Dĩ Linh ngồi bên cạnh ăn bánh Kình Hân đem tới một cách ngon miệng sau bữa tối.
Những cái bánh đó đáng ra phải được đưa cho con bé ăn từ lúc trưa, nhưng khi đó cô đi tìm Dĩ Linh thì cô bé không có nhà.
Nghe Ninh Tín kể thì ông đưa con bé đi gặp ba nó theo yêu cầu của ba Dĩ Linh.
Kình Hân hầu như chẳng để tâm tới con bé, nên chuyện con bé phủi vụn bán vào quần áo cô cũng chẳng nhắc nhở.
Bây giờ đã gần tối, nhưng cảm giác từ buổi trưa vẫn còn sót lại.
Trưa nay cô đã ngồi nhìn Ninh Thương Thần cả tiếng đồng hồ khi anh ta ngủ, coi trừng anh đúng nghĩa.
Cô không còn cách nào đã đồng ý với yêu cầu của Ninh Thành, đổi lại cô sẽ sớm gặp lại Uyên Thư. Ông ta nói vậy với cô, cô cũng rất bất ngờ.
“Thật ra cũng chẳng cần tôi giúp cô tìm người, vốn cô ta cũng chẳng khó tìm đâu, chỉ cần cô ở bên Ninh Thương Thần thì chắc chắn sẽ gặp được thôi.”
Lời nói của một kẻ không đáng tin khi đó nói với cô không hề có trọng lượng, vì thế cho nên ngay cả khi có cơ hội để hỏi về việc Kình Linh có thật sự đang còn sống cô cũng không hỏi lấy hắn.
Lời Ninh Thành nói ông ta đã giết chị cô khi đó cũng chưa có chứng cứ rõ ràng, có lẽ cũng là một lời nói dối có mưu đồ nào đó. Cô đương nhiên tin lời của Hàn nói, sẽ không có người nào nhận lầm được chị gái của mình cả.
Việc Kình Linh còn sống là chuyện đáng mừng, nhưng cô bây giờ lại chẳng thể vui nổi.
Cô cầm hai tấm ảnh của Kình Linh và Uyên Thư trên tay - thứ cô đã tìm được trong thư phòng của Ninh Thương Thần. Bắt đầu nghi ngờ Ninh Thương Thần.
Ảnh của Uyên Thư xuất hiện cũng không quá lạ, Uyên Thư là đối tượng kết hôn của Ninh Thương Thần… thế nhưng ảnh của Kình Linh là thế nào? Anh ta thậm chí còn từng phủ nhận bản thân có quen biết Kình Linh nữa.
Cô đang phân vân về việc có hay không nên đem chuyện này đi hỏi Ninh Thương Thần thì Dĩ Linh chĩa đầu vào xem, con bé a lên một tiếng, phát hiện thấy tấm ảnh trên tay cô thì nói:
“A, chị này có ở trong nhà em này.”
Kình Hân quay đầu nhìn Dĩ Linh, sau đó kích động nắm lấy tay con bé.
“Em nói gì?”
Chợt thấy cô kích động, Dĩ Linh hơi sợ nhưng vẫn e dè nói:
“Em đã thấy chị ấy.”
Xong con bé chỉ tay lên tấm hình của Uyên Thư.
“Chính là chị ta.”
Ảnh của Uyên Thư đặt trước Kình Linh, nên cô bé cũng chỉ đang nói Uyên Thư.
“Ở đâu? Em có thể cho chị biết không?”
“...”
“Chị xin lỗi, chị có hơi quá khích, liệu em-”
Chưa để Kình Hân có cơ hội nói hết, Ninh Thương Thần đã bước vào.
“Dĩ Linh, ra chỗ khác chơi.”
“Không thích! Chơi với Linh…”
“Ninh Tín, ông bế con bé ra ngoài.”
“Ninh Thương Thần, cháu bình tĩnh, đừng nóng giận…”
“Cháu nói ông đem nó ra ngoài!”
Ninh Tín thấy Ninh Thương Thần quá gay gắt, không còn cách nào đành bế Dĩ Linh ra ngoài.
Không khi chững lại một nhịp, Kình Hân nhìn anh, anh gay gắt tiến lại, không nói gì liền đưa tay nhắm tới những tấm ảnh cô đã lấy đi mất.
Kình Hân thấy vậy liền tức giận hất cánh tay anh ra.
“Anh nên cho tôi một lời giải thích trước đi.”
Kình Hân thái độ rất rõ ràng, nhưng đối với anh mắt lạnh lẽo của anh thì lại có chút e dè.
Cô theo quán tính bị áp lực đè nén mà lùi về phía sau. Bất tri bất giác không biết từ khi nào bị dồn về phía bức tường. Kình Hân giấu tấm ảnh về phía sau lưng, sau đó tự nhủ bản thân đã sẵn sàng cứng rắn để đối chọi lại anh.
Nhưng không… cô cứng không nổi.
Ninh Thương Thần dựa sát, tư thế hạ phong không thể di chuyển, cô nghe thấy tiếng thở của anh, nhưng ánh mắt anh lại cho biết, nếu cô còn nhìn lâu hơn chút nữa sẽ bị hóa đá.
Tên này nguy hiểm thật, còn biết dùng nhan sắc để cấm khẩu cô…
“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
Giọng anh nặng nề phát ra, không hề có ý nhượng bộ cô hay đùa giỡn. Cô nhất thời bị anh dọa cho đưa ra hai tấm ảnh.
Lấy được lại đồ, Ninh Thương Thần trực tiếp đi ra khỏi cửa.
“Anh không định giải thích gì sao? Kình Linh…”
“Tôi không có gì để nói với em cả. Đến khi em chịu thành thật chút, chúng ta sẽ nói chuyện. Và, đừng mộng tưởng vị trí của em trong lòng tôi.”
“?”
Anh ném về cô một ánh mắt rất lạ, nhưng cô cảm nhận được, anh đang cảnh cáo cô. Và có cả chút ruồng bỏ nữa.
“Anh làm màu gì chứ. Tôi cũng chẳng thèm đứng về phía anh. Cứ đợi đấy, nếu anh có chút liên quan gì tới sự mất tích của Kình Linh, thì anh nhất định không yên ổn đâu!”
Kình Hân thẹn quá hóa giận, quay đi quay lại nghĩ về ánh mắt của anh ta lại càng tức hơn.
“Làm như tôi yêu anh ấy mà mộng tưởng vị trí. Aizz tức quá, sao lúc nãy mình không chửi lại anh ta chứ!”
Tự nhiên Kình Hân nhìn thấy cái thẻ ngân hàng của anh hôm trước đưa cho cô đặt trên bàn, ngay lập tức nảy ra một chủ ý oái oăm.
“Xem ra tôi có cách trị anh rồi!”