• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Thần cùng Mặc Ti vào trong không gian tắm rửa qua, sau đó thay trang phục của tộc mình mặc vào. Trang phục của Tam Tộc đều thống nhất về kiểu dáng là trang phục cổ màu đen nhưng không hề rườm rà, cổ áo và tay áo đều là hoa văn thêu bằng bạc, sau lưng là gia huy của gia tộc.


" Thứ này nhìn sao cũng chẳng muốn động vào, rốt cuộc sao Tử đại nhân lại muốn đưa cho Huyền đại nhân thứ này chứ ?" Mặc Ti dùng vũ khí đặc trưng của Mặc gia là một cây giáo chọc chọc cái hộp nằm ở dưới đất.


Tử Thần khoác áo trên vai, bộ dáng lười nhác tựa vào ghế rũ mắt nhìn.


" Em không biết, nhưng chắc liên quan đến việc tại sao đã gần ngày nhập quan mà ngài ấy vẫn không về Nhà Chính." Tuổi của ba đại nhân lần này cách nhau rất gần, ngày nhập quan là ngày bọn họ kết thúc thời gian sống kiếp này, quan tài đều đã chuẩn bị sẵn.


Một lúc sau Tử Thiên dẫn theo Huyền Hạo vào không gian, hai người mỗi người một mục tiêu lao đến. Huyền Hạo nhào vào lòng Mặc Ti còn Tử Thiên nhào vào Tử Thần, cả hai người bị ôm cứng. 


" Tên chồng lang thang, có biết em nhớ anh lắm không ?! Còn dám cắt đứt liên lạc,  muốn ly hôn hả ?!! " Huyền Hạo cầm cổ áo Mặc Ti lúc lắc.


Con ngươi màu xanh của Mặc Ti vui vẻ nheo lại, dù bị nắm cổ áo lắc cũng không tức giận mà còn vòng tay nhấc Huyền Hạo lên ôm vào ngực, cằm tựa vào gáy vợ mình, cười khúc khích.


" Đừng giận, đừng giận, anh về rồi đây không phải sao? Sau này dính em như keo dán chó luôn, một bước cũng không rời."


" Thật ?" Huyền Hạo nheo mắt nghi ngờ.


" Nếu không anh để em đeo xích cho anh luôn, được không ?" Mặc Ti cười dịu dàng nhìn vợ mình, trong ánh mắt xanh thẫm đong đầy tình yêu nồng đậm.


" Được rồi, tin anh thêm lần này." Huyền Hạo bĩu môi ngồi trên khuỷu tay Mặc Ti, ôm cứng cổ chồng mình.


Tử Thiên và Tử Thần mặt đờ ra nhìn vợ chồng người ta tình tứ, cẩu lương văng khắp nơi, thứ này ăn không tốt.


" Cái gì kia ?" Tử Thiên đu bám trên người em trai, bỗng nhìn thấy một cái hộp bị ném chỏng chơ dưới đất.


" Lõi Tinh Linh." Mặc Ti đáp.


Bầu không khí lập tức trầm xuống, vừa nghe xong thì Tử Thiên biết ngay tại sao em trai nổi cáu đến mức đó. Nếu là anh chắc chắn cũng không kém đâu.


" Vậy là Tử đại nhân bảo hai người đi giải quyết thứ kinh tởm này sao ?" Huyền Hạo chỉ cái hộp.


" Ừ." Tử Thần đáp.


" Huyền đại nhân vẫn ở căn cứ chứ ?" 


" Ngài ấy vẫn ở." Tử Thiên đáp.


...........................................................................


Hiện nay căn cứ O được điều hành bởi hai thế lực, một là của Huyền đại nhân và của một người làm trong giới chính trị - Ngạn Ngạo. Nói về Ngạn Ngạo thì trước mạt thế người này xác thực giỏi, còn tranh cử được cả chức chủ tịch nước nữa nhưng sắp nhậm chức thì mạt thế đến. Người này và Huyền đại nhân sống khá hòa thuận, một người nắm nhân lực người kia nắm vật lực cùng vũ khí, thiếu cái nào cũng không được. Hơn nữa dị năng giả lại thường xuất hiện trong quân đội hơn là đám người thường ở khu bình dân, có muốn lật đổ Huyền đại nhân đâu có dễ vậy chứ.


Sau một cuộc thảo luận thì cả hai đều cảm thấy tiền chẳng có tác dụng gì nữa nên sẽ dựa vào cống hiến để điều hành, tránh cho đám ăn không ngồi rồi, muốn ăn thì tự đi kiếm đi. Huyền đại nhân sống giữa con người nhiều năm nhưng vẫn không thay được suy nghĩ khinh thường con người, dường như đó là thiết lập mặc định của bọn họ - không coi trọng loài sinh vật thấp kém này. Mặc dù không phải toàn bộ đều là sinh vật thấp kém nhưng được công nhận cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.


Xu Lam Du ở sảnh của tòa thị chính giao nộp vật phẩm của nhiệm vụ vừa rồi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lướt qua, lập tức gọi Lôi Long đến rồi chạy theo.


Tử Thần trong tay cầm cái hộp, đi trên đường. Tử Thiên thân là cháu của Huyền đại nhân, thế là cái danh quý công tử ngậm thìa vàng hiển nhiên gắn chặt vào người anh, mà dựa theo tính cách của Tử Thiên thì nếu không biết anh thì sẽ nghĩ ngay anh là thằng công tử bột ăn chơi trác táng, bùn loãng không trát nổi tường.


Thế là vào một hôm đẹp trời, có một kẻ muốn chiếm tiện nghi của anh. Bỏ qua mặt mũi của Huyền đại nhân, khiêu khích anh. 


Kết quả là cháy mất xác.


Phí Lục ngày đó chứng kiến tận mắt trận đấu ấy thì đã hiểu lời cảnh báo của Huyền đại nhân " Đừng động vào Tử Thiên, nó điên lắm."


Tử Thiên giết chóc thành tính, hơn nữa không có Tử Thần thì cũng không ai muốn ngăn anh lại. Bọn họ biết đó là thiên tính của Tử Gia, đổi không được, nên tốt nhất là không trêu vào hoặc kệ xừ nó đi. Một đám toàn lũ bao che, tiếp tay nhau thì khi đó nếu Huyền Hạo ở cạnh thì chắc chắn sẽ tiếp tay chứ không ngăn Tử Thiên lại đâu.


Trận đấu ấy máu me đến không còn từ nào diễn tả, Tử Thiên luôn giữ trên mặt một nụ cười, còn kẻ kia tứ chi mỗi nơi một cái, từ ngực trở xuống nát như tương, cảm tưởng như xương cũng nghiền thành bột nhưng lại vẫn còn ý thức. Nỗi thống khổ đó lại không thể kêu ra vì lưỡi đã bị cắt mất rồi, từ đó mọi người đều biết Huyền đại  nhân có một đứa cháu tàn bạo, lại còn vô cùng mạnh, tuyệt đối không có lòng vị tha.


Đám người bên Tế, Vân, Huy gia đều nhìn đến quen mắt rồi, hơn nữa họ biết Tử nhị thiếu gia cũng sắp về, tức là người kìm hãm được đại thiếu gia sắp đến nên thỉnh thoảng vẫn đến gặp Tử Thiên xin chỉ dạy. Lâu lâu cũng có vài người đến gặp Tử Thiên xin chỉ dạy, chẳng hạn như đám Phỉ Tư và cậu trẻ, thêm cả Xu Lam Du nữa. 


Tử Thiên cùng cặp vợ chồng kia đi tìm phòng, trước đây chỉ có mình anh nhưng em trai đã về nên cần phòng to hơn, nên Tử Thần một mình đến gặp Huyền đại nhân. Trên đường có một người chặn cậu lại, người này giống như đã chạy theo cậu đến đây, mồ hôi nhễ nhại.


Tử Thần mặt không nhìn ra cảm xúc nhìn vào người trước mặt, Xu Lam Du bị nhìn có chút tê da đầu, bình thường Tử Thiên luôn treo trên miệng một nụ cười nhưng bây giờ lại lạnh lùng nhìn anh như vậy.


" Tử Thiên." Xu Lam Du kêu một tiếng.


Tử Thần nghe xong liền nở nụ cười, mắt cong cong hướng người đối diện đáp.


" Anh tìm tôi hả? Chi vậy ?" 


Thấy người trước mặt quay lại dáng vẻ thường ngày, Xu Lam Du thở phào một hơi, còn tưởng ai chọc giận vị tổ tông này chứ.


" Chúng tôi vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, có thấy thứ cậu nhờ tìm, cậu muốn đến lấy luôn không?" Xu Lam Du từ sau khi nhờ đồng bạn làm cuộc cách mạng tư tưởng liền ngộ ra rằng mình đã lỡ trao tình cảm cho một tên cuồng sát à nhầm một người bạo lực.


Xu Lam Du tin tưởng bản thân da dày thịt béo, xương cốt chắc khỏe, cân nhắc đến yếu tố thân thể thì chắc đến 90% bản thân có thể chạy đi theo đuổi Tử Thiên, dù có ngậm hành cũng không thành vấn đề. Tử Thiên có sở thích thu thập mấy thứ lặt vặt để dỗ vui em trai, thỉnh thoảng cũng nhờ đám Phỉ Tư mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ thì tìm về hộ, Xu Lam Du coi như có cớ để đi gặp crush trong mơ.


Tử Thần với Tử Thiên tùy hoàn cảnh mà đóng giả nhau, cả hai giống nhau như hai giọt nước, đến người thân còn không phân biệt được huống gì người ngoài, mà bọn họ tùy hoàn cảnh mà giả thành nhau, giống như hiện tại đối mặt với Xu Lam Du.


" À, hiện tại tôi có việc rồi, để sau nhá." Tử Thần cười híp mí nhìn Xu Lam Du, một bộ vui vẻ trò chuyện thân thiện.


" Vậy để sau cũng được." Xu Lam Du gan chưa đủ lớn để cản vị tổ  tông này.


Cốc cốc cốc.


" Vào đi. "


Phí Lục vừa báo cáo xong với Huyền đại nhân liền nghe tiếng gõ cửa, sau đó thấy một người bước vào. Người bước vào Phí Lục không còn lạ gì nữa, nhưng khí chất lại vô cùng xa lạ, Tử Thiên lúc này không cười, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.


" Tử Thiên " đi vào, đóng cửa, đến trước mặt Huyền đại nhân thấy Phí Lục vẫn ở đó thì liền nhíu mày.


" Con làm sao vậy ? " Huyền đại nhân nhìn Tử Thiên cứ nhìn Phí Lục như cái gai trong mắt.


Khoan đã!


" Con vừa đến sao ? A Thiên không đi với con sao ?" Huyền đại nhân nhìn thái độ liền nhận ra mình nhầm người rồi.


Phí Lục ngơ ngác không hiểu, không phải Tử Thiên đang đứng đây sao ??


..................................


P/s: Nào mình cùng chống Corona ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK