• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người Minh Quang điển trai lại dẻo miệng, lấy lòng những người phụ nữ như mẹ Vệ Lam, chỉ là chuyện mất vài phút. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Quang, mẹ Vệ Lam tương đối hài lòng chàng trai này, nhất là sau khi biết hai người vẫn chia phòng mà ngủ, càng khen Minh Quang không dứt lời, cảm thấy anh chàng này mặc dù tính cách vô cùng nhiệt tình nhưng không dễ bị dao động, có trách nhiệm, là một người đáng để con trái ký thác suốt cuộc đời. Lần này hai đứa quyết định kết hôn, tuy rằng hai người quen nhau hai ba năm đã thân thuộc rồi, nhưng mẹ Vệ Lam vẫn vui mừng khôn xiết.

Chuyện lớn cả đời của con gái cũng được giải quyết, lại là đứa con rể mình rất hài lòng, làm cho người làm mẹ như bà đây cảm thấy rất mừng rỡ.

Còn Vệ Lam ư? Mặc dù đã đến tuổi kết hôn từ lâu, nhưng mấy năm qua cuộc sống trôi qua yên ả, cô chưa hề nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Cho đến khi Đoàn Chi Dực xuất hiện lần nữa, mới làm cho cô nảy sinh ra ý nghĩ này. Cho dù lúc vừa gặp lại Đoàn Chi Dực tỏ ra xa lạ với cô, nhưng trong lòng cô vẫn có một sự lo lắng không thể diễn tả được. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất đáng tin cậy.

Cô hiểu rõ Đoàn Chi Dực, tên đó không thể nào nói lý lẽ được, muốn làm gì thì làm. Cho nên, Vệ Lam biết, mình trốn không thoát, hiện giờ chỉ hy vọng đừng làm liên lụy đến Minh Quang thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vệ Lam không thể tìm ra bất kỳ lý do hay cơ hội nào để nói lời chia tay, một khi ba mẹ đã đến, thì hôn lễ chính thức được tiến hành, hơn nữa cũng không thể tự dưng quăng ra một trái bom được.

Ngày hôm sau mẹ Vệ Lam vừa đến Giang Thành, thì đã lôi hai người trẻ tuổi vui vẻ hớn hở thảo luận những thứ như lễ phục, tiệc rượu, tuần trăng mật này nọ. Minh Quang không giống những người đàn ông khác có thái độ qua loa cho có lệ với những thứ hình thức này, người lời nói gì đều nói dì cứ xem rồi làm. Miệng anh ngọt như đường nịnh nọt người lớn, từng câu đều dì nghĩ thật chu đáo, dì ơi con cảm thấy như vậy không tệ như thế rất tuyệt, tóm lại là một thái độ cực kỳ nghiêm túc. Nhìn vào chính là người đàn ông cực kỳ nghiêm túc với chuyện hôn nhân.

Vì thế, ba mẹ Vệ Lam cực kỳ hài lòng, thiếu điều không thể lập tức gả con gái cho người ta thật nhanh. Ngược lại về phần Vệ Lam chỉ thờ ơ qua loa cho xong, có chút úp mở.

Vệ Lam thấy nhức đầu, nhìn mấy người đó thảo luận sôi nổi, thật mâu thuẫn, có lúc ước gì có thể tìm được một cái vỏ chui vào, chuyện gì cũng không muốn nghĩ đến, chuyện gì cũng không có liên quan đến cô.

Nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Trong ba ngày này, điều Vệ Lam cảm thấy may mắn nhất, đó là Đoàn Chi Dực không gọi điện đến thúc ép cô. Cho đến ngày thứ tư, ba mẹ Vệ Lam vừa đến, hai bên ba mẹ thêm Vệ Lam và Minh Quang, rốt cuộc cũng tụ họp lại, hùng dũng đi vào nhà hàng, chính thức bàn bạc về chuyện lớn của hai bạn trẻ.

Người lớn hai nhà đều là những người dễ bắt chuyện với nhau, một bữa cơm, liền trò chuyện vui vẻ với nhau, còn về chuyện hôn lễ gần như đều hợp rơ nhau, chỉ còn lại những thứ vụn vặt không ảnh hưởng gì đến tổng thể.

“Lam Lam, con thấy thế nào?” Nói đến chuyện đặt bàn tiệc, mẹ Vệ Lam và ba mẹ Minh Quang bởi vì có chút bất đồng ý kiến nên chưa quyết định được, mẹ Minh Quang tiện thể hỏi Vệ Lam đang ngồi đối diện mình.

Vệ Lam nãy giờ không tập trung, cả buổi mọi người nói gì, một chữ cô đều không nghe lọt. Bị mẹ Minh Quang nhắc đến mình, cô không hề nghe thấy, nên không trả lời lại.

Mẹ Vệ Lam cảm thấy con gái mình là lạ, bây giờ nhìn thấy bà thông gia gọi to cũng không trả lời lạ, bà sầm mặt xuống, lấy khủy tay dùng sức thúc cô mấy cái: “Lam Lam! Dì hỏi con kìa?”

“Ả? Dạ.” Vệ Lam giật mình trả lời lại, có chút lúng túng hỏi: “Xin lỗi dì, lúc nãy con không tập trung, dì hỏi con gì vậy?”

Mẹ Vệ Lam không hài lòng trừng cô một cái: “Đây là hôn lễ của con đó, sao không để tâm chút nào hết?” Nói xong, lại vẫy tai, nói: “Thôi đi, chúng ta mặc kệ con bé, để Minh Quang quyết định được rồi.”

Minh Quang cười to ha ha, nhìn Vệ Lam, nói: “Dì à, Vệ Lam bị chứng lo lắng tiền hôn nhân đó.”

Mẹ Vệ Lam bị anh chọc anh, lại không hài lòng trừng mắt với con gái mình.

Lòng Vệ Lam không ở đây, tự nhiên cũng không đón nhận sự uy hiếp của mẹ. Đang lúc ngẩn ngơ, điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, cô cầm ta xem, là số của Đoàn Chi Dực, mấy ngày nay vẫn lo lắng đề phòng, bây giờ giống như đang cầm củ khoai lang nóng trên tay, lập tức cúp điện thoại.

Nhưg mà, chưa đến hai giây, điện thoại lại đổ chuông lầ nữa. Cô không có cam đảm nhìn, bèn cúp điện thoại thật nhanh.

Minh Quang cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi: “Sao em không nhận điện thoại?”

Vệ Lam cười ngượng ngùng: “Em thấy số lạ, chắc là điện thoại quảng cáo.”

Minh Quang ờ một tiếng, làm như không để ý, quay đầu tiếp tục thảo luận chuyện hôn lễ với người lớn.

Lần này điện thoại không đổ chuông nữa, chỉ rung một hồi, Vệ Lam nhìn mấy người đang say sưa nói chuyện, len lén cúi đầu mở điện thoại nhìn.

“Nhanh chóng ra ngoài, nếu không tôi lập tức đi vào!”

Ngắn gọn súc tích, không thể từ chối.

Trong lòng Vệ Lam hoảng sợ, nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi theo bản năng, nhìn thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, mới phản ứng lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Lam Lam, em sao vậy?” Minh Quang hỏi.

Vệ Lam nhìn anh, lại quét mắt nhìn bốn người lớn đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, lúng túng nói: “Con muốn đi vệ sinh một lát, mọi người tiếp tục thảo luận đi ạ.”

Mẹ Vệ Lam cưng chiều lại hết biết xì một tiếng: “Lớn như vậy rồi, còn chuyện bé xé ra to! Thật mất mặt mà!”

Mẹ Minh Quang cười: “Làm gì có, con trai tôi còn hơn thế nữa!”

Trong phòng vang lên giai điệu ấm áp lần nữa.

Vệ Lam mở cửa đi ra hành lang, thò đầu ra nhìn một cái, lại không thấy Đoàn Chi Dực. Đang nghĩ có cần gọi điện thoại không, thì cơ thể bị một sức kéo đi, cả người rơi vào trong một gian phòng khác.

Vệ Lam hoảng sợ, nhìn vẻ mặt đen thui của Đoàn Chi Dực, thở ra một hơi lại hít vào, suýt bị dọa đứng tim, không vui nói: “Anh làm gì vậy hả?”

“Làm gì à?” Giọng nói của Đoàn Chi Dực có thể dừng từ hung ác để hình dung, anh dùng sức kéo cổ tay Vệ Lam, hăm dọa nói: “Phải là tôi hỏi em mới đúng chứ? Trong phòng lúc nãy là chuyện gì hả? Người lớn hai bên họp mặt, đúng không? Có phải em quên tôi nói gì với em rồi sao? Tôi nói tôi chỉ cho em ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi!”

Vệ Lam có chút căm tức khi bị anh ép buộc, đẩy tay anh ra, nói: “Anh thấy rồi đó, ba mẹ tôi đến rồi, ba mẹ của Minh Quang cũng đến, anh muốn tôi làm sao đây? Trong lúc hai bên vui vẻ thảo luận chuyện hôn lễ, nói tôi không lấy nữa, muốn chia tay với Minh Quang sao? Đừng nói bọn họ không chịu được, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy vô lý! Tôi nói không được, cũng làm không được!”

“Nói như vậy là em muốn đổi ý sao?!” Đoàn Chi Dực tức giận đè cô trên tường, ánh mắt như ngọn lửa cháy bùng, nhìn cô chằm chằm.

Vệ Lam quay đầu không nhìn anh, một chữ cũng không nói.

Thấy vậy, hai tay Đoàn Chi Dực đè trên vai cô, tăng thêm sức, nghiến răng hỏi: “Có phải không!”

Vệ Lam chỉ cảm thấy một làn hơi thở phả trên mặt mình, nói bỏng mà bức ép, cô quay đầu nhìn anh, im lặng vài giây, bỗng nhiên có một sự kích động nổ tung ra, hét lớn: “Đúng đó! Có phải nếu tôi không chia tay với Minh Quang, anh sẽ làm giống Chung Kim như vậy, tông chết Minh Quang à! Anh có ngon thì tông đi!”

Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, quay người nắm lấy nắm cửa, chuẩn bị rời khỏi chỗ làm người ta phát điên này.

Không ngờ, Đoàn Chi Dực nhanh tay, kéo cô lại, giam cô giữ hai cánh tay của mình, cả người dán vào người cô, hai đôi mắt đỏ hoe, từng chữ câu câu nói bên tai cô: “Em cứ thử đi!”

Vệ Lam bị anh vây khốn, không còn đường thoát, tiếng nói của từng chữ từng câu kia giống như tiếng của ma quỷ truyền vào đầu, cả người đều là hơi thở nóng rực của anh, cả người gần như mềm nhũn, giọng nói mang theo sự cầu xin: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh, anh đừng ép tôi nữa!”

Môi của Đoàn Chi Dực để bên má cô, giống như hôn lướt qua bờ má cô, hơi thở ấm nón kia lướt nhẹ qua gương mặt trắng nõn của cô, làm cho Vệ Lam hơi run nhẹ, cô khó có thể hình dung cảm giác đó, có chút sởn tóc gáy, cũng có chút hoảng hốt, tóm lại là thật mà không thật, khó có thể hình dung.

“Tôi chính là muốn ép em.” Anh từ từ dừng ở bên tai cô, nói nhỏ: “Em là kẻ lừa đảo, tôi sẽ không bị em gạt lần nữa.”

Nói xong, anh cắn lên vành tai đang nóng lên.

Vệ Lam cho rằng anh định cắn đứt tai mình, sợ tới nỗi suýt chút thét lên, lại cảm nhận được anh chỉ ngậm chỗ đó, khó khăn lắm mời im lặng lại.

Nhưng thực tế cũng không tốt được bao nhiêu. Cái cắn nhẹ đó, giống như đang đốt lửa trên người cô, cả người nóng đến khó chịu.

Vệ Lam vừa gấp vừa thẹn, thử đẩy anh ra, lại giống như ngọn núi, không hề nhúc nhích. Bị anh làm cho vừa tê vừa dại, Vệ Lam chỉ cảm thấy cơ thể sắp sửa co rút lại.

Đoàn Chi Dực đột nhiên di chuyển đến gương mặt chính diện của cô, hôn lên đôi môi đang run rẩy.

Vệ Lam và anh hôn môi có thể đếm trên đầu ngón tay, so với Minh Quang, Đoàn Chi Dực chẳng có chút kỹ thuật gì đáng nói, nhưng với cô mà nói, nụ hôn của anh luôn làm rung động, cho dù mấy lần đó là của nhiều năm trước, cũng vẫn làm cho cô thấy mới mẻ. Giống như mỗi một lần làm, đều giống như ấn tượng lúc đầu khắc sâu trong đầu cô.

Lúc đầu Vệ Lam còn giãy dụa, nhưng hôn vài lần, cô cũng bắt đầu biết nghe lời. Cho đến khi cảm nhận được cơ thể Đoàn Chi Dực càng dán gần hơn, nơi tràn trề sinh lực đang sít sao để ngay dưới thắt lưng của cô. Còn một tay của anh bắt đầu làm loạn, cũng không biết từ lúc nào đã luồng vào trong áo lót của cô, từ từ sờ soạng da thịt trơn bóng của cô, thuận tiện chạy xuống dưới.

Vệ Lam cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, dùng sức giãy đẩy anh ra, thở hổn hển kêu: “Nếu anh dám làm bậy ở đây, tôi sẽ hận anh đến chết!”

Đoàn Chi Dực có chút nhếch nhác liếm môi, nhìn thấy người đối diện thở gấp, hai đôi ngươi đen láy lấp lánh, đôi môi đỏ mộng ướt át, cổ họng có hơi căng đau, cơ thể càng trướng đau hơn. Cả gương mặt anh đỏ ửng, cố gắng nói: “Em yên tâm, tôi không gấp đến vậy.”

Vệ Lam theo bản năng liếc nhìn bên dưới quần tây của anh, rõ ràng đã dựng lên như vậy, mà con nói không gấp! Cô căm giận oán thầm.

Đoàn Chi Dực hiểu được ánh mắt của cô, thẹn quá hóa giận hừ một tiếng, tiếp tục cất tiếng nói hung ác: “Nếu em đã làm không được, vậy tôi giúp em.”

Nói xong, Vệ Lam còn chưa hiểu gì, thì đã thấy anh cầm điện thoại gọi một cuộc gọi, mở miệng ngắn gọn xúc tích: “Cô có thể lên đó rồi, bạn trai trước của cô còn ở bên trong chờ cô đó, cô biết phải làm gì rồi nhỉ.”

Vệ Lam mặc dù không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, nhưng cũng biết rõ chắc chắc không phải thuốc gì tốt. Vội vàng không ngừng giật điện thoại trong tay anh: “Anh muốn làm gì hả?”

Đoàn Chi Dực đã quay trở lại vẻ điển trai như bình thường, nhìn cô cười như không cười, nói bâng quơ: “Không có gì, chỉ muốn cho em xem kịch hay thôi, thuận tiện giúp em làm những chuyện em không làm được.” Nói xong, anh vỗ tay cô, nói: “Đi thôi, mọi người đang đợi em đó!”

Vệ Lam thà để anh gào thét với mình hung dữ với mình thẹn quá hóa giận tức giận đùng đùng, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ âm u khó đoán này. Lòng cô thắt lại, đầu óc ong ong, nghĩ rằng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, nhìn thấy anh cười khẩy nhìn mình, mở hai tay ra ý nói xin cứ tự nhiên, trong lòng cô có một linh cảm không tốt giống như sắp có mây đen kéo đến, vội vã quay người mở cửa, nhanh chóng đi về phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK