• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Mạn Điệp cũng không hối hận việc mình xác định rõ tâm ý của Đông Phương Vũ, nàng không hề hi vọng hai người trong lúc đó cứ tiếp tục mập mờ thế này. Đến bây giờ nàng vẫn rất hoài nghi Đông Phương Vũ, căn bản là không hiểu rõ cảm giác của hắn đối với nàng, là thưởng thức? Hay là tình cảm. Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ, không thể tiếp tục lún sâu được nữa. Cứ khiến hắn cứ mơ mơ màng màng, sẽ làm cả đời hắn không hiểu rõ tâm tư của mình. Nàng đánh cuộc một phen, nếu hắn thật sự không thương nàng, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại cổ đại này. Còn nếu hắn thật sự yêu nàng, nàng có thể trở về được thời hiện đại. A, như vậy có ích kỉ lắm không? Nàng biết là mình ích kỉ, nhưng cứ tiếp tục dây dưa không rõ thế này. Tiếp tục dây dưa không rõ mà lún sâu, chỉ làm trì hoãn cả hai người, đối với ai cũng đều bất lợi.

Mưa vẫn cứ nặng hạt rơi, đến khi tạnh thì trời cũng đã tối, hai người buộc lòng với qua đêm trong sơn động. Cô nam quả nữ, nơi rừng núi hoang vu, anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng có thể phát sinh chuyện gì? Cho dù không phải là triền miên, cũng có thể là vành tai và tóc mai va chạm vào nhau. Nhưng, Bạch Mạn Điệp và Đông Phương Vũ đâu có được lãng mạn như vậy, bọn họ cứ câm câm điếc điếc cả ngày, chẳng ai nói gì cả.

Hắn biết rõ là hắn yêu nàng, nhưng lời nói của Bạch Mạn Điệp không thể nghi ngờ, chính là cảnh tỉnh.

Bản tính lạnh lùng trời sinh đã khiến hắn xem nhẹ nàng, hắn luôn cho rằng nàng chính là thê tử của hắn, nhưng bọn họ trong lúc đó cũng đâu có giống vợ chồng. Hắn ít quan tâm nàng, ít quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Nếu cho rằng hai người là phu thê, thôi thì gọi bằng hữu đi, chính là bằng hữu, không tính hai người không phải là tri kỉ, đến một chút hiểu biết về đối phương cũng không có. Hắn thừa nhận, tình cảm của hắn đối với nàng, cũng có chút trách nhiệm, cũng có hứng thú thưởng thức. Khi hắn biết thân phận thật sự của nàng, hắn chưa từng dùng ánh mắt của trượng phu nhìn thê tử để đối xử với nàng, mà lại lấy thân phận Sáo Ngọc công tử đối với Vô Ảnh La Sát. Trừ bỏ trách nhiệm cùng thưởng thức, hắn đối với nàng chính xác cũng có vài phần chân tình, nhưng hắn không phát hiện mình yêu nàng sâu đậm. Lời Bạch Mạn Điệp chính là thức tỉnh hắn, hắn sẽ thử quan tâm nàng, thử dùng ánh mắt của một nam nhân để nhìn nàng. Hắn đã xem nhẹ nàng lâu rồi, mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp. Dưới lớp áo lạnh như băng của hắn, cũng có một trái tim nóng rực đang gào ghét.

Một trận gió thổi qua, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc phá vỡ không gian yên tĩnh, “Lạnh quá a.” Đây tuyệt đối là nàng tự mình lẩm bẩm. Không những lạnh mà còn đói, nàng đã một ngày không ăn cơm rồi còn gì.

“Nếu nàng không ngại, có thể tới gần ta.” Hắn cũng không dám lấy thân phận ‘trượng phu’ ra đối mặt với nàng nữa.

“A? Tới gần ngươi thì ấm lên sao?”. Quên đi, quần áo hắn đều đã đưa ra muốn hết rồi. Nếu muốn giúp nàng sưởi ấm, có nước là dùng độ ấm cơ thể.

“Ách, không cần đâu.” Khí chất hắn lãnh liệt như vậy, chỉ sợ càng lạnh hơn thôi.

Bạch Mạn Điệp đột nhiên cười rộ lên, “Ngươi biết không, trong tiểu thuyết võ hiệp, loại tình huống này của chúng ta là thường xuyên phát sinh, hơn nữa…” Nàng đột nhiên ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

“Hơn nữa cái gì?” Đông Phương Vũ chẳng biết cái gì gọi là tiểu thuyết võ hiệp, nhưng hắn rất thích nghe nàng nói chuyện.

“Thật sự muốn ta nói sao?”

“Nói đi.”

“Được rồi, đương nhiên, tình huống của chúng ta có điểm đặc biệt hơn. Mấy tình huống này, thường thì nam nữ nhân vật chính là một đôi tình nhân yêu thương sâu đậm. Bởi vì trong sơn động rất lạnh, nên hai người thoát y, sưởi ấm cho nhau. Vốn là sưởi ấm, kết quả ấm quá, lại bị dục hỏa thiêu đốt, sau đó lên giường. Ngươi cũng biết, nhất thời, củi khô bốc lửa. Ách, cũng không phải, trong sơn động làm gì có giường. Cũng có lúc, nam nữ vai chính là bên chính bên tà mến nhau. Nam chính là giáo chủ hay môn chủ ma giáo gì đó, nữ chính lại là thiên kim tiểu thư, hoặc là ái nữ của chưởng môn danh môn chính phái, dù sao thân phận cực kì khác biệt. Sau khi xảy ra quan hệ nam nữ, hai người bị ép phải chia lìa. Kế tiếp là người nữ mang thai. Chậc, làm như dễ trúng số lắm vậy, ngươi xem ta cũng đâu có gì đâu. Ách, ta lạc đề. Sau khi nữ chính mang thai, chuyện lại càng phức tạp hơn, ta cũng chẳng biết nên nói thế nào.”

Đông Phương Vũ nghe nàng kể chuyện xưa, nhìn không được cười ra thành tiếng. Dù gì nàng cũng là một nữ hài tử, nói mấy chuyện này mà mặt không đỏ, tim không loạn, thực sự là quá đáng yêu mà.

“Nàng đang gợi ý cho ta cái gì?” Đông Phương Vũ mỉm cười, hỏi với giọng mập mờ.

Bạch Mạn Điệp tựa hồ như không nghe thấy lời hắn, nhìn hắn giống như phát hiện ra tân đại lục, há hốc mồm. “Ngươi ngươi… ngươi cười a?” Hắn cười rộ lên thật sự rất khả ái, giọng nói rất mê người.

Miệng hắn vẫn nguyên một ý cười như cũ, “Không được sao?” Không phải là không biết, mà là quên. Có tiểu nữ nhân kia nhắc nhở, hắn rốt cuộc cũng nghĩ tới.

“Tốt, ngươi về sau cười nhiều một chút đi.”

“Được.” Nàng đùa vui như vậy, hẳn là sẽ thường xuyên chọc hắn cười.

Đông Phương Vũ đột nhiên cười đến ám muội, “Tiểu Điệp, vừa rồi nàng nói nhất thời, củi khô bốc lửa phải không? Tuy rằng ta đây không phải giáo chủ tà giáo, nàng cũng không phải danh môn chính phái, nhưng…” Đối mặt với nữ nhân khả ái thế này, hắn một điểm tà tâm cũng không có, nhịn không được muốn đùa nàng. (lần trước là ngoại lệ). Đùa nàng? Hắn bị ý nghĩ của chính mình hù cho hoảng sợ, hắn từ lúc nào lại khôi hài vậy?

Bạch Mạn Điệp đem thân thể lùi ra phía sau, cặp mắt đề phòng nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì?” Nàng thực sự muốn cắn đứt cái lưỡi của mình, hai người bọn họ đang nói cái quỷ gì a.

Đông Phương Vũ chậm rãi tiến tới, trên mặt không có chút ý cười.

“Ngươi…” Bạch Mạn Điệp đem cả thân thể ngã về phía sau, sợ hắn làm loạn. Nam nhân lãnh khốc này bị ngốc sao? Sao tự nhiên lại đổi tính thế này?

Hắn cười đến mê hoặc lòng người, “Ta như thế nào?”

“Cứu mạng a.” Bạch Mạn Điệp kêu lên một tiếng thất thanh, cả người nhanh chóng ngã về sau. Đông Phương Vũ nhanh chóng động thủ, ôm lấy thắt lưng của nàng. Cố gắng khiến nàng hơi nghiêng người một chút. Nàng ngả về sau quá đột ngột, Đông Phương Vũ cũng theo nàng ngã xuống. Đè lên nửa người.

Hơi thở đầy nam tính của hắn vây quanh nàng, Bạch Mạn Điệp mặt mày đỏ ửng, “Ngươi muốn làm gì?” Nếu hắn thực sự có mưu đồ gây rối, nàng làm sao cự tuyệt được.

Mùi hương trên người hắn khẽ xông tới mũi nàng, cơ thể nhanh chóng nóng lên. Tim đập thật mạnh, thậm chí cảm thấy khát nước. Trời ơi, nàng hẳn là bệnh thật rồi á?

“Nàng nói xem?” Thanh âm của hắn vẫn tiếp tục như câu hồn đoạt phách. Lúc trước hắn lạnh lùng như băng, không nghĩ tới khi hắn đùa cợt, lại đủ mê chết nữ nhân trong thiên hạ. Mà Bạch Mạn Điệp, tuyệt đối chính là nằm trong số đó.

“Ách, đại ca, ngươi là đại ca của ta, đúng không?” Nàng tốt bụng nhắc nhở thân phận của hắn.

Đông Phương Vũ ngồi xuống bên cạnh nàng, tốt bụng giúp nàng một chút, dùng tay kéo lấy nàng.

Bạch Mạn Điệp lập tức tránh xa Đông Phương Vũ, nhìn thấy nàng trốn thành bộ dạng như vậy, ai không biết còn tưởng Đông Phương Vũ hắn là mãnh thú.

Đông Phương Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, tâm tình rất tốt. Thì ra, chiêu này đối với nàng hữu dụng như vậy. Quan hệ của hai người lúc trước tương kính như băng, đa phần đều do sự lạnh nhạt của hắn. Để chiếm được lòng nàng, hắn phải thay đổi chính mình. Kì thực lòng hắn đã rõ, tiểu nữ tử kia có bản lĩnh làm tâm tình hắn vui vẻ. Thay vì bảo nàng thay đổi bản thân, không bằng nói nàng thay đổi hắn.

”Nàng có muốn nghe ta thổi sáo không?” Hắn đột nhiên hỏi nàng.

“Ngươi biết thổi sao?” Nàng không biết đó.

“Biết chứ.” Cây sáo của hắn không phải chỉ để giết người thôi sao? Thực tế hắn lấy sáo làm vũ khí, cũng chỉ vì rất thích thổi sáo. Cây sáo này là năm hắn mười tuổi, sư phụ từ hoàng cung Tây Vực trộm ra, cho hắn làm quà sinh nhật. Cây sáo này làm bằng ngọc gì, tạm thời vẫn chưa nghiên cứu ra, chỉ biết là là một loại ngọc quý, đông ấm hạ mát. Hắn thích cây sáo này đến nỗi không muốn rời tay, luôn mang theo bên người. Sau khi bước chân ra giang hồ, vì không thích đao quang kiếm ảnh, mới lợi dụng sáo ngọc làm vũ khí. Hắn trong một lúc nhất thời cao hứng, trước khi gây án thổi lên một điệu, người trong giang hồ mới phong hắn ngoại hiệu Sáo Ngọc công tử.

“Vậy được rồi, thổi một khúc ta nghe.” Nàng vẫn như cũ không có hứng thú lắm, thật sự nghi ngờ khả năng của hắn.

Vô lí, vô lí quá, hắn tuyệt đối không thể thổi hay như vậy.

Thanh âm này, vang xa trong trẻo, ý cảnh cao nhã, triền miên vô tận, tam hồi cửu chuyển. Nghe thấy âm thanh này, Bạch Mạn Điệp ngỡ như mình đang đứng giữa rừng trúc bao la, thân trúc đong đưa theo gió, lá trúc rung động xào xạc, tuyệt vời như thể đang ở trong thiên đường. Trong tiếng sáo của hắn, có tâm cao khí xa, cũng có vài phần âm trầm buồn bã. Hắn rốt cuộc là loại người gì? Rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào? Tại sao trên người hắn lại có hai loại tính cách khác xa như vậy.

“Hay quá.” Bạch Mạn Điệp chậm rãi mở to mắt, trong lòng tán thưởng.

“Nếu nàng thích, ta có thể thường xuyên thổi cho nàng nghe.” Từ khi lấy sáo ngọc làm vũ khí, đã nhuốm đầy máu tươi, đã lâu rồi không thổi sáo.

“Tốt.” Lúc nhàm chán có thể bảo hắn thổi một khúc giải sầu.

“Nếu nàng thích, ta sẽ dạy cho.”

“Nhưng ta không có khiếu âm nhạc, một chút cũng không có.”

“Nàng chưa xem rõ thư phòng ta phải không? Bên trong có rất nhiều nhạc phổ, cầm, tiêu, sáo tất cả đều có.”

“Ta không có được thiên phú đó.”

“Có lẽ ta có thể dạy cho nàng.”

“Quên đi, ta biết mình học không nổi đâu.” Bạch Mạn Điệp luôn tự hiểu được mình.

“Nàng có thích vẽ tranh không?”

“Thích.” Nhưng không biết.

“Ta từng vẽ một bức họa của nàng, khi về sẽ cho nàng xem.”

“Oa, đại ca, ngươi quả nhiên toàn tài a.”

…..

Trong bóng đêm, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp tán gẫu rất vui vẻ. Đông Phương Vũ thề, trong cuộc đời hắn chưa từng nói nhiều như vậy.

Đêm hôm đó, quan hệ của hai người đã cải thiện rất nhiều. Quả thật là phải cảm ơn con ngựa quý kia, đã cho hai người họ một cơ hội.

Sáng sớm hôm sau, thời tiết thật tốt. Sau trận mưa hôm qua, không khí thập phần tươi mát.

Bạch Mạn Điệp đứng ở cửa hang, lạnh đến phát run, hắt xì liên tục. Tại sao người qua đêm trong sơn động lại nhiệt tình như lửa, mà nàng lại bi thảm thế này? Đều là nữ nhân vật chính, đãi ngộ sao kém xa quá vậy?

(Bạch Mạn Điệp: Sở Sở tỷ tỷ, lí do gì mà Mộ Dung Ý Vân qua đêm trong sơn động có người sưởi ấm cho nàng, còn ta, trừ bị đùa giỡn ra, còn lạnh đến cảm mạo, là sao?

Thượng Quan Sở Sở: Cái…cái này… Có người gọi ta, hôm khác trả lời ngươi vậy.

Bạch Mạn Điệp: Sở Sở… (rống giận))

“Ôm chặt ta.” Có lẽ sáng sớm giọng nói không thông, nhưng âm thanh của Đông Phương Vũ lại phá lệ đến mê người.

Bạch Mạn Điệp do dự một lát, kéo lấy một cái cây mây, “Ta tự mình đi xuống được.” Mặc dù có khả năng ngã chết. Trong lòng nàng vẫn giằng co, là thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng, kết quả nàng không cứu được mình, là sĩ diện quan trọng. Trải qua một đêm ngoài ý muốn, nàng thật sự sợ tiếp xúc với hắn. Cũng không phải sợ hãi gì, đành rằng có chút sợ hãi, nhưng lại có chút… chờ mong, cảm giác là lạ.

“Được không?” Hắn lại cho nàng một cái mỉm cười đầy mị hoặc.

Nàng theo bản năng không dám nhìn hắn, bắt lấy cây mây, “Ta xuống trước đây.” Vừa dứt lời, thân mình nàng vừa trượt, theo cây mây đi xuống. Đông Phương Vũ thấy thế, cũng đi xuống theo.

Nàng nắm lấy cây mây nhanh chóng trượt xuống, giữa chừng, đã đến hết cây mây. Bạch Mạn Điệp nhanh chóng chụp lấy cây mây khác. Cứ thế đổi rất nhiều lần, nhìn thấy có thể rơi xuống đáy vực. Ngay thời điểm Bạch Mạn Điệp đổi cây mây khác, vô tình lại đụng phải cây mây có một ổ sâu lông, lại còn đâm vào tay nàng. Tay cảm thấy tê rân, vội vàng rút về. Không có cây mây làm điểm tựa, cả người nàng trụy xuống.

“Cứu mạng a…” Bạch Mạn Điệp hoảng hốt thét lên chói tai, nàng cách mặt đất cũng không xa là mấy, tuyệt đối không thể chết được, cùng lắm tàn phế thôi.

Đông Phương Vũ thấy nàng bay ra ngoài, vội thi triển khinh công tiếp được nàng, cầm lấy cây mây, cùng nàng an toàn tiếp đất. Nữ nhân này căn bản là có thể, trong khoảng cách đó, nàng hoàn toàn có thể dùng khinh công tiếp đất an toàn, đâu cần phải toàn thân chạm đất. Nếu không nhờ hắn, nàng đã thành ra tàn phế rồi.

Khi đáp xuống, tay Đông Phương Vũ vẫn còn trên lưng Bạch Mạn Điệp, mà Bạch Mạn Điệp gắt gao vẫn dựa vào hắn, đầu tựa vào ngực hắn, tư thế cực kì ám muội.

Bạch Mạn Điệp cũng thấy tư thế hai người ám muội thế này, đẩy mạnh hắn ra, xấu hổ nói, “Đại ca, cảm ơn ngươi.”

“Không cần.” So với Bạch Mạn Điệp, hắn một chút xấu hổ cũng không có, còn vì mình chiếm được lợi thế mà cao hứng. Hắn khi nào trở nên vô lại như vậy? Nhân phẩm rất có vấn đề.

“Tìm đường đi, ta đói bụng rồi.”

Vách núi phía dưới cũng không phải hoàn toàn phong bế, hai người men theo dòng suối nhỏ, tìm được đường ra, tạm thời dừng lại ở một thôn nhỏ.

Bạch Mạn Điệp thật sự đói không chịu được, không thể không dừng lại.

Bên ngoài thôn có một cái sân bị bỏ phế, hai người tìm được củi lửa, đến dòng suối nhỏ bắt cá nướng ăn, làm một bữa ngon lành. Cổ đại đúng là tốt thật, tùy tiện nhóm lửa cũng không bị phạt tiền. Không bị ô nhiễm, có nước rồi có cá.

Nhiều năm sống ở bên ngoài, kỹ thuật nướng cá của Đông Phương Vũ đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Nếu đến hiện đại mở một của hàng nướng cá thiên nhiên, nhất định làm ăn phát đạt.

“Đại ca, kỹ thuật của ngươi thực sự rất tốt. Làm ta ngạc nhiên lắm nha, ngươi rõ ràng xuất thân giàu có, hiện tại gia sản có thể nói là phú khả địch quốc, sao trên người ngươi không tìm được nửa phần bóng dáng con nhà giàu vậy. Lúc mới gặp, ta còn tưởng ngươi là cô nhi.” Bạch Mạn Điệp vừa ăn vừa hà hơi, tiện miệng nói chuyện với hắn.

Đông Phương Vũ đang nướng cá bỗng xoay người, cười hỏi, “Tại sao lại cho rằng ta là cô nhi?”

“Bởi vì… rất có khả năng, mấy vị đại hiệp trong tiểu thuyết kiếm hiệp đều là cô nhi. Ách, ta biết là không thể nói vậy được. Con cái nhà giàu hơn phân nữa là nhìn được chứ không xài được, thường thì, bọn họ sinh ra trong hoàn cảnh ưu đãi, nên không chăm chỉ. Những người võ công cao, thường đều có thù hận, có một động lực thúc đẩy. Thế nào thì ngươi rất kì quái, ta chưa thấy qua đại hiệp nào lại đi làm kinh thương.” Đại hiệp cũng cần ăn cơm, tiểu thuyết với sự thật cách nhau rất lớn. Chỉ có ngu ngốc như Bạch Mạn Điệp, mới có thể lấy tình tiết trong tiểu thuyết làm chuẩn.

“Ngươi có biết biểu đệ của ngươi, Lãnh Tâm công tử, so với ngươi khác xa a. Đều là người như nhau, sao lại khác xa quá vậy.” Bạch Mạn Điệp lại nói đến Phương Chấn Hiên, nàng cũng không phải là thích hắn lắm.

Đông Phương Vũ thản nhiên trả lời, “Bởi vì sư phụ ta biết cách dạy dỗ.” Cũng bởi vì xuất thân trong một gia đình kì quái.

“Ừ, ta vô cùng cảm tạ sư phụ của ngươi. Hẳn hắn rất tốt với ngươi, trách không được ngươi liều mạng vì hắn tìm cho được Thánh Linh châu. Không biết thương thế của hắn thế nào, ta dùng bồ câu đưa thư thỉnh Tam muội đến xem.”

Đông Phương Vũ không trả lời nàng, đem cá nướng kia đưa cho nàng, “Cho nàng.”

Bạch Mạn Điệp ngượng ngùng cười, “Ngươi ăn đi.” Nàng đã ăn rất nhiều rồi, trong khi Đông Phương Vũ chưa cắn lấy một miếng.

“Nàng không cần ngại.” Dù sao nàng cũng một ngày chưa ăn cơm.

“Ta thật sự đã no rồi.” Nàng đứng lên chạy tới bờ suối nhỏ, “Ta uống nước.” Không biết nước này có hợp vệ sinh không đây, chẳng biết thượng nguồn có ai tiểu tiện không nữa. (Một ý nghĩ quá mức kinh khủng.)

Mặt nước cách mặt đất một thước năm, khe suối lại chỉ rộng có một thước, muốn uống nước thì phải khom người. Nàng cúi đầu, thắt lưng dùng sức. Tay vừa chạm tới mặt nước, đã bị trượt chân, cả người ngã xuống nước.

Đông Phương Vũ đang ngồi ăn cá, vừa thấy nàng rơi xuống khe suối, vội vàng chạy đến xem.

Bạch Mạn Điệp chật vật lắm mới từ dưới nước đứng lên, toàn thân ướt sủng.

Bộ dạng đáng thương của nàng làm Đông Phương Vũ muốn bật cười, khóe môi nhếch lên, “Lên đây.” Nữ nhân này không ngốc vậy chứ.

Bạch Mạn Điệp vẩy vẩy nước trên y phục, bộ dáng thê thảm được hắn kéo lên. Do hơi dùng sức một chút, nên Bạch Mạn Điệp không chỉ lên được tới bờ, mà còn loạng choạng vài bước, ngã thẳng vào lòng hắn.

Toàn thân nàng ướt đẫm, những đường cong linh lung hoàn toàn lộ ra. Bất giác, nàng chú ý tới mình đang ở trong lòng hắn, cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, hai thân thể sát vào nhau không có một khe hở. Có lộn không đây, hôm nay sao có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra thế này? Nàng cũng không lập tức buông ra, mà ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hắn.

Thân thể nàng mềm mại, tản ra một mùi thơm độc đáo, tóc tai ướt sủng, trên mặt còn có bọt nước li ti. Bởi vì thẹn thùng, khuôn mặt hơi hơi đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Con ngươi ngập nước, có chút mê man, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm mê người, càng thêm quyến rũ.

Đông Phương Vũ dù sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường, nhuyễn ngọc ôn hương thế này, lại là người hắn yêu thương nhung nhớ, cô nam quả nữ, đương nhiên khiến hắn nảy sinh ý muốn.

Hắn dừng lại trên người nàng, hai mắt dấy lên ngọn lửa.

Đôi mắt trở nên sâu thẳm, trong mắt tràn ngập hình ảnh của nàng. Môi nàng đẹp như vậy, chách chắn rất ngọt.

Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Bạch Mạn Điệp mãnh liệt nháy mắt, chẳng biết phải làm gì bây giờ.

Đông Phương Vũ che lại đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi nóng rực nhẹ nhàng cọ sát trên môi nàng, Bạch Mạn Điệp một trận run rẩy, há miệng ra định nói cái gì. Nàng còn chưa kịp phun ra một chữ nào, đầu lưỡi hắn đã linh hoạt tiến vào, không hề thương tiếc cướp lấy hương vị ngọt của nàng, đầu lưỡi hắn cùng đầu lưỡi e lệ mềm mại của nàng tùy ý giao nhau.

Nàng muốn dùng đầu lưỡi nhỏ bé bé thơm tho của mình để đuổi cái đầu lưỡi đang cùng nàng dây dưa, nhưng không hiểu sao càng đuổi càng triền. Động tác của nàng làm Đông Phương Vũ cảm thấy, không phải như đang đuổi hắn, mà là trúc trách đáp lại.

Nàng thực sự trúc trách, chứng minh nàng chưa từng làm chuyện này, nàng hoàn toàn thuộc về hắn, Đông Phương Vũ âm thầm đách ý.

Nàng run rẩy, nàng trúc trách, càng làm hắn nhiệt tình. Hắn luyến tiếc buông nàng ra, vòng tay siết chặt, càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng sâu, làm càn cướp đoạt.

Bạch Mạn Điệp triệt để say mê, không biết mình đang làm gì, đây chính xác là theo bản năng đáp trả nụ hôn của hắn, vô tình cùng hắn dây dưa.

Hắn buông tha nàng, môi trụ tại môi dưới của nàng, nhẹ nhàng mút vào, giống như thưởng thức nhân gian mĩ vị.

“Ai da.” Một tiếng thét chói tai triệt để phá vỡ tình cảnh triền miên của hai người. Hai cái đầu mãnh liệt tách ra.

Một thôn phụ đi ngang qua nói một câu bóng gió, “Tuổi trẻ bây giờ thật là, sao lại ở chỗ này chứ, mách cỡ chết người ta.”

Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nhìn nhau, cùng phá lên cười.

Bạch Mạn Điệp chưa từng gặp Đông Phương Vũ cười lớn, hôm nay mới phát hiện, hắn cười rộ lên trông tuấn lãng tiêu sái, không thua gì Quân Tùy Phong. Nàng nhìn hắn, không khỏi ngây ngốc.

Đột nhiên hai mắt chạm nhau, nàng vội nhìn sang chỗ khác…, không dám nhìn hắn.

Khi hai người trở lại Thương Mang trấn thì trời đã xế chiều, Bạch Mạn Điệp sau khi tắm xong vừa ngã đầu liền ngủ. Ở trên núi một ngày, nàng sớm đã mệt chết.

Vừa mới ngã lưng, đại phu liền tới. Đương nhiên là do Đông Phương Vũ mời, nàng chịu lạnh cả đêm, lại rơi xuống nước, hắn thật sự không yên tâm. Hắn tựa hồ đã quên, nàng là người luyện võ, thân thể hiển nhiên khỏe hơn người thường. Khi đại phu xác nhận nàng không có việc gì, Đông Phương Vũ lại sai người nấu cho nàng một thang thuốc giải cảm. Nàng lần đầu tiên phát hiện, hắn cũng rất quan tâm nàng. Ngã xuống núi một lần, thu hoạch quả là không nhỏ.

Bạch Mạn Điệp vừa mới ngủ mơ mơ màng màng, Quân Tùy Phong mang theo cái mặt thúi xuất hiện, “Đại tẩu.”

Bạch Mạn Điệp thật muốn xông ra đánh hắn, rốt cuộc khi nào nàng mới được ngủ yên đây?

Nàng xốc chăn ngồi dậy, hầu như đang nghiến răng nghiến lợi, “Quân Tùy Phong, có chuyện quái gì thì nói mau,” nhưng khi thấy khuôn mặt khổ sở của Quân Tùy Phong, cơn giận của nàng đã nhanh chóng tan biến không còn dấu vết, không nể mặt phá lên cười.

“Sao ngươi lại thành ra bộ dáng này?” Quân Tùy Phong mắt phải hóa xanh, điển hình y như mắt gấu mèo, vừa nhìn đã biết là bị đánh. Bên phải còn in năm dấu tay, gương mặt sưng phù. Dấu tay mảnh khảnh thế này, chách chắn là của nữ tử. Võ lâm đệ nhất mỹ nam bị nữ tử đánh, chuyện lớn a, không biết đem tin tức này đến tòa soạn báo sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quân Tùy Phong hừ lạnh, “Xú nữ nhân kia.”

“Ngươi biến thành như vậy còn không chịu ở nhà, tới đây bảo ta làm gì?”

“Đại tẩu, ta muốn thỉnh giáo tẩu cách trấn an nữ nhân.” Quân Tùy Phong mếu máo, biểu tình thập phần đáng thương.

Bạch Mạn Điệp phá lên cười, “Ngươi thế nào lại chọc giận nàng?”

“Ta dùng vũ lực với nàng.” Đều tại cái tên Thanh Long kia phá, nói cái gì muốn đoạt được lòng, thì phải đoạt được người, nếu không Tùy Phong công tử hắn cần dùng vũ lực sao? Mà dùng vũ lực, kết quả là ăn phải một quyền, hưởng một tát, còn bị trúng độc. Bị đánh thì cũng chẳng sao, nhưng độc nàng hạ thì đúng là tà môn. Sau khi trúng độc bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng không thể tới gần nữ nhân, bằng không cực kì khó thở. Đêm qua hắn dưỡng khí cả đêm, lại bị dục hỏa thiêu đốt, toàn bộ Thiên cơ các đều nghe được tiếng thét vang trời của hắn, ai không biết còn tưởng hắn giết heo, hiện tại gặp phải nữ nhân đã muốn chạy, còn nữ tử chết tiệt kia cùng đại tẩu thì ngoại lệ. (Nữ nhân khác vừa thấy hắn đã muốn câu dẫn trắng trợn, hắn hiện nay không muốn ngạt thở mà chết, hay nhất là đừng có nữ nhân nào tới câu dẫn.)

Hắn rõ ràng ghét chết nữ nhân kia, mà tên Thanh Long phá hoại kia hết lần này tới lần khác bảo, muốn lấy được lòng nàng, thì thừa dịp này đi giải thích, an ủi nàng.

Bạch Mạn Điệp cười càng kinh khủng, “A? Ngươi dùng vũ lực với nữ nhân sao?” Dựa vào diện mạo của hắn, cũng gặp chuyện này sao?

“Đại tẩu, xin giúp ta. Nữ nhân kia hạ độc quá lợi hại, ai cũng không giải được độc. Nếu không khiến nàng vừa lòng, làm sao nàng cho ta giải dược.” Ra là vậy a? Chỉ có hắn mới biết.

“Ách, chuyện này… Ngươi tặng nàng lễ vật, thật ôn nhu quan tâm nàng, có lẽ hiệu quả.” Nàng ngay cả yêu cũng chưa từng thử qua, làm sao biết được, toàn bịa chuyện thôi.

“Được chứ?” Quân Tùy Phong cảm thấy biện pháp này có thể thử được.

Hắn vội vã rời đi, Bạch Mạn Điệp ở trên giường cười lăn lộn. Nữ nhân kia rốt cuộc là ai a? Quá lợi hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK