• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nại Nại mở to hai mắt nhìn Cố Duật Ninh, hiển nhiên có chút không thể tin vào thính giác của chính mình --



“Anh nói...gì cơ?”



“Tiến vào giới giải trí này, điều đầu tiên chắc chắn phải học không phải là diễn xuất, không phải ca hát...mà là giữ mình trong sạch.”



Cố Duật Ninh thả lỏng tay cô, lạnh lùng nói: “Sạch sẽ đi vào, liền sạch sẽ mà đi ra cho anh.”



Nại Nại xoa xoa tay mình bị anh niết đau, bất mãn nói: “Em với Tịch Diễn không có gì cả.”



“Em không có, không có nghĩa là hắn không có.” Con ngươi đen nhánh của Cố Duật Ninh quét qua, liếc nhìn cô: “Trang điểm cho em, đưa em đến bữa tiệc cao cấp như này, giúp em giới thiệu tài nguyên...Em thực sự nghĩ rằng hắn ta là nhà từ thiện?”



Nại Nại trầm mặc.



Cô không cách nào phản bác lại lời nói của Cố Duật Ninh, bởi vì, anh nói đúng.



Nại Nại hiểu rõ, trên đời này không bữa cơm nào là miễn phí, tất cả, đều có cái giá của nó.



Cho dù ngay từ đầu cô còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng Tịch Diễn thực sự chỉ coi cô là một người bạn, muốn giúp đỡ cô, hiện tại Cố Duật Ninh chỉ điểm, cô cũng nên hiểu rõ...Không có đơn giản như vậy.



“Một người đàn ông giúp đỡ một cô gái như vậy, trừ khi muốn ngủ cùng cô ta thì chẳng có nguyên nhân khác nữa.” Cố Duật Ninh kéo kéo cà vạt, hô hấp hơi dồn dập: “Đây coi như là bài học đầu tiên của em sau khi gia nhập giới giải trí.”



Buổi tối hôm nay, đơn giản liền cùng cô nói rõ ràng, đỡ để cô bé này lại mơ hồ mà tái phạm.



Trong lòng Nại Nại trống rỗng, ngũ vị tạp trần.



“Đã hiểu?”



“Đã hiểu.”



Cảm xúc của Cố Duật Ninh lúc này mới bình bĩnh lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ánh đèn đường ngoài cửa sổ thường chiếu lên mặt anh, hiện ra quang ảnh loang lổ, sườn mặt anh tuấn hiện lên khí chất thanh quý.



Nại Nại nhìn ra cửa sổ, trợ lý Chu lái xe theo hướng về nhà cô, đã sắp tới nơi.



“Tam gia.” Cô gọi anh một tiếng, giọng điệu cũng mềm mại hơn: “Cảm ơn anh.”



“Không có gì.”



“Tam gia trước giờ đều đối tốt với em, cũng là muốn ngủ với em sao?”



Cố Duật Ninh:...



Trợ lý Chu nhịn không được, liền xì một tiếng cười ra, cười xong, vội im lặng, giả vờ nghiêm túc.



Cố Duật Ninh mở to mắt, lần đầu tiên nói ra câu nói trái lương tâm: “Anh không phải.”



“Hả?”



“Em giống với Bình Sinh.” Cố Duật Ninh mất tự nhiên mà trả lời: “Tôi đối xử với em, giống như với nó.”



Nại Nại như suy tư điều gì đó, gật gật đầu.



Lúc này, trợ lý Chu mở lại đài phát trên xe, phát một bài hát, là một trong số ít những bài hát của Cố Trường Sinh, tên là “Không sợ”.



Đây là bài hát Nại Nại thích nhất.



Đôi mắt cô đỏ hoe, lòng tràn đầy chua xót.



Lần đầu tiên đối diện sự tàn khốc của thế giới này, đường tương lai...Cần phải dũng cảm mà đi tiếp.



Giữa chân mày Cố Duật Ninh nhíu lại, tay che ngực, cảm nhận một cơn đau chua xót.



“Chu Tư Nguyên, đổi bài.”



Tay trợ lý Chu đặt tay lên nút chuyển bài, Nại Nại khàn giọng nói: “Em thích bài hát này.”



Trợ lý Chu cười cười: “Anh cũng thích, fans của Cố Trường Sinh đúng không.”



“Vâng, em thích anh ấy.” Nại Nại ôm đầu gối, rầu rĩ mà nói: “Cũng rất muốn anh ấy.”



Ý cười ở khóe mắt trợ lý Chu càng sâu, chỉnh chỉnh gương chiếu hậu, đưa mắt nhìn Nại Nại: “Tiểu Nại, em thích anh ấy ở điểm gì?”



“Thích anh ấy cười.” Nại Nại không chút do dự trả lời: “Anh ấy cười với em một chút thôi, mọi chuyện không vui đều biến mất.”



Trợ lý Chu liếc mắt một cái quan sát Cố Duật Ninh.



Anh nhắm mắt, sắc mặt trầm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.



“Nếu anh ấy ở ngay cạnh em, em sẽ làm gì?” Trợ lý Chu hỏi tiếp.



“Em không biết, đại khái...sẽ xin chữ ký đi, em nằm mơ cũng muốn anh ấy ký tên cho em.”



“Chỉ ký tên thôi, đơn giản vậy sao?”



“Đúng vậy.”



“Anh còn tưởng em sẽ muốn ôm ấp hôn hôn gì đo.”



Nại Nại ghéc bỏ nhìn vào kính chiếu hậu: “Di--- trợ lý Chu, anh sến quá đó.”



Sao cô có thể vấy bẩn nam thần chứ?



Trợ lý Chu không sao mà cười cười: “Giả sử anh ấy không vui, muốn ôm một cái hôn một cái mới tốt, em có nguyện ý không…”



Lời còn chưa dứt, Cố Duật Ninh đá chân vào ghế lái, không kiên nhẫn: “Cậu đủ chưa.”



Trợ lý Chu lập tức im miệng.



Nại Nại cầm lòng không đậu mà cười cười một chút, lại nhận ra mình vừa mới khóc, vì thế nhanh chóng trở về vẻ mặt nghiêm túc.



Đối với sự chen vào của trợ lý Chu, dường như Cố Duật Ninh...Cũng không phải là không vui.



Giữa bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao, thành phố như lâm vào cảnh trong mơ nhẹ nhàng vui vẻ, trong xe ca khúc “Không sợ” của Cố Trường Sinh lặp lại tuần hoàn.



Xe dừng lại trước chung cư Nại Nại ở, cô đẩy cửa xe bước xuống, Cố Duật Ninh bỗng gọi lại --



“Từ từ.”



Nại Nại dẫm lên giày cao gót, một chân đặt trên mặt đất, nửa thân mình treo cạnh cánh cửa, nghe được Cố Duật Ninh gọi lại, liền dừng.



Cố Duật Ninh ném áo vest lên người cô, trầm mặt đẩy cô ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.



“Oanh” một tiếng, xe hơi phóng vút đi, biến mất trong màn đêm..



Cái rét của tháng ba, dường như cô sắp quên đi cái lạnh, gắt gao nắm chặt tây trang của anh.



Chất vải của âu phục thật cứng, ngửi ngửi, mang theo cảm giác hơi say.



……



Sau khi làm đại ngôn của Lair, dù bị Tinh Tuyết lấy đi đại đa số phí làm đại ngôn thì Nại Nại vẫn nhận được khoản thù lao lên đến sáu chữ số.



Thu nhập bỗng nhiên dư dả không ít, cô lập tức trả tiền lương cho trợ lý Dương, đồng thời còn hào phóng trích phần trăm làm tiền thưởng.



Dương Gia Văn vui vẻ tiếp nhận, dù sao hiện tại hắn cũng nhận lương từ hai bên, cuộc sống thực sự thoải mái.



Nại Nại đã tính toán, nếu có thể nhận thêm mấy hợp đồng người đại diện như của Lair thì không lâu nữa cô sẽ có đủ tiền để giải trừ hợp đồng, rời khỏi phòng làm việc Tinh Tuyết.



Dương Gia Văn dội cho cô gáo nước lạnh: “Đại ngôn giống của Lair, tuyệt đối là chuyện may mắn không phải cầu là có, em lại không chịu hạ mình khom lưng trước “quyền quý”, thì với kiểu công ty phá đám kia, em cảm thấy sẽ tiếp tục cho em ký kết đại ngôn như vậy sao?”



Nại Nại nằm bất động trên ghế so pha, tự động biến thành một chú mèo lười --



“Em cảm thấy mình thật may mắn, hình như lần nào cũng gặp dữ hóa lành.”



Dương Gia Văn nhìn cô.



Ngay sau khi Nại Nại thề son sắt nói không cần “khom lưng với quyền quý” thì không quá hai tuần, từ chỗ Nhiễm Minh Nguyệt cô nhận được một tin tức, công ty nhận cho cô một bộ phim kinh dị.



Thật ra Nại Nại không sợ ma quỷ, hồi nhỏ có lần Lâm Tuyết Nhu nói phải dùng phòng của cô làm nơi tập vũ đạo, cô lập tức bị ba mẹ đuổi đến gác mái ở một thời gian.



Sàn nhà của gác mái khi dẫm lên liền vang lên tiếng kẽo kẹt, bởi vậy một khoảng thời gian dài, Nại Nại đều trùm kín đầu ngủ, nghe tiếng kẽo kẹt đó của sàn nhà, giống như có ai đó đang dạo bước trong phòng vậy.



Hồi nhỏ đúng là có sợ hãi, nhưng sau này trong họa có phúc, rèn luyện được lá gan lớn hơn.



Yếu bóng vía, sợ ma quỷ không phải là thuộc tính của cô.



Nhưng Nại Nại vẫn không có ý tiếp nhận, phim kinh dị rất dễ bị flop nha.



Thư Ninh cũng hiểu rõ, sản phẩm kinh dị trong nước rất dễ trở thành phim hỏng, hiện tại danh khí của Nại Nại rất lớn, nói thật, nếu không gi ết chết nhuệ khí của cô thì chỉ sợ thật sự cô đã vượt qua Lâm Tuyết Nhu rồi.



“Vốn dĩ muốn nói, bộ phim kế tiếp của cô, thù lao đóng phim công ty sẽ không thu lại, cho cô toàn bộ, nếu không nhận, vậy bỏ đi.”



Nại Nại:..........Chiêu này......Quá độc ác!



Phía dưới giải thưởng lớn luôn có kẻ liều mạng, huống chi là người đang muốn tích góp tiền để giải trừ hợp đồng như Nại Nại. Thù lao đóng một bộ phim điện ảnh, với giá trị của cô hiện tại, chắc chắn sẽ không thấp.



Về phần có phải phim bỏ đi hay không, phải chờ hiệu quả sau công chiếu mới biết được, hiện tại vẫn chưa thể kết luận bất cứ điều gì.



Nại Nại nghĩ chỉ cần các diễn viên phối hợp ăn ý, kỹ thuật diễn thể hiện đúng chô, hẳn sẽ không đến mức quá tệ.



Nhưng mà….



Khi cô biết nam chính của bộ phim là Cố Bình Sinh thì hoàn toàn mất hết hi vọng.



Phim flop, biết trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK