Vu Hạo Nhiên cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới liếc mắt qua: “Đừng có làm càn, ở đây đông như vậy, người ta thấy thì sao.”
“Sợ cái gì!”. Tân Độ gắt gao ôm anh vào trong ngực: “Anh hôn vợ mình chứ đâu có hôn vợ người ta, người ta nhìn cái quái gì!”
Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ khẽ xoay mình, xem thường nhìn hắn: “Ai là vợ anh, không biết xấu hổ!” Nói như vậy nhưng vẫn không kìm được lộ ra một tia ngọt ngào.
Hắn nghe được liền bật cười: “Ai dám nói em không phải vợ anh, anh sẽ đánh chết hắn…”
Chưa nói hết câu, bất chợt hắn nhìn thấy ánh mắt mê màng của một cô gái nhỏ đứng gần đó. Cảm thấy bé hủ nữ này cũng tương đối đáng yêu, hắn liền tiến lên phía trước, tủm tỉm hỏi: “Em có thấy anh này có giống vợ anh không?”
Cô gái nhỏ đang chuẩn bị chụp trộm ảnh thân mật của hai người, đầu óc đã sớm nghĩ tới nghĩ lui đến thiên biến vạn hoá, sau đó còn muốn mang về cho các chị em nhìn thật đã mắt, dù sao gặp được một cặp công thụ đẹp đôi như vậy cũng là hiếm thấy, ai ngờ lại để hai người họ phát hiện, khuôn mặt liền đỏ bừng, trí não đã sớm như giã tỏi.
Tân Độ thấy vậy trong lòng liền hô một tiếng hủ nữ vạn tuế, tiện đà quay đầu cúi xuống nhìn người trong ngực, đắc ý nói: “Em thấy chưa, ai cũng đều hiểu rõ cả.” Dứt lời liền nhẹ nhàng liếm một bên tai của anh, cho đến khi anh giật mình xấu hổ mới chậm rãi nhả ra.
Vu Hạo Nhiên bị cái hành động nhàm chán này của hắn làm cho dở khóc dở cười, đành phải miễn cưỡng thuận theo, chỉ sợ phản kháng một chút hắn lại lên cơn, ngay giữa chốn đông người làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì đó nữa.
Tân Độ vài ngày không thấy Vu Hạo Nhiên thì vô vùng nhung nhớ, nhẫn nhịn đến cửa phòng khách sạn là vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, lập tức ôm lấy Vu Hạo Nhiên đặt lên giường mà lăn trái lộn phải.
Mà Vu Hạo Nhiên so với thường ngày cũng chủ động hơn một ít, đơn giản là vì anh cũng không phải loại người già mồm cãi láo, huống chi là đàn ông thì cũng có nhu cầu, đã ở bên Tân Độ thì còn giả vờ cái gì, vài ngày không gặp mặt đương nhiên cũng có chút nhớ hắn.
Mọi khi chỉ có Tân Độ săn đón mà hắn còn hăng say như thế, bây giờ thấy anh chủ động thì vui sướng vô cùng, thiếu chút nữa đã kích động mà nhảy dựng lên, tiểu huynh đệ của hắn trong nháy mắt như vừa được uống thuốc tăng lực, lăn lộn chơi đùa đến hừng sáng vẫn bừng bừng khí thế, đến khi Vu Hạo Nhiên cúi đầu xin tha mới miễn cưỡng thu liễm lại.
Tân Độ biết rằng vì chuyện viên đinh châu mà trong lòng anh vẫn còn áy náy, cho nên thái độ đêm qua hẳn là anh muốn bồi thường cho hắn, nhưng mà chỉ cần anh mở miệng, hắn có thể làm như không hề hay biết, có điều sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy, mấy ngày này cần nỗ lực ăn anh cho thật no, ăn đi ăn lại, như vậy cũng là một kiểu trừng phạt vô cùng tuyệt vời.
Mãi cho đến thứ Sáu, hai người mệt mỏi xiêu vẹo cùng nhau đi ăn cơm trưa, Vu Hạo Nhiên hỏi Tân Độ về chuyện phim ảnh kia, nhưng hắn không nói, bảo đợi hai ngày nữa hẵng hay. Vu Hạo Nhiên cảm thấy tên này chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để tiếp tục ăn hiếp anh mà thôi, chỉ là không thể tin được nhân loại lại có cái con người có sức chiến đấu mãnh liệt như thế, anh bị lật qua lật lại đến cả người đau nhức, giọng nói cũng khàn khàn, thế mà hắn vẫn như trước, tinh thần vô cùng sảng khoái phấn chấn.
Ngay buổi chiều thứ Sáu hôm đó, Vu Hạo Nhiên lại đột ngột nhận được tin báo từ Hà Lan, không biết là tin gì mà lại khiến cho một người luôn luôn bình tĩnh như anh ngã ngồi xuống ghế sô pha. Tân Độ đoán rằng ắt hẳn tổng công ty đã xảy ra đại sự gì đó. Vu Hạo Nhiên nhìn thông tin mình đang có trong tay, đi kèm còn có tài liệu thủ tục sau khi sáp nhập công ty, thêm một vài văn kiện pháp luật, mà người gửi những thứ này cho anh, dĩ nhiên là Ba Thị Vu Mẫn Mẫn.
“Tôi xong rồi, hai bàn tay trắng.” Vu Hạo Nhiên thẫn thờ ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn ra bầu trời cách đó không xa, mây đen đang vần vũ che kín mặt biển, sóng nước đen kịt, hàng dừa vì bị gió thổi mà ào ào rung dữ dội, bất giác cảm thấy bản thân cũng giống như mặt biển kia, sợ hãi mà mắc kẹt trong khó khăn, lực bất tòng tâm, cho dù giãy dụa thế nào cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Tân Độ biết, công ty Hà Lan chẳng những là căn cứ của Vu Hạo Nhiên mà anh còn là người sáng lập thứ nhất của công ty tinh vi này, dùng từ những viên gạch viên ngói xây lên, giống như con ruột của mình, là do anh đích thân nuôi lớn… Mà tổng bộ Hà Lan, cùng với chi nhánh ở Na-uy và Hồng Kong đều có liên hệ chặt chẽ, cho dù không có quan hệ gì đi nữa, chứng kiến Vu Mẫn Mẫn ẩn nhẫn nhiều năm như vậy dụng tâm khi chiếm nơi này có lẽ đã rõ ràng.
Tân Độ không biết an ủi anh như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm anh vào ngực, cùng anh lẳng lặng nhìn sóng nước biển Đen cao trăm trượng không ngừng xô lên hạ xuống.
Đêm, hai người vẫn im lặng ngồi trên sô pha, cho đến khi hoàn toàn không thể nhìn rõ khung cảnh hải đảo xa xa kia nữa, tất cả chỉ còn lại tiếng sóng vỗ biển âm vang vọng lại hoà lẫn với tiếng hít thở của đối phương, hai bên đều lặng lẽ suy nghĩ cho con đường tương lai.
Mãi đến lúc gần sáng, Vu Hạo Nhiên mới bắt đầu hoàn hồn, mơ hồ nhìn ánh sáng trước mặt mà mở miệng nói, “Em đưa tâm huyết của anh cho người khác, anh có hận em không?”
Tân Độ không nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn hỏi hắn chuyện này, nếu anh không nói gì thì hắn cũng chỉ nhất thanh nhị sở, nhưng nếu như anh đã chủ động đề cập, sẽ trở thành anh mở rộng lòng mình và có khả năng tiếp nhận hắn, hắn đương nhiên sẽ nắm bắt, vì thế chỉ dừng một chút rồi trả lời: “Nếu anh đã tặng em, thì em có đưa cho ai cũng là tuỳ em chọn. Chúng ta là người một nhà, ngoại trừ việc em rời xa anh, tất cả những cái khác đều là chuyện nhỏ.”
Vu Hạo Nhiên nghe những lời tâm can của hắn, nội tâm bỗng thấy rung động, như là trong lòng có một khoảng trống, đột nhiên hắn đem tình yêu đến lấp đầy cho anh, tựa như ly nước đầy vốn không thể chưa vật gì, mà ly đầy thì lòng cũng như cái ly ấy, cảm giác không chứa nổi vật gì nữa, mà khi ta đổ mọi thứ ra ngoài, mới đột nhiên phát hiện, chỉ có như vậy mới có thể đựng được càng nhiều thứ.
Thật ra mà nói, anh vẫn luôn cho rằng tình cảm Tân Độ dành cho mình chẳng qua là vì muốn thử chút mới mẻ, lúc trước cự tuyệt hắn không phải là do không chân thành, mà là anh sợ đánh mất, bây giờ thật sự đã mất đi tất cả, quay đầu lại vẫn thấy hắn đứng đó, không hề thay đổi.
“Anh biết chứ, em đến Á Đông làm bác sĩ cũng chỉ là vì muốn tìm ra nơi ở của anh, em tiếp cận anh cũng đều là có ý đồ, vì đinh châu trong tay anh. Còn nữa, Đới Đức Thành là thuộc hạ của em, gã vào bệnh viện không phải là để giám sát em mà là giám sát anh. Cuối cùng, buổi tối hôm đó nói chuyện cùng SSA là cố ý để anh nghe thấy.” Mục đích chính là làm cho hắn chết tâm, cũng không thể ngờ ngày hôm nay nhìn lại mưu kế ngày trước của mình thấy có bao nhiêu nực cười.
Tân Độ thấy nếu anh đã nguyện ý giao ra toàn bộ trái tim mình, thì đương nhiên là sẽ cùng nhau tâm can phế bộc lộ tâm tình, dù sao chỉ cần hắn trả giá cùng gánh vác hộ anh hết thảy là được, vì thế cười cười nói: “Anh đã nói rồi, ngoại trừ việc em rời xa anh, những việc này đều là chuyện nhỏ.” Hắn chỉ biết đây chính là điều quan trọng nhất trong tình yêu của hắn.
Vu Hạo Nhiên thấy hắn không hề phật ý, trong lòng lại càng thêm khổ sở, hắn rõ ràng đã sớm biết tất cả mọi chuyện, vậy mà cái gì cũng không hề để tâm, không biết phải là tình cảm sâu nặng thế nào mới có thể bao dung hết thảy như thế, cõi lòng trống trải đột nhiên được lấp đầy không khỏi cảm thấy ấm áp, từ bé đến giờ lần đầu tiên cảm nhận nước mắt ngập đầy bờ mi.
Tân Độ biết, tất cả hồi báo ngày hôm nay hắn có được đều do hắn đã trả giá tất cả, thật sự là không hề dễ dàng, vì vậy lại vội vã ôm thật chặt người vào lòng, mạnh mẽ chiếm giữ.
Đêm nay đúng là chưa hề chợp mắt chút nào, bốn giờ Tân Độ mời Vu Hạo Nhiên đi xem phim, địa điểm chính là bên trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Ba Thị, mà nội dung bộ phim này còn gì ngoài chuyện gia tộc A Tị nuốt sống Ba Thị?!
Vu Mẫn Mẫn trăm triệu không ngờ mình nuốt gia sản của Vu Hạo Nhiên còn chưa kịp tiêu hoá, các công ty tài chính đã kéo bè kết phái chống đối lại, tất cả mấy khoản tiền công không có ai chịu vay, muốn chết nhất là, đinh châu mà Vu Hạo Nhiên đưa cho cô lại là đồ giả, theo như ý anh là để cô sản xuất phát triển thật nhiều rồi mới phát hiện ra, mà ngày trước chính anh cũng từng nói, gặp phải loại chuyện này thật vô cùng châm biếm.
Vì thế nhân cơ hội cô ta một lúc chịu hai đả kích lớn, William Ann cùng Bàng Sắt mang hợp đồng ra làm cái cớ, tịch thu hết gia sản, sau đó nhân tiện đâm đơn lên toà án luôn.
Mặc dù vậy, Vu Mẫn Mẫn vẫn không hiểu vì sao A Tị Vương lại chọn thời điểm này mà ra một đòn chí mạng, vì thế lúc bị gọi đến toà án thẩm vấn liền lập tức tìm Tân Độ hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại thay mặt A Tị Vương đến đàm phán với tôi?” Trong trí nhớ, hắn cũng chỉ là một kẻ mắc bệnh tâm thần mà thôi.
Tân Độ cười cười, cầm cây bút kí kí xong hiệp nghị đặt trên tay hắn, cuối cùng xoay người rời đi.
Vu Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn hắn đi mất, dời mắt xuống hợp đồng, ngay lập tức thấy rõ ba chữ to bắt mắt – A TỊ VƯƠNG.
Vu Hạo Nhiên ngồi ở công ty kí kết hợp đồng với tổng giám đốc Ba Thị, cười khổ một tiếng. Anh vốn tưởng rằng mình là người làm chủ sau tấm màn che, không nghĩ hoá ra đây chỉ là nước đi trên bàn cờ của kẻ khác, đáng nói là kẻ này lại làm ra vẻ y hệt mình đang bị thao túng, vậy mà đến cuối vẫn có thể lật đổ được anh.
Tân Độ từ lúc năm ấy đụng tới A Tị liền lãnh đạo cả gia tộc A Tị, nhưng mà hắn cũng không có cải danh tự, mà lúc ấy gia tộc A Tị chẳng qua cũng không hơn Ba Thị là mấy, có thể có ngày hôm nay cũng là do hắn liều mạng xuất hiện.
Nói tới đây, Vu Hạo Nhiên vẫn thấy khó hiểu: “William cùng Bàng Sắt rốt cuộc là ai?”
Tân Độ cười cười: “Em có nhớ Cung Văn Hoa với Hồ Qua không?”
Vu Hạo Nhiên đột nhiên nhớ tới hai người đã từng đối địch nhau ấy, bỗng dưng hiểu rõ…
“Anh giấu em thân phận thật sự của mình, em có cần anh nữa không?” Tân Độ vừa sờ soạn trên người Vu Hạo Nhiên vừa hỏi.
Vu Hạo Nhiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Trừ việc anh rời xa em, tất cả những cái khác đều là chuyện nhỏ.”
Tân Độ nghe xong, không thể kìm nén mà mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ngọt ngào…
…………….. Toàn văn hoàn..…………