“Là anh…”
Giọng nói của người đàn ông nặng nề khó nhọc, nhưng vẫn nghe ra được là giọng của Chu Tự Tề.
Từ Niệm Bắc di chuyển chậm rãi đến mép giường, mở đèn phòng ngủ lên: “Anh không sao chứ?”
Bên trong yên tĩnh vài giây, mới nghe thấy giọng nói chật vật của Chu Tự Tề: “Em vào đây đi, anh không đứng dậy nổi.”
Từ Niệm Bắc lập tức đẩy cửa ra, phòng tắm còn vương mùi sữa tắm, nước nóng từ vòi hoa sen bắn lên mắt cá chân cô, trong hơi nước mờ mờ, Từ Niệm bắc có thể nhìn rõ người trên mặt đất.
“Sao, sao anh không mặc quần áo…”
Đầu óc Chu Tự Tề vốn đã choáng váng, lúc này nửa bên mông lại truyền đến cơn đau: “Anh đi tắm thì tất nhiên phải cởi đồ rồi, em lại đây đỡ anh lên.”
Ở tư thế hiện tại của Chu Tự Tề, nửa bên mông hơi nâng lên, đưa lưng về phía Từ Niệm Bắc, vừa hay che khuất bộ phận quan trọng.
Nhưng dù vậy, khuôn mặt của Từ Niệm Bắc vẫn đỏ bừng, run rẩy bước vào trong, cầm lấy chiếc khăn tắm trên tường ném lên người anh.
“Trên người anh còn xà phòng…”
“A a a…”
Nói được nửa câu, Từ Niệm Bắc đột nhiên ngã nhào lên người Chu Tự Tề, khiến cả người anh đập mạnh xuống sàn.
“Đau quá đi…” Từ Niệm Bắc giẫm phải xà phòng dưới sàn nên bị trượt chân, mặc dù ngã lên người anh, nhưng đầu gối vẫn đập xuống sàn, sưng đỏ một mảng.
“Lúc này không cần ngã vào lòng anh, anh không đỡ nổi đâu.” Người đàn ông thở hắc, không còn sức lực dựa vào người cô, mượn sức của cô để đứng lên.
“Ai bảo anh để nhiều xà phòng trên sàn như vậy.” Từ Niệm Bắc cẩn thận đứng lên, váy ngủ trên người cũng ướt hơn phân nửa, thoạt nhìn cũng rất chật vật.
“Đỡ anh lên.”
Từ Niệm Bắc nhắm tịt hai mắt, ôm lấy phần eo trơn loáng của người đàn ông kéo lên.
“Trên người anh vẫn còn sữa tắm, em lấy vòi hoa sen tắm cho anh đi.” Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.
Từ Niệm Bắc nheo mắt, cố gắng nhìn sang chỗ khác, chạm vào vòi hoa sen rồi đưa nó cho anh: “Anh tự làm đi.”
“Em xấu hổ cái gì? Không phải đã sớm nhìn qua rồi sao? Tắm xong rồi lấy quần áo cho anh, còn đưa anh đi bệnh viện.” Gần như toàn bộ trọng lượng của người đàn ông đều dồn hết lên người Từ Niệm Bắc, cô lảo đảo hai bước, dựa vào tường mới đứng vững được.
Chu Tự Tề rất khó chịu, Từ Niệm Bắc lắng nghe hơi thở ngày càng nồng đậm của anh.
Cô cắn chặt răng: “Anh đứng được chứ?”
Cô vội vàng tắm sạch xà phòng trên người anh, cảm thấy cả người mình đều đổ mồ hôi, váy ngủ cũng dính sát vào người, rất không thoải mái.
Cô lấy khăn tắm khô quấn quanh eo Chu Tự Tề, đỡ anh ngồi xuống mép giường: “Anh tự thay quần áo đi, rồi tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Từ Niệm Bắc lấy quần áo trong tủ ra đặt bên cạnh Chu Tự Tề, sau đó cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm để thay.
Lúc cô thay xong quần áo đi ra, Chu Tự Tề đã ngất xỉu.
Sắc mặt của Từ Niệm Bắc lập tức thay đổi, vội vàng thay quần áo cho anh rồi đưa anh đến bệnh viện.
Ba tiếng sau, đã hơn bốn giờ sáng.
Trêng hành lang, từng đợt gió lạnh thổi qua, Từ Niệm Bắc ngồi trên băng ghế nhìn về phía phòng cấp cứu.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân hôn mê vì uống quá nhiều rượu, lúc nãy lại ngã mạnh xuống sàn, tình hình cụ thể thì đợi đến khi bệnh nhân tỉnh dậy mới có thể biết chính xác, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Từ Niệm Bắc nói lời cảm ơn với bác sĩ, y tá đẩy Chu Tự Tề đến phòng bệnh, Từ Niệm Bắc cũng đi theo sau.
***
Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng bệnh trắng tinh, một người con gái ghé đầu bên giường, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại phá tan sự im lặng trong phòng.
Từ Niệm Bắc xoa mắt, cầm lấy chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ bên cạnh, vừa định đứng dậy thì người đàn ông trên giường mở mắt ra, đôi mắt đen láy chứa sự lạnh lùng.
Từ Niệm Bắc nhìn anh, sửng sốt một giây, sau đó nhận điện thoại.
“Tổng giám đốc Chu, cuộc họp sáng nay vẫn diễn ra như mọi ngày phải không?”
Từ Niệm Bắc đặt điện thoại ở bên tai người đàn ông, nói thầm: “Là thư ký Trương, hỏi anh có phải cuộc họp vẫn diễn ra như thường không.”
Chu Tự Tề lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, không nói lời nào.
Từ Niệm Bắc đợi vài giây, bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến lòng cô hơi bất an.
Cô lấy lại điện thoại: “Thư ký Trương, tôi là Từ Niệm Bắc, Chu Tự Tề hiện đang ở bệnh viện, tối qua đã xảy ra một vài chuyện, anh để phó giám đốc hoặc chủ tịch quyết định chuyện của công ty đi nhé.”
Sau khi cúp máy, Từ Niệm Bắc chuẩn bị bấm chuông gọi y tá.
“Cô là ai?”
Từ Niệm Bắc ngây người một chút, đôi mắt mở to: “Anh bị mất trí nhớ à?”
“Cô là ai?”
“Tôi là Từ Niệm Bắc, anh không nhận ra sao?”
“Chúng ta có quan hệ gì, tại sao cô lại chăm sóc cho tôi?”
Từ Niệm Bắc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, do dự một lúc rồi bấm chuông gọi y tá: “Tôi là bạn của anh, anh quên hết rồi sao?”
Chu Tự Tề bị mất trí nhớ, tại sao cô lại có chút đau lòng…
Đau lòng vì anh không nhớ ra mình.
Người đàn ông nhăn mày, lạnh giọng phủ nhận: “Cô gạt tôi, cô là vợ của tôi.”
“Anh không mất trí nhớ, anh gạt tôi!” Đôi mắt của Từ Niệm Bắc sáng ngời, sau đó trừng mắt nhìn anh, lấy tay đấm nhẹ lên ngực anh.
Tên đàn ông khốn khiếp, lại dám dọa cô sợ!
Chu Tự Tề đưa tay trái mình ra, điềm nhiên nói: “Chúng ta đang mang nhẫn cưới, không phải sao?”
Từ Niệm Bắc nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, trên tay cô cũng có một chiếc, là cùng một kiểu, được đeo ở ngón giữa, nhưng không phải là nhẫn cưới.
Phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, Từ Niệm Bắc đi ra mở cửa, bác sĩ và y tá đều có mặt ở ngoài.
“Anh ấy giống như bị mất trí nhớ.”
Bác sĩ vội vàng đi vào kiểm tra cho Chu Tự Tề, Từ Niệm Bắc bên này gọi điện thoại cho Triệu Trăn và Hoàng Từ.
Một giờ sau, Chu Tự Tề đi chụp CT não, Triệu Trăn và Hoàng Từ cũng chạy đến.
Ba người phụ nữ hồi hợp chờ đợi trên hành lang.
Từ Niệm Bắc áy náy xin lỗi Hoàng Từ: “Mẹ, con thật sự xin lỗi, là con không chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Nếu tối qua cô giúp anh lau mình, hoặc không cho anh đi tắm thì đã không xảy ra tình huống như thế này.
Hoàng Từ thở dài một hơi, nắm tay Từ Niệm Bắc: “Gần đây mẹ thấy trên mạng có người nói rằng con và Tự Tề đã ly hôn, chuyện này có phải là sự thật không?”
Từ Niệm Bắc nhìn Hoàng Từ, lắc đầu: “Không phải, những cái đó đều là tin đồn thất thiệt.”
Hoàng Từ khẽ vỗ lên tay Từ Niệm Bắc như để trấn an.
Báo cáo chụp CT của Chu Tự Tề đã có kết quả, bác sĩ giải thích rằng có thể là do máu tích tụ ở phía sau não gây chèn ép các dây thần kinh, nếu lượng máu bầm tan đi thì trí nhớ sẽ được phục hồi.”
Hoàng Từ căng thẳng hỏi: “Vậy chừng nào máu bầm sẽ tan vậy bác sĩ?”
Bác sĩ nói: “Để bệnh nhân nghỉ ngơi một thời gian, đừng hoạt động não bộ quá nhiều, như vậy máu sẽ tự tiêu tan.”
Buổi chiều, Chu Tự Tề làm thủ tục xuất viện và trở về Quế Viên.
Triệu Trăn lặng lẽ kéo tay con gái: “Nhớ chăm sóc Tự Tề thật tốt, dù mất trí nhớ nhưng nó vẫn quan tâm đến con, vừa rồi ở trong phòng bệnh, ngoại trừ lúc nói chuyện với chúng ta thì nó vẫn luôn nhìn con. Nếu một người đàn ông mất trí nhớ mà trong mắt vẫn chỉ có con, thì người đàn ông này rất đáng để con giao phó cả đời.”
Từ Niệm Bắc nhìn mẹ của mình.
Triệu Trăn cười nói: “Sức khỏe không bị ảnh hưởng là tốt rồi, những thứ như ký ức, các con vẫn còn thời gian để lấy lại một lần nữa.”
Ngoài bị mất trí nhớ, Chu Tự Tề còn bị gãy xương nhẹ ở thắt lưng, phải ngồi xe lăn trong hai tuần mới lấy lại tự do.
Chu Nghệ Tinh vốn là đi du lịch nước ngoài, nhưng sau khi nghe được tin tức, cô ấy lập tức trở về, đỏ mắt nhìn người đàn ông trên sô pha: “Anh hai, anh đã nói người anh yêu nhất là em cơ mà, sao anh có thể quên em vậy chứ?”
Chu Tự Tề bóc vỏ quả chuối rồi đưa cho Từ Niệm Bắc, nhìn em gái: “Người anh yêu nhất là vợ của anh.”
Từ Niệm Bắc cúi đầu ăn chuối, hai ngày nay ở lại Quế Viên, cô không thể tránh khỏi việc ăn ngủ chung với Chu Tự Tề, những lời thế này cũng thường xuyên nghe thấy, hiện tại đã không còn đỏ mặt.
Hoàng Từ dở khóc dở cười, kéo con gái ngồi bên cạnh, cũng bóc vỏ chuối cho con bé: “Được rồi, được rồi, anh của con bị mất trí nhớ, con khóc cái gì, sau này sẽ nhớ lại thôi.”
“Thật sao?” Chu Nghệ Tinh hít mũi.
Hoàng Từ gật đầu: “Đúng vậy, sẽ nhớ lại, ăn chuối đi đừng khóc nữa.”
Chu Nghệ Tinh cầm lấy quả chuối ăn từng miếng một, liếc nhìn Niệm Bắc: “Hừ, đợi đến khi anh tôi nhớ lại thì chị sẽ biết người anh ấy yêu nhất có phải là tôi hay không.”
Từ Niệm Bắc: “…”
Chu Nghệ Tinh trở về được ba ngày, Chu Tự Tề đã bị con bé ồn ào đến mức không chịu được.
Trong lúc ăn cơm chiều, Chu Tự Tề đeo găng tay bóc vỏ tôm cho Từ Niệm Bắc.
“Ngày mai con và Tiểu Bắc sẽ đi nghỉ phép ở Thụy Sĩ.”
Chu Nghệ Tinh lập tức giơ tay: “Em cũng muốn đi.”
Chu Tự Tề thờ ơ nhìn cô ấy một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm: “Anh đã đặt vé rồi, không dẫn em đi được.”
“Tại sao chứ?” Chu Nghệ Tinh tỏ vẻ kháng nghị.
Chu Tự Tề: “Em quá ồn, sẽ ảnh hướng đến việc anh khôi phục trí nhớ.”
“Mẹ, mẹ nhìn anh hai kìa!”
Hoàng Từ đang ăn cơm, vỗ về con gái bằng ánh mắt: “Được rồi, để anh hai và chị dâu của con đi hưởng tuần trăng mật, lúc trước kết hôn vì bận chuyện công ty mà không đi được, lần này đền bù cho Tiểu Bắc cũng tốt, con cũng đừng đi theo làm bóng đèn.”
Cho dù Chu Nghệ Tinh có ầm ĩ như thế nào thì sự việc cũng đã đâu vào đấy.
Sáng sớm hôm sau, Từ Niệm Bắc bị Chu Tự Tề kéo ra khỏi chăn.
Cô mơ mơ màng màng nhìn gương mặt sạch sẽ của anh: “Sao vậy?”
“Chúng ta xuất phát ra sân bay thôi.”
Từ Niệm Bắc nửa tỉnh nửa mê thì bị Chu Tự Tề bế lên xe, cô nằm gọn trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh dậy đã thấy đến sân bay, Chu Tự Tề nắm tay cô: “Dậy rồi sao, còn nửa tiếng nữa mới lên máy bay.”
Từ Niệm Bắc dụi mắt, hỏi như thường lệ: “Hôm nay anh có nhớ ra được gì không?”
Con ngươi đen láy của Chu Tự Tề nhìn thẳng vào mắt cô, anh trả lời: “Em hy vọng anh nhớ ra chuyện gì, nói anh nghe xem.”
Từ Niệm Bắc ngẩn người, cầm chiếc bánh cupcake mà anh mang theo rồi bắt đầu ăn: “Anh tự nghĩ đi chứ, làm sao em biết anh muốn nhớ đến cái gì?”
Chu Tự Tề lấy một chiếc bánh khác ăn cùng cô, khẽ nói: “Nếu anh không thể nhớ ra, vậy anh và em bắt đầu lại từ đầu, thế nào? Ngày ấy ở trong bệnh viện, lúc mở mắt ra nhìn thấy em, anh liền cảm thấy em thật xinh đẹp.”
Từ Niệm Bắc trừng mắt nhìn anh: “Chỉ xinh đẹp thôi sao? Là tiểu tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần đó biết chưa?”
Chu Tự Tề không nhịn được cười.
Từ Niệm Bắc véo tay anh, cao giọng cảnh cáo: “Không được cười!”
Chu Tự Tề liền cắn môi, không cười thành tiếng.
Loa thông báo vang lên tiếng nhắc nhở, hai người cũng ăn xong bánh cupcake, đem hành lý đi ký gửi rồi làm thủ tục lên máy bay.
Quế Viên.
Chu Nghệ Tinh thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn trưa, Cố Khải ở nhà bên cạnh biết cô gái nhỏ đã trở về nên ghé sang ăn ké.
Chu Nghệ Tinh nghi hoặc hỏi: “Tại sao không nhìn thấy anh hai và Từ Niệm Bắc vậy mẹ?”
Hoàng Từ cúi đầu: “Hai đứa nó đã bay đến Thụy Sĩ từ sớm rồi, sợ làm phiền giấc ngủ của con nên không gọi con dậy.”
Chu Nghệ Tinh “Hức” một tiếng rồi khóc nấc lên: “Quả nhiên anh hai không yêu con!”
Cố Khải dở khóc dở cười đưa khăn giấy cho cô: “Lau nước mắt đi, có sao đâu, cậu ta không yêu em thì anh yêu em là được chứ gì?”
Hoàng Từ nắm chặt tay Cố Khải như thể bắt được một đứa trẻ ngốc: “Tiểu Khải, đây là do cháu nói đấy nhé.”
Nơ: má anh mất trí nhớ mà em thấy ảo ma vl:))))