• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thu Thu thường xuyên lên những diễn đàn và Weibo bát quái về giới giải trí, loại chủ Weibo này có thật có giả, qua một thời gian sẽ biết ai là người nói thật.

“Tối hôm qua chủ Weibo kia tuyên bố danh sách khách mời, nói là có một người không quen biết, một người ở trong giới, còn viết tắt, nên mình đoán là Ngu Minh Nhã, nhưng mà dù sao vẫn chưa chính thức nên cũng chưa xác định rõ ràng.”

“Chương trình gì?” Ngu Trà hỏi.

“Chương trình theo kiểu thanh xuân, tên là 《 Trao đổi nhân sinh 》, không biết cậu đã xem qua chưa.” Lâm Thu Thu tìm tên chương trình, “Một người sinh ra trong nhà giàu và một người ở nông thôn trao đổi với nhau trong vòng một tháng.”

Ngu Trà đã nghe qua cái tên này rồi, vì có khi trên Weibo sẽ xuất hiện một vài video cắt từ chương trình này, nhưng thật sự xem thì chưa từng.

“Nếu lần này thành công thì sẽ có thể thu hút được không ít fan.” Cô suy tư vài giây rồi kết luận.

Chỉ cần nhìn xem Ngu Minh Nhã có thể thành công hay không.

Lâm Thu Thu nhíu mày nói: “Người tham gia những mùa trước kia đều sẽ phải sống ở nông thôn, cô ta muốn sống ở đó à...”

Cô ấy cười ha ha.

Ngu Trà mỉm cười, “Đến lúc đó sẽ biết.”

Cô cảm thấy Ngu Minh Nhã sẽ ăn không hết khổ, vì bình thường ở nhà cô ta chỉ toàn sai bảo cô, chưa một lần tự tay giặt quần áo.

Lâm Thu Thu nhăn mặt: “Chương trình này sẽ khởi quay vào khoảng một tháng tới, tránh đi mùa đông khó khăn, đến lúc đó chắc sẽ chiếu vào mùa đông hoặc nghỉ đông.”

Dù sao mùa đông phải mặc áo khoác quay phim rất vất vả, lại lạnh lẽo, đương nhiên phải nhanh chóng tận dụng thời gian này quay cho xong.

Ngu Trà nghĩ đến một sự kiện, dò hỏi: “Vậy chẳng phải là người được trao đổi sẽ đến trường chúng ta học sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Thu Thu gật đầu: “Học hành, ăn, mặc, ở, đi lại, đều giống với cuộc sống của Ngu Minh Nhã.”

Ngu Trà suy tư gì đó, “Không biết sẽ là ai đây.”

Đời trước sau khi Ngu Minh Nhã xuất đạo rất thuận buồm xuôi gió, căn bản không phải tham gia chương trình này, ngược lại sau khi thi đại học sẽ tham gia một chương trình hẹn hò.

Tuy tuổi nhỏ nhưng lúc đó cũng đã thành niên, chương trình hên hò có rất nhiều mưu mẹo, sắp xếp một vài fan cố định, hơn nữa gia thế của cô ta rất hấp dẫn với người khác, nên đã thu hút được vô số fan.

Lúc này Ngu Minh Nhã lại vô cùng không vui.

“Mẹ, sao mẹ lại chấp nhận cái chương trình này?” Ngu Minh Nhã đã về nhà tĩnh dưỡng, “Con không muốn đến nông thôn.”

Cô ta đã được nuông chiều từ bé, sao lại có thể đi xuống bùn, còn phải sống ở cái nhà đó, gió không chắn được, mưa thì dột, quần áo đều đã bị rách tung tóe rồi vá lại.

Ngu Minh Nhã biết chương trình này, nhưng khi biết mình phải tham gia thì cực kì bực bội, cô ta không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy.

“Không lẽ con muốn về trường?” Trần Mẫn Quyên đặt văn kiện lên bàn, “Mấy năm gần đây chương trình này rất nổi tiếng, mẹ đã điều tra, chỉ cần con biểu hiện thật tốt thì sẽ có thể rửa sạch những ấn tượng xấu trước kia.”

Thời đại này những chương trình kiểu đó rất thu hút.

Ngu Minh Nhã còn muốn nói nữa, nhìn thấy sắc mặt Trần Mẫn Quyên nặng nề mới gật đầu, “Có thể để cho tổ tiết mục châm chước một chút được không?”

Đương nhiên cô ta không muốn về trường.

Đã trải qua chuyện này, cô ta rất sợ người trong trường sẽ phát hiện ra thứ gì bất thường, so với việc thấp thỏm đi học thì thà tham gia cái chương trình này.

Trần Mẫn Quyên cười nói: “Dĩ nhiên, sao mẹ có thể làm hại bảo bối của mình, đừng lo lắng, cuộc sống phía sau camera sẽ không tệ đâu.”

Ngu Minh Nhã nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Cô ta cũng không quá kháng cự với việc này, dù sao thì cô ta rất thích giới giải trí, thích nhìn thấy các fan khen mình.

Chỉ là rất khó chịu đựng việc sinh sống dơ bẩn ở nông thôn, nếu thật sử chỉ cần ra vẻ trước camera, vậy thì cô ta chỉ cần kiên nhẫn một tháng là được.

Chờ đến khi công chiếu, cô ta sẽ nổi tiếng.

“Mặc dù tham gia cái này nhưng thành tích học của con vẫn không được thụt lùi.” Trần Mẫn Quyên dặn dò nói: “Đây là thứ quan trọng nhất trong hình tượng của con, con có thể học tập khi đang quay.”

“Con biết rồi.” Ngu Minh Nhã hung hăng gật đầu.

Cô ta không thể từ bỏ hình tượng học bá đã giúp mình nổi tiếng như vậy.

“Đúng rồi, khi nào có kết quả thi giữa kì?” Ngu Minh Nhã đột nhiên nhớ đến vấn đề này, “Mẹ nhớ nhắc con.”

Cô ta muốn đăng lên Weibo rồi nghe fan thổi phồng.

Trần Mẫn Quyên nói: “Vài ngày nữa sẽ có.”

Chờ bà ta rời đi, trong phòng an tĩnh lại.

Ngu Minh Nhã cúi đầu, nhìn vào vết thương đã hơi lành lại, nhắc nhở cô ta lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Nhất trung rất chú ý đến kết quả lần kiểm tra này, ngoài ra còn là mấy trường cùng nhau tổ chức, chấm bài nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều nên phải mất hơi lâu mới có điểm.

Ngày phát bài, trong lòng cả lớp đều lo lắng.

Lâm Thu Thu đã gần như bày đồ lên bàn thắp hương bái Phật, nói thầm nói: “Mình xong rồi.”

“Bài thi đã được sửa.” Ngu Trà ăn ngay nói thật: “Mình nhớ điểm của cậu không tệ.”

Giáo viên đã cho đáp án, những câu hỏi đều đã giải hết, trừ đi một vài lỗi linh tinh thì tất cả đều đã rõ ràng.

Ngu Trà không biết môn văn ra sao, nhưng chắc là sẽ không kém, dù sao cũng không có khả năng hai đời điểm môn văn lại trên trời dưới đất.

Dù nói gì đi nữa, nếu vẫn chưa tận mắt thấy kết quả thì vẫn hơi thấp thỏm.

“Cậu không hiểu, đây là khủng hoảng mỗi ngày.” Lâm Thu Thu thở dài: “Một ngày chưa có, một ngày không an tâm.”

“Được rồi.” Ngu Trà chỉ có thể an ủi cô ấy.

Tiết thứ hai buổi chiều, chủ nhiệm lớp cầm phiếu điểm đã được đóng dấu lên lớp, cả lớp liền an tĩnh lại.

Chủ nhiệm lớp vẫy tờ giấy nói: “Lần kiểm tra này rất nhiều em thành tích bị thay đổi, có tiến bộ có kém đi, thầy sẽ đọc từ dưới lên.”

Học sinh cả lớp đều cúi đầu.

Đây là thời điểm đáng ghét nhất, đọc từ dưới lên, tất cả mọi người đều biết thành tích của nhau, thật quá đáng, nhưng không ai dám phản bác lại giáo viên chủ nhiệm.

Tốc độ đọc của thầy giáo không chậm, thanh âm trầm ổn quanh quẩn trong cả phòng học, bên dưới yên lặng như tờ.

Lâm Thu Thu cảm khái: “Haiz, Trà Trà, mình muốn ngất.”

Ngu Trà đang soạn lại bài tập, nghe vậy nói: “Dù sao trong trường cũng có phòng y tế, đừng lo.”

“Oa, Trà Trà cậu hư quá a.” Lâm Thu Thu không nghĩ đến, chọc chọc cánh tay cô, “Có phải cậu ở bên Lục Dĩ Hoài quá lâu nên bắt đầu trở nên phúc hắc rồi không?”

“Mình có sao?” Ngu Trà buông bút.

“Có a.” Lâm Thu Thu nói: “Cậu không phát hiện gần đây mình thay đổi à, nhưng mà mình rất thích cậu thay đổi.”

Đây là lời thật lòng của cô ấy.

Ngu Trà ngây ngẩn một chút, mặt mày không tự giác thay đổi.

Cô đang muốn nói gì đó, chủ nhiệm lớp trên bục đã đọc đến tên: “… Ngu Trà, hạng nhất trong lớp, hạng ba trong khối.”

Cả lớp đều nhất trí nhìn về phía cửa sổ.

Thiếu nữ cạnh cửa sổ dường như đang xuất thần, dung nhan xinh đẹp nửa sáng nửa tối như một bức tranh sơn dầu tinh mỹ (tinh xảo + mỹ lệ).

Sau khi tan học một phút, Tieba của trường lại nháo lên.

Một tài khoản nặc danh đã đăng bài viết: 【 Hôm nay đã có kết quả thi, các cậu có biết kết quả của nữ thần Ngu Minh Nhã không? 】

“Lớp tôi vẫn chưa phát, lớp khác đã có rồi à?”

“Bài viết này cần được ghim lên đầu, có ai có thể cho tôi đáp án không?”

“Tôi biết, hạng 105 trong khối.”

“Mẹ nó, thật vậy sao? Tụt xuống nhiều như vậy, lúc trước không phải đã đăng lên Weibo nói là sẽ nằm trong top 10 à, đúng là tự vả mặt.”

“Tôi vào Weibo của cô ấy rồi… Cô ấy không đăng thành tích lên, có thể là không dám đăng, sao bây giờ Ngu Minh Nhã lại như vậy?”

“Trước khi thi thì không đi học, sau khi thi cũng không xuất hiện, đây không phải là không muốn học hành hay sao, ở hạng này cũng bình thường.”

“Hạng 105 của khối cũng đã rất tốt, có thể vừa đóng phim vừa đi học rồi đạt được thành tích này cũng đã rất được, không phải các cậu quá gắt gao rồi sao?”

Có lẽ là do gần đây Ngu Minh Nhã quá kì lạ nên bài viết đăng chưa bao lâu đã có hơn 500 bình luận, gần như toàn trường đều biết thành tích của Ngu Minh Nhã xuống cấp nghiêm trọng.

Đến nỗi sắc mặt chủ nhiệm lớp cô ta cũng đã trở nên khó coi.

Đặc biệt là khi biết Ngu Minh Nhã xin nghỉ một tháng chỉ vì muốn đi quay chương trình, ông ấy đã nghẹn tức muốn chết.

Người này còn nhớ rõ mình là học sinh không?

Ngu Trà biết được thành tích của Ngu Minh Nhã khi cô đang uống nước, xém chút đã phun ngụm nước trong miệng ra, “Sao cô ta lại như vậy?”

“Làm mình sợ muốn chết.” Lâm Thu Thu nói: “Ai biết sao cô ta lại như vậy, hình tượng học bá sụp đổ quá nhanh rồi.”

“…”

Ngu Trà vào xem nội dung bài viết.

Cô cũng đã hiểu một ít, thành tích của Ngu Minh Nhã giảm xuống một phần là do tâm trạng cô ta không ổn, trước khi kiểm tra đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cô ta lại không thể nói ra, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Ngu Trà rất thích nghe ngóng.

Bây giờ Ngu Minh Nhã đã đào hố chôn mình, cô thậm chí không cần động thủ, đối phương đã tự tìm đường chết, càng đi càng sai.

Vốn dĩ học bá đã có thể thu hút không ít fan, kết quả lại không còn như vậy, đi tham gia chương trình thực tế, đúng là không có mắt.

Ngu Trà đang định thoát ra, nhìn thấy một bài viết——

【 Thật là! Các cậu có biết kết quả của em gái nữ thần không? Chờ mong a!! 】

“Đặt gạch ngồi hóng.”

“Không cần chờ, hạng ba toàn khối, hạnh mười toàn thành phố, chủ nhiệm lớp của tôi đã nói về cậu ấy suốt bab tiết, không biết còn tưởng là học sinh lớp tôi.”

“Đúng đúng đúng, môn tiếng Anh chỉ mất một điểm, giáo viên tiếng Anh lớp tôi xém chút nữa đã mắng chúng tôi đến chết.”

“Cũng không phải là điểm tuyệt đối…”

“Lầu trên đã nói vậy thì chắc là cậu được điểm tuyệt đối a.”

“Không biết có nên nói không…… Các cậu không thấy Ngu Trà rất đẹp sao, hơn nữa thành tích luôn luôn rất tốt, ngoan ngoãn đáng yêu, tại sao lần bình chọn hoa khôi gần đây không có cậu ấy?”

Câu này vừa đăng lên thì có người hỏi tiêu chuẩn chọn lựa là gì, còn có người muốn bình chọn lần nữa.

Trước kia ánh mắt của mọi người chỉ đặt trên người Ngu Minh Nhã và Đường Hiểu Thanh, lần này Ngu Minh Nhã đã rớt đài, cũng không đến trường nên mục tiêu lần này đã bị dời đi.

Ngu Trà nhìn đến líu lưỡi.

Lâm Thu Thu ngồi cùng bàn phụ họa thêm: “Trà Trà, cậu không cần lo lắng, mình sẽ kêu gọi các đồng chí bình chọn cho cậu!”

Ngu Trà nhanh chóng từ chối: “Đừng đừng, cái danh này cũng chẳng có tác dụng gì, có đạt được cũng không có nghĩa.”

“Sao lại vô dụng.” Lâm Thu Thu nói: “Sau này chỉ cần nhắc đến hoa khôi thì chính là cậu, quăng Ngu Minh Nhã đến góc xó xỉnh nào đó đi.”

“Cô ta sẽ tức chết.” Ngu Trà bị cô ấy chọc cười.

“Tức chết thì tức chết.” Lâm Thu Thu xua xua tay.

Mấy ngày sau, trước cửa lớp năm lại có thêm nhiều bạn học đến vây xem, còn giả vờ trùng hợp gặp được, trên bàn Ngu Trà cũng có quà tặng. Chỉ là việc học đang rất gấp nên chuyện này rất nhanh đã lắng xuống.

Tin tức mới làm Tieba trường nóng lên lần thứ hai.

Sau khi nghi thức chào cờ kết thúc, Chủ Nhiệm Giáo Dục tuyên bố một sự kiện: “Một tháng tiếp theo, bạn học Ngu Minh Nhã sẽ tham gia chương trình 《 Trao đổi nhân sinh 》, sẽ được quay ở trường chúng ta, bạn học trao đổi với em ấy là Trần Thanh Mai sẽ đến trường đi học, các em hãy chú ý tạo quan hệ tốt đẹp, giúp đỡ lẫn nhau.”

Bạn học bên dưới chụm đầu ghé tai, nói chuyện ồn ào.

Loại chuyện này hiển nhiên rất hấp dẫn đối với học sinh, hầu như ai cũng tò mò đối với giới giải trí.

Chào cờ kết thúc, Ngu Trà bị giữ lại.

Chủ nhiệm lớp cô nói nói: “Chủ Nhiệm Giáo Dục có chuyện muốn nói với em, chắc là về chuyện quay chương trình.”

Ngu Trà buồn bực: “Việc này có liên quan đến em sao?”

Cô cũng không học cùng lớp với Ngu Minh Nhã, hơn nữa một lớp ở lầu một một lớp ở lầu hai, thậm chí còn ngược hướng với nhau nữa.

Chủ Nhiệm Giáo Dục nhìn thấy Ngu Trà, cười tủm tỉm nói: “Thành tích lần này của em Ngu Trà rất xuất sắc, hy vọng em sẽ không ngừng cố gắng.”

Ngu Trà ngoan ngoãn đáp: “Em sẽ tiếp tục nỗ lực.”

“Lần này thầy tìm em là vì vấn đề quay 《 Trao đổi nhân sinh 》, dù sao quan hệ của em và trò Ngu Minh Nhã vẫn còn đó.”

Chủ Nhiệm Giáo Dục không nói nhảm, vào thẳng chủ đề.

Hết chương 41

#xanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK