“Anh điên à, mấy lời như thế không nói lung tung được đâu!”
Nó biết tính cách Úc Lễ không phải kiểu gò mình theo khuôn phép, e ngại phiền toái nhưng mà lôi cả Thiên Đạo ra đùa thì lại gan quá đấy!
Trong mắt Ninh Diệu hiện rõ sự lo lắng, bàn tay che miệng y vừa ấm vừa mềm. Úc Lễ để mặc Ninh Diệu che miệng mình một lúc rồi mới gỡ tay Ninh Diệu ra.
Úc Lễ vẫn nhớ hiện giờ giá trị vũ lực của mình nên ở mức nào, y bèn đưa ra lời giải thích trong phạm vi mà Ninh Diệu có thể chấp nhận được: “Thiên Đạo cũng không tồn tại thực thể, chỉ có sức uy hiếp với người tu hành mà thôi, có thề với nó cũng sẽ không gặp hoạ gì đâu, không cần lo.”
Sau đó Úc Lễ thấy nét mặt như được tiếp thu kiến thức mới của Ninh Diệu, Ninh Diệu vui vẻ nói: “Thì ra là thế!”
Những người khác nói như vậy chưa chắc Ninh Diệu sẽ tin, nhưng nếu là Úc Lễ nói thì lại rất có sức thuyết phục. Úc Lễ không việc gì phải lừa nó, y lại hiểu biết sâu rộng, thế nên y nói chắc chắn là thật.
“Ừm.” Úc Lễ mỉm cười: “Rồi sao, có muốn thử không?”
Ninh Diệu kéo áo bào của mình.
Nhưng nó với Úc Lễ là anh em ruột khác cha khác mẹ mà…
Vui quá xá! Đây mới là việc mà thanh niên như nó nên tham gia chứ! Còn có tác dụng ngăn cản những chim khác làm phiền nữa, tội gì không làm nhở?
Ninh Diệu khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn những Phượng tộc đang bay trên trời, lên tiếng.
“Chư vị có thể dời sang chỗ khác nhảy múa không? Ta và đạo lữ đang ngắm hoa tâm tình ở đây, mong là có thể được yên tĩnh một chút.”
Đàn chim đang bay múa trên trời tức thì nhảy trật nhịp, có Phượng tộc không đủ chín chắn không phục nói lại: “Phượng Chủ! Hắn được thì sao bọn ta lại không được?”
“Bọn ta cũng không dám mong cầu vị trí Vương Hậu xa vời, chỉ mong được bồi bên Phượng Chủ, cùng Phượng chủ phân ưu khi ngài buồn chán mà thôi.”
Ninh Diệu phất ống tay áo, ra vẻ tức giận quát: “Hoang đường, ta và y đã sớm lập lời thề với Thiên Đạo, kẻ phản bội sẽ bị biến thành tro bụi! Đừng để ta trông thấy các ngươi làm trò như thế nữa, nếu không đừng trách ta không nể tình đồng tộc!”
Úc Lễ được che chở phía sau, người ở phía trước giống như sợ y bị những Phượng tộc kia giận cá chém thớt cho nên dù một thân gầy yếu vẫn cứ cố điều chỉnh tư thế, gắng che chắn y thật tốt.
Mong muốn ôm người kia vào ngực cuồn cuộn dưới đáy lòng, Úc Lễ rủ mí mắt, vươn tay ra nắm chặt tay của người phía trước.
Ninh Diệu sững sờ.
“Ít ra ở trước mặt bọn họ chúng ta là đạo lữ tình cảm mặn nồng mà, phải không?” Úc Lễ khẽ hỏi.
Ninh Diệu hiểu ra bèn trở tay nắm lấy tay người kia.
Úc Lễ cong môi, nhìn lên những Phượng tộc đang bắt đầu loạn cả lên vì tin tức này. Sự ghen ghét trong mắt những Phượng tộc kia đều sắp hoá thành thực thể trào ra ngoài rồi, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể làm gì khác chỉ có thể ôm nỗi hận bỏ đi.
Chung quanh đã yên tĩnh trở lại nhưng Úc Lễ không thả tay Ninh Diệu ra ngay, y đang chờ xem phản ứng của Ninh Diệu.
Ninh Diệu cũng không buông tay, nó nắm tay Úc Lễ, dung dăng vui vẻ: “Đôi bạn thân ta, tay nắm chặt tay.”
Ninh Diệu nói xong mới nhớ ra bọn họ không phải bạn thân, thế là nó sửa lại: “Hai anh em ta, tay nắm chặt tay! Cách của anh đúng là hiệu quả thật nha.”
Úc Lễ lặng như tờ nhìn Ninh Diệu.
Có thể thấy rất rõ hiện giờ Ninh Diệu đối với y hoàn toàn không có một ý nghĩ gì theo phương diện kia. Ở trong mắt hắn, bọn họ là bạn thân, là anh em tốt, nhưng chắc chắn không phải là một cặp đẹp đôi.
Y cần phải từ từ uốn nắn lại tư tưởng này, tốt nhất là trước khi Ninh Diệu phục hồi trí nhớ khiến Ninh Diệu nảy sinh hảo cảm với y. Nếu không thì sau này Ninh Diệu phục hồi toàn bộ trí nhớ rất có thể sẽ nhận ra được những toan tính của y.
Dù sao cậu thiếu gia này được rất nhiều người yêu mến, mà y chỉ là một trong số ngàn vạn ấy.
Không phải là vạn bất đắc dĩ, y không muốn dùng thủ đoạn quyết liệt bức ép người ta.
“Nói miệng không thì không đủ, ta nghĩ chúng ta cần một số thứ khiến tất cả mọi người đều biết chúng ta là đạo lữ, bằng không lần nào gặp cũng phải giải thích chẳng phải phiền lắm sao.” Úc Lễ nói.
“Ừ đúng.” Ninh Diệu đáp. “Nhưng phải làm thế nào đây?”
“Ngươi đứng yên, đừng động đậy.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu ngoan ngoãn làm theo, người đang kề vai bên cạnh nó chuyển bước đến trước mặt nó.
“Nhắm mắt.” Úc Lễ lại nói.
Ninh Diệu nhắm mắt ngay, tầm mắt rơi vào bóng tối, mọi giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Ninh Diệu có thể cảm nhận được mặt Úc Lễ đang tiếp tục tiến gần về phía mình, hơi thở lạnh lùng lại nóng bỏng của y phả lên chóp mũi nó.
Ninh Diệu căng cứng người, trong đầu bắt đầu không kiểm soát được mà hiện ra đủ loại cảnh tượng.
Này là muốn làm gì đây, lẽ nào… không phải chứ, nhưng bọn họ là anh em ruột khác cha khác mẹ mà?
Bọn họ cũng đâu phải là đạo lữ thật đâu!
Vào lúc Ninh Diệu sắp không nhịn được chuẩn bị mở mắt ra, trán Úc Lễ cụng vào trán nó, tại nơi hai người tiếp xúc, một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể Ninh Diệu.
Dòng nước ấm kia giống như cọng lông vũ mềm mại, khẽ vờn bên trong huyết dịch của Ninh Diệu. Mặc dù Ninh Diệu đã nhắm hai mắt lại nhưng thần kì là nó vẫn nhìn thấy được trên trán mình xuất hiện một ký hiệu màu vàng kim nhàn nhạt, còn rất đẹp.
“Đã quen được chưa, kí hiệu này ấy? Trên người ta cũng có, lúc có người nào hồ nghi quan hệ của chúng ta thì nó sẽ hiện ra. Sẽ chỉ giữ tạm vài ngày thôi, sau một thời gian sẽ biến mất.”
Úc Lễ lúc nói chuyện, muốn kéo giãn khoảng cách ra. Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói xong thì cũng muốn nhìn thử kí hiệu trên người Úc Lễ trông như nào nên ngẩng đầu lên.
Tốc độ ngẩng đầu của Ninh Diệu quá nhanh, trong chớp mắt, chóp mũi của nó cọ qua thứ gì đó kiểu vừa mỏng vừa lạnh.
Là…?
Tầm mắt Ninh Diệu rời lên, đối mắt với đôi môi mỏng của Úc Lễ.
Ninh Diệu: “…”
Úc Lễ thoáng sững lại, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng “bụp”, người đang đứng trước đó đã biến mất tiêu, chỉ có một quả cầu nhỏ bé rơi xuống đống quần áo. Quả cầu mềm mại khẽ động đậy vài lần rồi nằm ngửa bất động luôn.
Úc Lễ nhặt đống quần áo lên, trông thấy dưới đống quần áo là một cục lông màu hồng. Úc Lễ thò tay chọc chọc vào cục lông tròn vo kia, cục lông giả chết rất chuyên nghiệp, tuyệt không nhúc nhích.
“Còn ngại à.” Úc Lễ bật cười, ánh mắt ôn hoà.
Ninh Diệu không nói lời nào, nó chết đi cho xong! Ngay bây giờ vỗ cánh bay khỏi hành tinh xinh đẹp này đây.
Ninh Diệu nhắm mắt, nó cảm nhận được cơ thể mình được cầm lên, sau đó thả vào một nơi rất ấm cúng. Chỗ này Ninh Diệu rất thân thuộc, quê cũ hạnh phúc của nó – trong ngực áo Úc Lễ.
Ninh Diệu được Úc Lễ đưa đi, còn mình nằm trong ngực áo Úc Lễ, tự làm công tác tư tưởng cho chính mình.
Lông của nó xù như thế, nó vẫn còn là con non mà! Khi thơm thơm con non thì thơm chóp mũi đúng rồi.
Ninh Diệu tự thuyết phục chính mình, mặc dù vẫn hơi ngại nhưng cuối cùng cục lông màu hồng cũng biến lại thành màu vàng.
Nó ngẫm nghĩ, nhổm đầu ra khỏi vạt áo Úc Lễ: “Chúng ta đi làm việc chính đi, tính ngày hoàng đạo gần nhất rồi lại ra ngoài xem đã chuẩn bị thế nào rồi, em muốn nhanh nhanh được làm Yêu Vương.”
Mặc dù làm đạo lữ của nó thì Úc Lễ sẽ không bị bắt nạt nhưng vẫn cần nhanh chóng ban bố quy định mới, để cho nhân tộc khi ở trong lãnh địa của yêu tộc không còn bị bắt nạt ức hiếp nữa.
Vậy nên Úc Lễ đưa Ninh Diệu ra ngoài, bọn họ rời khỏi lãnh địa của Phượng tộc, đi tới địa bàn lúc trước của Yêu Vương. Nơi ấy vốn là tẩm cung của Yêu Vương đã bị phá bỏ, mấy tiểu yêu đang xây dựng tẩm cung mới tráng lệ hơn, số lượng đông hiệu quả tốt, đã xây sắp xong rồi. Còn cả đài tế trời cần cho lễ đăng cơ cũng đã xây dựng hòm hòm.
Thuộc hạ của Yêu Vương đời trước ra sức làm việc, Úc Lễ dẫn Ninh Diệu ẩn thân ở cạnh đó quan sát chốc lát rồi quay người bỏ đi.
“Bọn chúng đều rất mong ngươi nhậm chức.” Úc Lễ nói.
“Rõ ràng!” Ninh Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ huy Úc Lễ đi đến nơi tiếp theo.
Nó muốn đi thăm thú đường phố trung tâm của yêu tộc, xem thử xem những yêu tộc bình thường thấy thế nào đối với Yêu Vương đột nhiên nhậm chức.
Trên đường phố vẫn huyên náo nhộn nhịp như cũ, Úc Lễ đưa Ninh Diệu đi mấy vòng, lúc đi đến cửa hàng thực phẩm cho loài lông vũ lúc trước từng ghé một lần thì được ông chủ gọi lại.
“Ông chủ ông còn nhận ra ta không nè.” Ninh Diệu vui vẻ nói.
“Sao lại không nhận ra được, con non tròn xoe như nhóc cũng hiếm thấy lắm nha.” Ông chủ trả lời niềm nở.
Người tiêu tiền như nước vung tay là một viên linh thạch cao cấp giống như người lớn nhà thằng nhóc này hiếm lắm, làm sao ông chủ có thể không nhớ rõ khách sộp này được?
Ở đây còn rất nhiều khách khác đang mua đồ, Ninh Diệu nhìn trái nhìn phải, tiện mồm gợi một đề tài trò chuyện cùng ông chủ.
“Ông chủ có biết bao giờ thì Yêu Vương mới sẽ lên nhậm chức không? Ta cũng muốn đi “trăm chim chầu phượng”!”
Câu nói này ngây ngô quá đỗi, yêu tộc đang mua đồ ở bên cạnh nghe thấy bèn nhìn sang, trông thấy là một chú chim non vàng óng đáng yêu nói thì hiểu ý khẽ cười.
“Thế thì sợ là nhóc không đuổi kịp tốc độ của y đâu, khoảng cách một sải cánh của Phượng Hoàng có lẽ nhóc phải bay hơn một canh giờ mới hết.”
“Chẳng thà để người lớn trong nhà đưa nhóc chạy theo có khi còn nhanh hơn để nhóc bay theo đó.”
Ninh Diệu bị ghẹo như thế cũng không giận, tiếp tục hỏi: “Hắn lợi hại thế cơ à? Tân vương nhậm chức là tốt hay không tốt vậy?”
Nhắc đến chuyện này, mọi người nói càng hăng hơn. Bọn họ vốn tôn sùng Phượng Hoàng, huống chi Vương đời trước tàn bạo cùng cực, động tí là nhai nuốt yêu tộc mình vừa ý, mọi người đều rất bất mãn.
Nói chuyện cũng kha khá, Ninh Diệu đang muốn bảo Úc Lễ đưa nó đi thì lại nghe thấy vài lời cảm thán.
“Tân vương là Phượng Hoàng, sau này hẳn là chỉ có Phượng tộc lớn nhất rồi.”
“Phượng tộc có độc tôn thì kệ đi, dù sao cũng tốt hơn trước đây.”
“Sợ là sau này Long tộc cũng không kìm hãm được Phượng tộc, tranh đấu giữa hai tộc Long Phượng cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Ninh Diệu nghe mà nhíu mày. Có rất nhiều thứ nó không hiểu lắm, nhưng nó cứ cảm thấy một nhà độc tôn không phải là chuyện tốt gì.
Trong Phượng tộc có nhiều chim như vậy, nói không chừng nó cũng sẽ có lúc không thể để ý được. Vậy thì có cách nào để Phượng tộc bị giám sát bởi một bên khác có sức mạnh ngang cơ không nhỉ?
Một tiếng sấm ầm vang giữa trời quang, bầu trời xanh thẳm bị mây đen khuất lấp, sắc trời đều tối sầm lại.
Xảy ra chuyện gì vậy?
“Tin mới siêu nóng, tin mới siêu nóng!” Tên yêu quái thằn lằn hay đi khắp ngóc ngách hóng hớt tin tức đang hô to tin mà mình mới biết được: “Long tộc mở tế đàn kìa!”
“Gì cơ!” Những yêu tộc hay tin đều kinh ngạc, vây xung quanh yêu quái thằn lằn: “Ngươi mau nói đi chứ?”
Ninh Diệu níu lấy vạt áo Úc Lễ bảo Úc Lễ đưa nó đến đó hóng cùng. Úc Lễ bèn sang đó, Ninh Diệu nghe được giọng nói hưng phấn kích động của tên thằn lằn kia.
“Bọn họ nói từ thượng cổ đến nay, thời điểm Long Phượng xuất hiện đều trùng nhau, bây giờ Phượng Hoàng đã hiện thế, Chân Long nhất định cũng đã trở lại!”
“Thế nên bọn họ mới mở tế đàn, đêm nay sẽ khấn gọi Chân Long trở về!”
Mắt Ninh Diệu sáng rỡ lên. Nó chui ra khỏi ngực áo Úc Lễ, bò lên bả vai y, ghé sát vào tai y nói nhỏ:
“Chân Long ấy, chẳng phải là em đó sao?” Ninh Diệu nói giọng ngạc nhiên.
Nó… đúng là con lai Long Phượng siêu mạnh đấy nha!
Ninh Diệu chớp chớp mắt, lúc này trong đầu nó nảy ra một kế hoạch.
Trước khi nó đến, hai tộc Long Phượng luôn khắc chế lẫn nhau. Bây giờ nếu như có thể nhận được sự trợ giúp của Long tộc, để hai tộc ngang cơ quản thúc nhau, tránh việc chỉ một nhà độc tôn chẳng phải càng tốt hơn sao.
Quyết định rồi, đêm nay nó sẽ lẻn vào tế đàn Long tộc, xuất hiện thật hoành tráng!
_____22/04/24: Vẫn còn thở____