Nhưng mà hôm nay là thứ sáu, Trịnh Thiên Đã đồng ý với bà nội về nhà ăn cơm, hai người đương nhiên sẽ đụng mặt nhau.
Tan tầm, trời nhá nhem tối, La Phi ngồi trên xe, cảm nhận được toàn thân anh phát ra khí lạnh, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì. Cô sợ đến lúc nhìn thấy Quách Tử Chính, hai người sẽ lại đánh nhau, liền cẩn thận nói: “Nếu anh không thích em đến tổ hạng mục của sếp Quách thì đợi em nói với anh ấy, đừng cãi nhau, bà nội tuổi tác đã cao, mong anh về ăn cơm, cũng không phải muốn nhìn thấy anh và sếp Quách cãi nhau.”
Trịnh Thiên Dã vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô, làm như cảm thấy cô nói có lý, liền gật đầu: “Anh cũng không muốn làm cho bà nội buồn, nhưng vừa thấy Quách Tử Chính anh liền nổi giận, nhẫn nhịn không được.” Anh giống như suy nghĩ nghiêm túc một chút, “Hay là vậy đi, đợi đến lúc có bà nội ở đó, anh sẽ cố gắng không nhìn nó, em cũng không được nhìn nó.”
“Vâng.”
Không biết đúng lúc hay không, hai người vừa đi vào cửa lớn, vừa vặn thấy Quách Tử Chính cũng đang từ bên ngoài tiến vào.
Quách Tử Chính vẫn mỉm cười như thường ngày, lịch sự chào hỏi hai người.
Ánh mắt Trịnh Thiên Dã nhìn thoáng qua anh ta liền dời đi, hoàn toàn làm ngơ với mấy câu hỏi han của anh ta, để lại vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng của Quách Tử Chính.
La Phi vô thức nhìn về phía Quách Tử Chính, nhưng bị boss Trịnh đưa tay kéo lại, xoay mặt cô kề sát lồng ngực mình, không cho cô nhìn người ở bên cạnh.
Hiện tại La Phi đã có khả năng bắt kịp sóng điện não của anh, liền ngoan ngoãn cúi đầu tựa vào ngực anh, bị anh nhanh chóng dẫn đi vượt qua Quách Tử Chính.
Lúc này, bà Trịnh nhìn thấy hai cháu trai, một trước một sau đi vào nhà, hình như không có dấu hiệu cãi nhau, quả nhiên trên mặt lộ vẻ vui mừng. Trịnh Thiên Dã nhìn thấy bà nội vui vẻ, nhất thời cảm thấy việc làm của mình rất đúng.
Nhưng đứng chung trong một căn phòng cùng Quách Tử Chính mà không xảy ra xung đột, đối với anh mà nói là một loại thách thức cực độ, vì phải thay đổi sức chú ý, anh liền đổ toàn bộ chú ý của mình lên người La Phi.
Đương Nhiên, cũng là chứng tỏ cho Quách Tử Chính xem.
Trước bữa ăn, anh kéo La Phi đi xem tivi, không ngừng bảo cô dựa vào vai mình, để anh ôm cô. Lúc ăn trái cây cũng đút cho nhau ăn.
Tuy rằng La Phi cũng có chút chậm chạp đối với chuyện này, thân mật trước mặt mọi người cực kỳ mất tự nhiên, nhưng phải công nhận rằng thói quen là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, hai người đã sống với nhau nhiều tháng, nên tuy rằng tâm lý không được thoải mái, nhưng cơ thể đã không còn cảm giác khó chịu nào.
Cô vừa miễn cưỡng thân thiết với Trịnh Thiên Dã, vừa tự giễu chính mình, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần vận động trên giường, chuyện thân mật nhỏ nhặt này thì được coi là gì chứ, đương nhiên chẳng là gì rồi.
Nhưng mà, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng, có thói quen như vậy sau này khi rời đi, có khi nào cô ngược lại cảm thấy không quen không.
Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Phía Quách Tử Chính dù tính tình có tốt đến đâu, lấy được lòng của người lớn trong nhà đến đâu thì khi nhìn thấy hình ảnh tung hỏa mù này cũng có chút gai mắt, anh ta ngồi cách chỗ của hai người thật xa không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nói chêm vào mấy câu với bà Trịnh ở bên cạnh cho có lệ.
Nhưng bà Trịnh lại dồn toàn bộ tinh thần lên cháu trai cùng cháu dâu của mình, nhìn thấy bộ dạng thân mật ân ái như chốn không người của hai đứa, bà cười toe toét, nói chưa được hai câu, liền tán gẫu với hai đứa cháu, thỉnh thoảng mới tặc lưỡi nhỏ giọng nói thầm với Quách Tử Chính: “Nhìn xem nhìn xem, hai đứa nó ân ái thiệt!”
Mặt của Quách Tử Chính tái đi, bà cũng không để ý, chỉ đắm chìm trong vui sướng việc cháu trai lớn sắp kết hôn, sắp được ẵm chắt trai trắng trẻo mập mạp.
Đến lúc ăn cơm, trên bàn ăn Trịnh Thiên Dã càng khoa trương hơn. Anh lột tôm lựa xương cá cho La Phi, sau khi nhìn La Phi ngoan ngoãn ăn xong, lại đem chén nhỏ của mình để trước mặt La Phi, bảo La Phi giúp anh múc canh.
Chỉ có điều, trong bữa ăn ngoại trừ bà Trịnh vui mừng cười tủm tỉm ra, mấy người khác lại đăm chiêu.
Dưới sự lạm dụng uy quyền của Trịnh Thiên Dã, đương nhiên La Phi sẽ không nhìn Quách Tử Chính, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn tiến hành trao đổi ánh mắt và nói chuyện một chút với Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa.
Trong lòng cả ba đều hiểu rõ, tuy rằng trên mặt Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa thoạt nhìn rất vui, nhưng La Phi nhì ra được vẻ lo lắng không yên ẩn trong ánh mắt họ, cùng với sự áy náy đối với cô.
Nghĩ đến bản thân cô cũng vậy, ngoài mặt thì phối hợp diễn kịch với Trịnh Thiên Dã bệnh thần kinh, nhưng là người biết rõ nội tình, tất nhiên sẽ nhìn ra được khổ sở trong mắt cô, cùng với sự giận dữ với gia đình này.
Có lẽ là cảm nhận được bình thường Quách Tử Chính nói rất nhiều hôm nay lại đột nhiên lặng lẽ, rốt cục bà Trịnh cũng chuyển tâm tư lên người anh, cười nói: “Tử Chính, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, mau mau học theo anh trai con đi, nhanh chóng tìm bạn gái dẫn về nhà, tuổi tác nội cũng cao rồi, nếu con trẽ hơn mấy năm, cũng không biết nội còn cơ hội ôm chắt không.”
Quách Tử Chính chỉ mỉm cười gượng gạo, liếc mắt nhìn đôi uyên ương anh anh em em ở phía đối diện, thản nhiên nói, “Nội, nội không cần lo lắng, con đã có cô gái mà con thích rồi.”
La Phi đang múc canh cho Trịnh Thiên Dã, nghe anh nói xong, tay cô bất giác run lên.
Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái không hài lòng, cô nhanh chóng mỉm cười với anh một cách khoa trương.
“Thật sao? Vậy lúc nào rãnh con dẫn về cho nội nhìn xem. Già rồi nên nội cũng không có trông mong gì hơn, chỉ mong nhìn thấy con cháu được hạnh phúc.”
Quách Tử Chính tiếp tục cười nhạt, nói: “Nội, nội yên tâm đi, con nhất định dẫn cô ấy về cho nội xem.”
“Thật sao? Là cô gái thế nào mà Tử Chính xuất sắc như vậy vẫn chưa theo đuổi được.” Bà Trịnh cảm thấy hứng thú, hỏi tới.
“Con mới vừa về nước không lâu, mới gặp lại người ta, làm sao nhanh như vậy được?”
Anh vừa dứt lời, cái chén trong tay Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên bị dằn mạnh xuống bàn, khiến mọi người hết hồn. Ở dưới gầm bàn, La Phi nhanh chóng kéo quần anh, anh lạnh lùng liếc cô một cái, cũng không giận nữa, chỉ nói một cách kỳ lạ: “Học tôi kết giao bạn gái là tốt, nhưng học người ta cứ dòm ngó bạn gái của người khác hoài, vậy thì đáng ghét lắm.”
Điều mà anh ám chỉ, ở đây ngoài Quách Tử Chính hiểu ra, ngay cả La Phi cũng không xách định được tại sao anh lại nói như vậy, trên lý thuyết, chuyện trước kia giữa cô và Quách Tử Chính chắc chắn anh không biết. Chẳng lẽ anh dùng lối suy nghĩ bệnh hoạn của mình đoán được điều gì đó?
Cũng khó trách, người mắc chứng hoang tưởng dù sao cũng suy nghĩ nhiều hơn.
Nghĩ vậy, La Phi ngược lại có chút chột dạ.
Quách Tử Chính bị anh nói vậy, mặt hơi sa sầm, nhưng thấy ánh mắt tò mò của người lớn nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, anh chỉ đành mỉm cười, nói bâng quơ: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Ăn cơm xong, không đợi người lớn rời bàn, Quách Tử Chính đã đứng lên trước, tuy rằng mỉm cười nhưng giữ nụ cười nhạt nhẽo này rõ ràng có một chút khó chịu, nói với mấy người lớn: “Con về bên kia trước, tối này còn có một đống việc phải làm, không ở lại với mọi người được.” Nói xong, quay về phía Trịnh Thiên Dã và La Phi, “Anh, Tiểu Phi, hai người ở lại nói chuyện với bà nội nhé.”
“Xùy!” Trịnh Thiên Dã hừ lạnh một tiếng.
Tối nay bà Trịnh rất vui vẻ, sau khi rời khỏi bàn ăn, kéo La Phi đến bên cạnh, phất tay xua Trịnh Thiên Dã: “Thiên Dã, con cho bà nội mượn Tiểu Phi một lát nhé, nội có chuyện muốn nói với nó.”
Trong lòng Trịnh Thiên Dã đúng lúc đang định đi tìm Quách Tử Chính để nói phải trái, liền đưa La Phi qua đó, “Nội, Phi Phi nhát lắm, nội đừng hù dọa cô ấy nha.”
Bà nội cười ha ha: “Tính bảo vệ vợ của con còn lợi hại hơn cả ông nội đã mất nữa.”
Nhìn La Phi theo bà Trịnh lên lầu, Trịnh Thiên Dã xoay người ra cửa.
Quách Tử Chính nói về bên kia, thực tế là về nhà của anh ta.
Khu biệt thự cao cấp này cũng xem như khu lâu năm, mấy hộ gia đình không giàu thì cũng sang, nhà nào cũng chiếm hơn mấy mẫu đất.
Quan hệ nhiều đời của hai nhà Trịnh-Quách, ba Trịnh Thiên Dã và ba của Quách Tử Chính chơi với nhau từ nhỏ, sau khi sáng lập Hằng thiên, hai người đã tới nơi này mua hai căn biệt thự gần nhau.
Sau khi Trương Cẩm Hoa gả cho Trịnh Gia Thăng, Quách Tử Chính theo bà dọn qua nhà họ Trịnh, nhưng bởi vì xung khắc với Trịnh Thiên Dã như nước với lửa, sau khi trưởng thành, anh ta phần lớn đều ở tại nhà mình.
Khi Quách Tử Chính đến trước của nhà mình, Trịnh Thiên Dã đã bắt kịp ở phía sau, gọi anh ta lại bằng giọng điệu lạnh băng.
Quách Tử Chính quay đầu, nhìn người đàn ông cao lớn, dọc theo đèn đường, hùng hổ đi về phía mình. Anh đại khái cũng đoán biết Trịnh Thiên Dã đến vì chuyện gì, nhưng anh và Trịnh Thiên Dã khác biệt rất lớn, anh biết làm sao để khống chế cảm xúc của mình, vì thế hỏi ngược lại anh: “Chuyện gì?”
Trịnh Thiên Dã đứng lại trước mặt anh ta: “Cậu đừng giả đò với tôi, chuyện La Phi thuyên chuyển công tác là thế nào?”
“Tổ hạng mục của tôi thiếu hai trợ lý chuyên môn, La Phi xuất thân từ bộ phận thiết kế, lại từng làm trợ lý tổng giám đốc, nên rất phù hợp. Xuất phát điểm của tôi hoàn toàn là vì muốn làm tốt hạng mục ở nông thôn.”
Trịnh Thiên Dã lạnh lùng xùy một tiếng: “Nói ra thì quang minh chính đại lắm, đừng cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì?”
Quách Tử Chính im lặng một hồi, chợt cười lên: “Vậy anh nói xem tôi nghĩ gì?”
“Cậu…” Trịnh Thiên Dã không lường được anh sẽ nói vậy, nhất thời có chút bối rối rồi giận dữ nói, “Mẹ kiếp, chính là cậu đang mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi?”
Quách Tử Chính nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của anh, càng cười lớn hơn: “Trịnh Thiên Dã, đúng là anh chẳng tiến bộ được chút nào, vẫn bá đạo vô lý như vậy, nghĩ cả thế giới phải lấy anh làm trung tâm. Không phải tình cảm giữa anh và La Phi tốt lắm sao? Không phải anh nói La Phi yêu anh đến nỗi không dứt ra được sao? Tôi chẳng qua chỉ làm chút chuyện hợp tình hợp lý, anh lại không tự tin đến vậy? Sao anh không nghĩ, La Phi cuối cùng vẫn là một cá thể tồn tại độc lập, vẫn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, tạm thời không nói đến chuyện tôi có ý gì đó với cô ấy hay không, chẳng lẽ anh có thể đảm bảo cô ấy sẽ không gặp được ai khác làm đảo lộn chủ ý của cô ấy sao? Đến lúc đó anh phải làm sao đây?”
“Cậu im miệng cho tôi! La Phi chỉ yêu mình tôi, không có tôi cô ấy hoàn toàn không chịu nổi. Cho dù có người làm đảo lộn chủ ý của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không thèm để mắt đến người đó. Đâu phải cậu không thấy tối nay cô ấy không thèm liếc cậu cái nào hay sao?”
Bị anh ngang ngược phản bác như vậy, vốn Quách Tử Chính cảm thấy nhả ra được cục tức, nhất thời lại có chút bực bội. Nghĩ tới tối nay La Phi không thèm nhìn anh ta cái nào, không khỏi có chút mất mát.
Lời phản bác của Trịnh Thiên Dã đương nhiên cũng là tự thuyết phục chính mình, nhìn thấy sắc mặt Quách Tử Chính khẽ biến, liền mang theo tư thế của kẻ chiến thắng, nói: “Nếu cậu đã nói là công việc, tuy rằng tôi không tin cậu, nhưng tôi tin La Phi. Cô ấy theo cậu làm hạng mục, quả thật có thể áp dụng kiến thức cô ấy đã học. Tôi sẽ không cản trở cô ấy đến tổ hạng mục… Hơn nữa, cô ấy sẽ chứng minh cho cậu thấy cô ấy chỉ yêu mình tôi. Chân thành khuyên cậu bất luận định rắp tâm làm gì, cũng mau chóng bỏ đi ý niệm buồn cười trong đầu đó đi, đừng khiến người khác chê cười.”