• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh mau ăn đi.” Cô cầm một cái bánh nhét vào miệng ai kia, sau đó cũng cầm cái cuối cùng lên ăn luôn: “Lát nữa mình còn phải nấu cơm đấy.”
“Ừ.” Ngụy Nam ậm ừ đáp: “Em nấu cùng anh nhé?”
“Ok luôn.” Thích Hân Nhiên lút giấy ra lau tay, cười bâng quơ: “Em giúp anh phá bếp ha.”
“…… Tay nghề của em tệ đến vậy ư?” Ngụy Nam tỏ vẻ hoảng sợ.
“Thử xem là biết mà.” Thích Hân Nhiên nhếch môi cười giả lả với anh.
Nói vậy thôi chứ thực ra thì tài nấu nướng của cô cũng không đến nỗi nào, nấu một vài món ăn bình thường thì không sao, nhưng vì diện tích và dụng cụ ở ký túc xá có hạn, về quê thì có bố mẹ nên lười học nấu món mới.

Bản thân cô thì rất ít khi vào bếp, thỉnh thoảng nấu cũng chỉ đạt tới trình độ ăn được, hương vị không dám khẳng định là ngon hay không.
Đương nhiên Ngụy Nam cũng không trông cậy vào việc cô có thể giúp được gì, chỉ cần cô đứng cạnh vo gạo rửa rau là được.

Một người làm việc vừa mệt lại nhàm chán, mọi người làm cùng nhau thì sẽ có động lực hơn mà nhất là khi người đó lại là bạn gái, trong lúc nấu cơm còn có thể tận dụng cơ hội sờ mó……
“Ngụy Nam!” Không biết đã là lần thứ mấy bị hôn, Thích Hân Nhiên không thể chịu đựng được nữa vỗ bốp một cái vào mông ai kia: “Anh còn vớ vẩn nữa là em ra ngoài đấy!”
“…… Chời **?” Ngụy Nam bị vỗ đến ngượng chín mặt: “Vì sao em cứ thích vỗ vào chỗ đó vậy!”
Thích Hân Nhiên hạn hán lời nguýt anh: “Bởi vì thịt ở chỗ đó vừa nhiều lại tương đối mềm, những chỗ khác cứng quá em đau tay lắm.”
Ngụy Nam: “……” Thế thì em khỏi đánh anh là được mà?!
Nhưng câu này anh cũng chỉ dám than trong lòng chứ không có can đảm nói ra, vì thế anh uất ức xoa xoa mông mình, rốt cuộc chịu yên phận tập trung nấu ăn.
Sau bữa tối Ngụy Nam lại lái xe đưa cô về trường theo thường lệ.
Lần này về không quá muộn cũng không gặp phải bạn cùng phòng, người nào đó kiên quyết đòi đưa cô về đến tận ký túc xá, sau khi đưa đến lại không chịu đi mà còn đè cô vào góc bãi đỗ xe hôn một lúc mới buông ra, dặn dò cô về đến phòng phải nhắn tin báo cho anh.
“Em biết rồi em biết rồi.” Thích Hân Nhiên bất lực đáp lời: “Anh về sớm rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bay nữa.”
“Ừ, được.” Ngụy Nam cúi đầu thở dài: “Lần này đi rất lâu, anh phải ở lại hai ba ngày mới về.”
“Thế là tuần này mình không phải gặp nhau nữa ạ?” Thích Hân Nhiên hỏi.
“Gần như là thế…… Ủa mà sao trông em vui vẻ quá vậy.” Ngụy Nam véo mặt cô, bất mãn than: “Có phải em ước gì anh khỏi dính đến em mỗi ngày đúng không?”
“Anh cũng biết bản thân dính người quá hả.” Thích Hân Nhiên tay anh ra: “Lúc nào ở bên nhau cũng vậy anh không thấy chán ư?”

“Không hề, anh còn thấy quá ít thời gian ấy chứ.” Ngụy Nam nói: “Vả lại, nếu cách một hai tuần mới gặp mà còn thấy chán, anh với Thẩm Dục Phầm mỗi lần bay tuyến quốc tế đều phải sớm tối bên nhau mấy ngày thì chán chết anh à?”
“Tình cảm giữa anh với anh ấy tốt thế còn gì.” Giọng nói của cô lành lạnh: “Lần đầu tiên gặp anh em còn thấy hai người…… Hừm.”
“Ai có tình cảm tốt với tên đó chứ?” Món nợ cũ tự nhiên ập đến, Ngụy Nam ngoài mặt cười hì hì chứ trong nội tâm thì đcm liên hồi, nhanh chóng làm sáng tỏ: “Đồng nghiệp trong công ty đùa chơi thôi, sểnh ra một cái lại bảo quan hệ giữa anh với nó không thuần khiết, anh nào dám bắt bẻ mấy cô gái bèn phối hợp ý mà.”
“Ồ, công ty anh nhiều con gái nhỉ.”
“???” Khoan khoan, đây đâu phải là trọng điểm?
“Bay sang nước ngoài còn có thể thuận tiện dẫn theo một cô gái đi chơi hay ngày, vui phết.” Cô nói.
“Không, anh không có……”
“Thảo nào các cô ấy đều đùa anh, quan hệ có vẻ tốt ghê ta.”
Ngụy Nam: “……”
Không phải con người khi yêu đương thì chỉ số thông minh thường tụt xuống bằng không sao? Trường hợp này thì vcl đột phá thành thần chứ đâu phải người bình thường nữa?
“Hửm? Sao anh không nói gì?” Thích Hân Nhiên tỏ vẻ hứng thú nhìn anh.
“Đã không có thì em bảo xem anh nên nói thế nào.” Ngụy Nam bị quả ghen này làm cho không biết nên vui hay nên buồn nữa, anh đành duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh chỉ thích mình em thôi, chỉ có tình cảm tốt đẹp với em thôi, được chưa?”
Thích Hân Nhiên không nói gì, lẳng lặng áp mặt lên bờ vai dày rộng của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực anh vang dội vào lòng cô.
Thật sự…… Thích cô đến nhường đó ư?
Thích đến mức tim đập loạn nhịp, thích đến mức không thể buông tay.
Biết rõ chỉ là lời vui đùa mà vẫn sẽ căng thẳng.
Tên ngốc này.
“Được rồi.” Thích Hân Nhiên duỗi tay ôm lấy eo anh: “Em tạm chấp nhận đấy.”
“…… Tạm chấp nhận?”
“Sau này còn phải xem biểu hiện của anh nữa.” Trong giọng nói của cô mang theo ý cười: “Ai biết liệu anh có thể nuốt lời anh không.”
Hai người tâm sự trong bãi đỗ xe thêm nửa tiếng nữa mới đi ra ngoài.
Ngụy Nam muốn nhìn cô đi vào mới đi, Thích Hân Nhiên đành thuận theo anh.

Lúc lên tầng tự dưng nghĩ đến hồi xưa mỗi khi về ký túc xá cô đều than trách mấy cặp đôi đi lại quấn quýt với nhau dưới tầng, hiện giờ đến lượt mình yêu đương……

Chậc chậc, có khác méo gì nhau đâu.
Lấy đâu ra mặt để nói người khác chứ.
Thích Hân Nhiên thầm phỉ nhổ bản thân, về tới ký túc xá, cô vừa bật máy tính vừa gửi WeChat cho người nào đó, thuận tiện qua acc clone trên Weibo ngó xem ——
12,000 thông báo mới.
666.
Sức mạnh của cơm chó thật là đáng sợ.
Bắc Đường: Kiếm được anh bạn trai nấu ăn ngon có cảm giác ra sao? [doge]
Vốn để tránh quá nhiều người chú ý cô đã không tag ai kia vào rồi, dù sao fangirl đều biết cả, ai ngờ vừa load lại thấy người nào đó bình luận.
– Nam Lâm: Bạn trai đây.

Hy vọng lần sau có thể giáp mặt khen anh, khỏi phải lén đăng Weibo ha? [ mỉm cười ]
…… Lén gì.
Chẳng qua lúc đăng cô không nhắc anh biết mà thôi.
Thích Hân Nhiên bật cười với màn hình, cười xong lại cảm thấy bản thân thật ngốc, cô hắng giọng, ngồi ngay ngắn trước bàn học.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp này không được duy trì quá lâu mà nhanh chóng bị Kế Hoạch hãm lòn nào đó làm hỏng.
– Bắc Đường, bản thu âm cô gửi tôi đã nghe rồi, cô thu khác kịch bản nhiều quá, có thể thu lại lần nữa không?
Thu, thu lại?!
Cô mất cả tối sửa chữa kịch bản kiêm ghi âm, vất vả lắm mới ghi được một bản xem như hài lòng mà nay chỉ tùy tiện nói một câu bắt cô thu lại á?
…… Không thể, cút.
Thích Hân Nhiên gõ đi gõ lại dòng chữ này gần 10 lần, cắn răng nhịn rồi lại nhịn mới không xúc động gửi đi, cuối cùng xóa hết rồi đánh lại lần nữa.
– Tôi chỉ sửa lại kịch bản theo nguyên tác thôi, song không hề xóa lời thoại, không ảnh hưởng đến tình tiết mà.
– Nhưng ngữ điệu đã bị thay đổi, hoàn toàn không khớp với kịch bản.

– Tôi chỉ điều chỉnh nghe sao cho tự nhiên nhất có thể, cảm xúc thay đổi không đột ngột quá.
– Nếu làm vậy thì nhân vật không được hoàn chỉnh nữa rồi, tôi thấy cứ làm theo kịch bản là tốt nhất.
– Chẳng phải lần trước cô bảo có thể sửa sao?
– Ngại quá, lần trước tôi chỉ nói là xem xét sửa chứ có nói là sửa hoàn toàn đâu.
– Tôi cũng đâu sửa hoàn toàn??
– Lời thoại thì tạm ổn, cơ mà không khí của cả đoạn này đều bị thay đổi, không thích hợp.
“Lịt pẹ.” Thích Hân Nhiên tức giận đến mức suýt ném chuột đi.
Xét? Xét thế nào?
Hóa ra muốn sửa cũng chỉ có thể sửa theo ý của Kế Hoạch ư?
Kịch bản này do chính cô viết, có sửa ra sao cũng chẳng khác nào tát vào mặt cô, thế còn sửa làm vẹo gì nữa?
Thích Hân Nhiên thực sự không muốn nói chuyện với cô ta bèn đứng dậy rót cốc nước uống, sau lại vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay về ngồi xuống, cô gắng giữ bình tĩnh nhắn lại cho cô ta.
– Chỉ cần thu âm lại phần bị sửa thôi đúng không?
– Đúng vậy.
– Thế thì chờ một lát, khuya muộn thu âm xong tôi gửi cho cô.
– Được.
May mà không bắt cô phải ghi âm lại từ đầu, nếu không cô thực sự dứt khoát nghỉ luôn.
Quá bực mình.
Bình thường cô từng nghe người khác phốt mấy thể loại hãm trong giới kịch truyền thanh, không ngờ lần này lại rơi chính vào mình.
Thích Hân Nhiên khẽ cắn môi, cuối cùng thở dài, lôi đống thiết bị ghi âm trong tủ quần áo ra rồi bắt đầu ghi lại.
Cô làm việc không thích kéo dài, càng không muốn làm càng phải hoàn thành sớm để đỡ phải lấn cấn trong lòng, càng kéo dài sẽ càng không muốn làm.
Hai cảnh diễn không dài, cô cũng đã thuộc lời thoại, chẳng qua trong lòng còn đang khó chịu nên trạng thái ghi âm không tốt, ghi vài lần mà chẳng thấy hài lòng.

Ban đầu cô định thu trong vòng 1 tiếng, hiện tại phải mất hơn 2 tiếng mới xong, thật sự bực mình, lúc gửi cho Kế Hoạch cô còn có cảm giác như gom rác đi vứt vào thùng rác vậy.
Giao bản ghi xong cô thu dọn thiết bị, sau đó đi tắm, Kế Hoạch vẫn chưa trả lời, đúng lúc cô cũng không có tâm tình để ý đến cô ta bèn tắt máy tính, lên giường trò chuyện với ai đó trên WeChat.
Vốn dĩ định nhắc chuyện này với anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, nếu lần này giao xong không còn vấn đề gì nữa thì không cần thiết kéo theo người khác phiền lòng giống cô.
Tuy nhiên, hôm sau Kế Hoạch lại tìm tới bảo có một số vấn đề nhỏ, yêu cầu ghi âm lại lần nữa.
Được thôi, ghi thì ghi.

Cô không muốn trở mặt cào lòn khiến đôi bên khó xử, đành tự nhủ đây là lần cuối cùng, nén cơn giận nghiêm túc ghi lại lần nữa.
Sau lần này, một thời gian dài Kế Hoạch chẳng liên hệ với cô, Thích Hân Nhiên cho rằng bản thu đã được duyệt thì không thèm nhớ lại chuyện này nữa, dứt khoát xóa luôn acc của Kế Hoạch, trên Weibo cùng hủy follow.

Dù sao sau này phát kịch truyền thanh sẽ có người trong đoàn phim tag cô, đến lúc đó share về hỗ trợ tuyên truyền là được, khỏi liên hệ riêng.
Tuy rằng trong quá trình tham gia có rất nhiều chuyện khó chịu song hành vi cá nhân của Kế Hoạch không thể vơ đũa cho cả đoàn phim, việc nên làm cô đã làm, cũng coi như kết thúc lần hợp tác này.
Nhưng mà Thích Hân Nhiên không nghĩ tới chuyện này vẫn chưa thể kết thúc ——
Cô bị Kế Hoạch kia bóc phốt.
Nội dung đơn giản là diss cô kéo dài thời gian không chịu giao phần thu âm của mình, tự ý sửa kịch bản lung tung kém với thái độ lồi lõm.

Cô ta còn chửi cô nhân phẩm kém, nhận kịch lại bỏ giữa chừng, sau đó lẳng lặng hủy kết bạn với Kế Hoạch, unfollow Weibo, trước đó nhắn tin còn không thèm seen.

Cuối cùng, cô ta khuyên các Kế Hoạch khác đừng tìm đến hợp tác với cô, miễn cho chất lượng không đảm bảo còn bị công kích bằng ngôn ngữ.
Đoạn văn viết rất dài, logic có vẻ rõ ràng, giọng điệu cũng bình tĩnh lý trí cộng thêm nhiều ảnh cap màn hình làm bằng chứng nữa.

Nếu Thích Hân Nhiên không phải người trong cuộc đã biết xảy ra chuyện gì thì chắc cô cũng phải tin sái cổ với những gì trên Weibo nói.
Hơn nữa, mấu chốt là Tụ Lí lại share bài viết này ngay trong vòng một giây.
Thực sự share đúng trong một nốt nhạc.
Cô nhìn thời gian bài đăng kèm bài share của hai người đó chênh nhau chưa đến 1 phút.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Thực ra mà nói, fan của Kế Hoạch kia chỉ hơn một nghìn nên có đăng Weibo cũng chẳng mấy ai xem, nhưng được Tụ Lí hơn chục nghìn fan share thì mọi chuyện lại ra nhẽ khác, tất cả lượt share, bình luận kèm react đều tăng lên một cách chóng mặt.
Không chỉ có một đống fan mắng nhiếc cô dưới bình luận, tuyên bố không làm fan nữa rồi mang đi phốt khắp nơi mà còn có không ít fan não tàn chạy đến acc chính của cô nhắn tin, nói đủ lời khó nghe, thậm chí còn có người bịa chuyện “Quyến rũ XX để nổi tiếng”.
Chỉ có một số ít người quen quan tâm hỏi han cô chuyện này là thế nào.
Chuyện này là thế nào?
Cô cũng muốn biết chuyện này là thế nào đây.
Từ lúc bắt đầu kịch bản xảy ra vấn đề, liên hệ Kế Hoạch sửa kịch bản, đến sau Kế Hoạch đột nhiên thay đổi thái độ, lật lọng nói không thể sửa kịch bản, tiếp theo lại cố ý bới lông tìm vết bắt cô phải thu âm lại mấy lần.
Được thôi, những thứ đó cô đều nhẫn nhịn theo nguyên tắc đã nhận kịch thì tuyệt đối không bỏ, nghiêm túc dựa theo yêu cầu của Kế Hoạch để thu âm lại, thu đến khi nào cô ta chẳng còn lời gì để nói mới dừng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK