Cô ngạc nhiên trước thông tin vừa được tiếp nhận từ anh, không lẽ hôn nhân này còn điều gì đó bí mật mà cô chưa được biết. Cô từ tốn hỏi anh:
\- Ý chú là sao ? Em không hiểu.
Anh nhìn cô ôn nhu giải bày:
\- Bây giờ mọi chuyện ổn cả rồi nên anh sẽ nói thật cho em biết.
\- Nói thật ? \_ Cô cau mày hỏi lại.
\- Thật ra, khoảng thời gian trước khi hôn nhân của chúng ta diễn ra thì công ty của ba em gặp khó khăn về kinh tế. Ông ấy đã tâm sự với ba anh, vì tình bạn chí cốt nên ba anh đã quyết định đưa ra ý kiến để hai chúng ta kết hôn. Khi đã là sui gia thì việc hai công ty hỗ trợ nhau sẽ dễ dàng, thuận tiện hơn rất nhiều...
Cô khá bất ngờ về việc này, cô hơi bối rối hỏi anh:
\- Sao không ai cho em biết ?
Anh vuốt tóc cô như sự vỗ về:
\- Vì mọi người đặc biệt là ba mẹ em muốn em chuyên tâm học hành, họ không muốn em vì kinh tế của gia đình mà bận lòng.
\- Vậy không phải vì lời hứa hay chiếc nhẫn lúc nhỏ...cũng phải là chú...chú muốn cưới...\_ Vẻ mặt cô đầy thất vọng.
Anh nhận biết được những suy nghĩ lung tung trong đầu cô liền vội ôm lấy cô trấn an:
\- Em ngốc quá! Hôn ước là thật nhưng chỉ là cưới sớm hơn dự định thôi. Anh vẫn nhớ lời nói lúc nhỏ của em nhưng chỉ là muốn chờ em học xong mới ngỏ lời. Nếu không vì anh muốn cưới em thì anh đã không yêu ai đến tận 30 tuổi. Em không tin anh sao ?
Lòng cô như tức khắc được an ủi, cô ngước mắt trong veo nhìn anh:
\- Em tin...nhưng em không nghĩ ba mẹ đã phải lo lắng cho em nhiều như vậy...
\- Lúc đầu ba mẹ em không đồng ý gả em vì họ nói em còn đi học. Nhưng anh đã đứng ra đảm bảo với họ rằng sẽ yêu thương và chăm sóc em thật tốt...
Cô nghe đến đây thì im lặng không nói gì cả, tay cô ôm chặt lấy anh, môi nhỏ khẽ thủ thỉ:
\- Cám ơn chú...vì tất cả!
\- Cám ơn gì chứ lo cho vợ là trách nhiệm của anh mà!
Trong bầu không khí ấm cúng tràn đầy hạnh phúc cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ say tuyệt đẹp.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày anh sang Mĩ cũng đã đến,trước khi đi cả hai chia tay nhau đầy lưu luyến. Anh đến trường hoàn thành một số hồ sơ trước khi ra sân bay.
Trong suốt thời gian chuyến bay cất cánh không hiểu sao trong lòng cô cứ cảm thấy có điều gì đó bất an. Cô mong chờ điện thoại của anh gọi về cho cô nói rằng anh đã đến nơi an toàn nhưng mãi vẫn chưa thấy. Cô cũng biết rằng thời gian đến Mĩ đi bằng máy bay mất tận 24 giờ nhưng sao đằng ấy thời gian đối với cô bây giờ lại trôi qua chậm đến vậy.
Cuối cùng thì điện thoại cũng reo, nhưng không phải số máy của anh mà là ba chồng của cô gọi đến, ở đầu dây bên kia giọng nói của ông ấy vẫn còn rất hoảng hốt và mất bình tĩnh:
\- Ly ơi...ba với mẹ vừa...nghe được thông tin trên đài...chuyến bay của thằng Du...máy bay đã bị rơi rồi con à...mẹ con nghe tin xong đã ngất xỉu hiện đang ở bệnh viện cấp cứu...
Cô như chết lặng...tai cô ù đi chẳng còn nghe thấy gì nữa, tim cô như muốn ngừng thở, cô ngã quỵ không còn đứng vững được nữa. Đầu dây bên kia, ba chồng cô nhận thấy sự im lặng bất thường của con dâu liền liên tục gọi:
\- Con có sao không Ly ? Mau trả lời ba đi...con có nghe ba nói không ?
**Chương 49**
Cô bàng hoàng với những điều vừa nghe thấy, chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất. Nước mắt cô vô thức tuôn rơi không thể kiểm soát. Cô không muốn tin những gì cha của anh nói, cô không tin chuyện khủng khiếp đó sẽ xảy ra với anh.
Tin dữ đó khiến tinh thần cô bị kích động mạnh. Cô cố lấy chút bình tĩnh còn sót lại thử tìm kiếm thông tin trên mạng về vụ rơi máy bay. Điều cô không hề mong muốn đã hiện rõ ngay trước mắt cô, cô nhìn kĩ vào dòng thông tin về chuyến bay, đúng thật đó là chuyến bay anh đã đăng ký. Mọi thứ bây giờ hoàn toàn sụp đổ không còn chút hy vọng.
Giờ cô chẳng biết làm gì, chẳng biết phải làm sao, mọi thứ đến quá bất ngờ và đột ngột. Cô vội rời khỏi nhà đi đến bệnh nơi mẹ chồng của cô đang cấp cứu.
Khi cô đến nơi, cô thấy ba chồng đang ngồi thất thần trên hàng ghế chờ trước phòng bệnh. Cô lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh ông, ông đưa đôi mắt buồn trĩu nặng nề nhìn cô, giọng nói của người cha đang rơi vào tình cảnh éo le đến cùng cực khiến cô không kiềm được nước mắt:
\- Con đến rồi sao ?...Thằng Du...ba mẹ không muốn tin đâu con...không thể như vậy...
Cô cũng như ông, cô nào muốn tin vào điều khủng khiếp ấy, nhưng hiện tại đau đớn như vậy làm sao có thể chối bỏ hay trốn tránh, điều đó là không thể nào.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là an ủi ông, cùng ông và mẹ chồng vượt qua nỗi đau này.
\- Con cũng không muốn chấp nhận...nhưng con chẳng biết làm gì cả...hai cha con mình phải mạnh mẽ, mạnh mẽ vì mẹ nữa nha ba.
\- Ba cám ơn con, con dâu...
Hai cha con cùng nhau chờ đợi trước phòng cấp cứu rất lâu. Sau đó ba mẹ ruột của cô hay tin cũng đã có mặt ở bệnh viện, mọi người vẫn không khỏi bàng hoàng trước tin dữ vừa ập đến một cách quá đột ngột.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Những ngày sau đó cô sống như một cái xác không hồn. Dù cô làm gì, nghĩ gì thì trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên hình bóng của anh. Cô đã có gắng liên lạc với cảnh sát về vụ việc rơi máy bay ấy nhưng phía họ cũng không có thêm thông tin gì về anh. Điều xót xa mà cô được cảnh sát cung cấp chính là theo thống kê đến thời điểm hiện tại thì số người mất tích đã vượt quá một nửa và số người được tìm thấy thì hầu như đã thiệt mạng. Máy bay rơi đã đâm thẳng vào eo núi nên việc tìm kiếm trong địa hình hiểm trở gây ra rất nhiều khó khăn cho đội cứu hộ.
Cô đang cầm trên tay cuốn album hình cưới của cả hai, đã 4 ngày trôi qua từ khi cô nhận được tin dữ. Cuốn album ấy được cô xem đi xem lại rất nhiều lần, cô nhìn ngắm gương mặt tuấn tú của anh, rồi cũng chẳng biết đã bao lần nước mắt cô rơi trên từng trang ảnh mà cô xem qua. Đôi mắt cô sưng đỏ vì khóc quá nhiều, quầng thâm mắt cũng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp vì bao đêm cô không thể nào chợp mắt. Cuộc sống ám ảnh đến cùng cực này đột ngột gieo rắc vào cuộc đời cô, rồi những tháng ngày về sau, những tháng ngày thiếu anh cô biết phải thế nào ?
Danh Sách Chương: