Sọt không thể chứa được quá nhiều lá dâu tằm nên Lý Trình Trình vừa hái lá dâu tằm vừa di chuyển chúng vào bên trong hang động, khi số lá dâu tằm đã đủ dùng cho vài ngày, cô mới đi về nhà, hiện tại việc hái trái cây rừng đã có hai đứa cháu là Bạch Thư Lễ và Bạch Thư Yên đến giúp cô, nên không cần phải lo lắng về trái cây rừng nữa.
Buổi tối khi Bạch Đại Sơn trở về, Lý Trình Trình bưng cho anh một bát đậu phụ dâu tằm, bỏ vào bên trong thêm chút muối, hôm nay anh đã làm việc ở ngoài cả một ngày, cũng đã đổ rất nhiều mồ hôi nên cần bổ sung muối.
Đậu phụ dâu tằm ăn vào mát lạnh sảng khoái, làm Bạch Đại Sơn mở to mắt nhìn: "Món đậu phụ làm từ lá dâu tằm này mùi vị cũng khá ngon đó, lành lạnh như đá, rất dễ chịu, giống như có thể làm dịu cơn nóng trong người vậy."
"Tối nay em sẽ làm thêm một ít, ngày mai anh có thể mang đi bán thử, bán một xu một khối. Nếu như bán chạy, về sau em sẽ làm nhiều hơn một chút." Đến lúc đó cắt đậu phụ thành từng khối nhỏ hơn một chút nhưng vẫn bán một xu một khối.
Giá bán cũng không cao, nên sẽ có một số người sẵn sàng ăn thử.
Chú ý thấy trên tay Lý Trình Trình có vết phồng rộp, Bạch Đại Sơn vội vàng kéo tay cô qua, đau lòng hỏi: "Đây là bị làm sao vậy? Sao tay em lại bị mài thành thế này? Làm đậu phụ dâu tằm vất vả lắm sao?"
Lý Trình Trình xấu hổ rút tay lại: "Không phải, là do hôm nay em nhìn thấy một cây trà dại nên muốn đào về trồng trong sân. Nhưng chợt nhớ ra hiện tại đang là mùa hè, không thích hợp để trồng cây, cho nên em đành bỏ cuộc, đất ở đó hơi khô và cứng nên tay em mới bị mài ra như thế này."
Lý Trình Trình qua loa lấy đại một cái cớ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chờ đến mùa xuân anh sẽ đi đào về cho em, nên em không cần quan tâm đến chuyện này được không?" Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng, đau lòng nói: "Bây giờ đã có anh ở đây, em không cần phải giống như lúc trước nữa, việc gì cũng tự mình làm lấy, bây giờ có việc em cứ phân phó anh làm, anh là người đàn ông của em, em không cần anh thì còn ai cần anh nữa?"
Lý Trình Trình làm tổ trong n.g.ự.c Bạch Đại Sơn, mỉm cười ngọt ngào trấn an anh: "Được rồi, mọi việc sau này đều giao cho anh làm, em chịu trách nhiệm đếm tiền."
Bạch Đại Sơn ôm chặt Lý Trình Trình, hận không thể hòa cô vào m.á.u thịt của mình: "Vợ, em nói xem tại sao em lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ? Lúc làm việc, trong lòng anh, tất cả những gì anh suy nghĩ đều là em, nếu không phải còn phải kiếm lương thực, anh đã sớm nhịn không được bỏ chạy về đây."
Lý Trình Trình bất đắc dĩ cười nói: "Đây chỉ là do anh mới kết hôn mà thôi! Chờ thời gian lâu rồi xem, em cam đoan anh nhìn thấy em sẽ chán ghét, anh thà trốn ở nhà bạn bè cũng không chịu trở về."
Kiếp trước, có một số người đàn ông vì muốn trốn việc nhà, hoặc là không muốn gặp vợ mình nên sau khi tan làm đã trốn trong xe ô tô không chịu về nhà, bỏ mặc vợ mình đối mặt với một đống chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bạch Đại Sơn cúi đầu xoa xoa cổ Lý Trình Trình: "Anh sẽ không như vậy, anh sẽ yêu vợ cả đời, cho đến khi anh không còn sức lực để yêu nữa mới thôi."
Anh lớn tuổi như vậy mới cưới được một người vợ, anh nhất định sẽ trân trọng yêu thương bảo vệ cô, nhất định sẽ liều mạng để yêu cô, sao có thể làm càn như những người khác được?
Hơn nữa, bản thân anh cũng rất yêu Lý Trình Trình, hai người bọn họ kết hôn dựa trên tình yêu, không giống như những người khác, gặp nhau thông qua xem mắt nhằm mục đích sinh con nối dõi tông đường, không thể nói chính xác được họ có tình cảm với nhau hay không nhưng hai người như vậy liệu có thể trải qua cùng nhau được không?
Lý Trình Trình xoay người lại, khoác hai tay lên vai Bạch Đại Sơn, hai người bắt đầu thân thiết dính lại một chỗ, cũng không phải lúc nào cũng là Bạch Đại Sơn chủ động, Lý Trình Trình cũng sẽ có lúc đáp lại anh, cho nên ở điểm này hai người đặc biệt hòa hợp, cũng có thể do đạt được thỏa mãn vô cùng lớn ở phương diện này, nên trong lúc đó hai người đã thể hiện ra tình cảm càng thêm mãnh liệt hơn.
Cũng khiến cho tình yêu của họ dành cho nhau được nâng lên một tầm cao mới.
Sau khi hai người dính một chỗ thật lâu mới cùng nhau đi nấu cơm chiều, sau khi ăn cơm chiều xong thì bắt đầu làm đậu phụ dâu tằm, Lý Trình Trình phụ trách rửa sạch lá dâu tằm rồi thái nhỏ, còn công đoạn nhào nặn tốn nhiều công sức nhất thì giao cho Bạch Đại Sơn.
Đặt một chậu nước lá dâu tằm lớn lên bàn, đậy lại bằng một tấm tre rồi cả hai đều tự mình đi tắm rửa, tắm xong thì cùng trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau khi Lý Trình Trình tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã rất chói chang rồi, hiển nhiên là thời gian đã không còn sớm nữa, cô ngồi dậy, làm một động tác duỗi thắt lưng, toàn thân cảm thấy thoải mái, lúc chuẩn bị xuống giường thì nghe thấy có tiếng người đẩy xe đạp, chắc hẳn là Bạch Đại Sơn đã về, Lý Trình Trình hưng phấn chạy ra ngoài.
Bạch Đại Sơn lập tức vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô lên, tay còn lại nâng m.ô.n.g cô, cưng chiều mắng: "Sao em lại không đi giày?"
"Còn không phải do em nóng lòng muốn biết đậu phụ dâu tằm có thể kiếm được tiền hay không sao?" Lý Trình Trình ngượng ngùng cười, vội vàng đến mức quên cả đi giày.