• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cẩm Tiểu Nhàn.

Editor - Beta: 🇻🇳Mon🇻🇳

Vân Nhiễm Khanh tầm mắt từ trên người Đinh Tử Tuấn bị đẩy lảo đảo rời đi, dừng trên khuôn mặt của vệ sĩ tươi cười có thể dọa khóc trẻ con lắc đầu:" Tôi không đi."

Vệ sĩ thật muốn khóc.

Cậu Chủ!!! Tôi đã tận lực, đừng đuổi việc tôi.

Có lẽ nghe được tiếng lòng của vệ sĩ Lý Minh Hàn vốn ngồi yên ở ghế sau mở cửa bước xuống xe.

Bất quá, chỉ là động tác tùy tiện, nhưng khi trong tay thiếu niên vậy mà có thể đẹp trai đến nổ tung.

Từ một khắc hắn bước xuống bắt đầu, đi ngang qua các thiếu nữ đều dừng lại động tác, đối với hắn ngắm nhìn chỉ trỏ.

"Wow, nam sinh kia thật đẹp tra AA!!! trời đều tối đen lại đeo kính đen, không thể nhìn mặt hắn, quá đáng tiếc rồi."

"Hắn ngồi xe thoạt nhìn cũng quá xa xỉ.....từ từ, hắn không phải Lý Minh Hàn của trường thực nghiệm Cấp 3 ban hai đi?."

"Wow, là hắn thật sao? Nghe nói hắn ít khi tới trường đi học, khoan....hắn sao lại hướng tới nữ sinh kia đi đến? Nữ sinh kia là ai? Lớn lên xấu như vậy, vì cái gì được hắn nắm lấy cánh tay!!!!. ”

"Đúng vậy! Đờ mờ nữ sinh đó quá không biết xấu hổ, vậy mà đi câu dẫn Lý Minh Hàn của chúng ta."

"Lý Minh Hàn đôi mắt sẽ không mù đi coi trọng cọng giá đậu này đâu."

Bị xem như động vật quý hiếm vây xem Vân Nhiễm Khanh hỏa khí càng lớn.

Đôi mắt hoa đào liễm diễm trừng đám người sau lưng cô nói bậy, Lý Minh Hàn nắm được cánh tay sao đó dùng sức kéo mạnh, cô cả người bị nhét vào trong xe.

Đóng cửa, lái xe.

Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.

Chờ mọi người hoàn hồn lại, chỉ còn lại chút tàn ảnh của xe.

Đáng thương vệ sĩ chỉ kịp giơ tay nhĩ khang:" Cậu chủ, cậu bỏ quên tôi rồi."

Đáp lại hắn là một tiếng "vèo" của xe tăng tốc.

"Xe đạp của tôi!." Vân Nhiễm Khanh cũng không kịp giả vờ thiếu nữ ba không, bàn tay mảnh khảnh vỗ cửa kính xe.

Lý Minh Hàn nghịch vô lăng một lát giọng nói của vệ sĩ vang lên:" Cậu Chủ, cậu chủ cậu đem tôi bỏ lại."

"Chạy xe đạp."Lý Minh Hàn lạnh lùng ném xuống một câu rồi cúp máy mặc kệ vệ sĩ phía sau giãy giụa.

Vân Nhiễm Khanh chống cằm nhìn sườn mặt tinh xảo xinh đẹp của hắn, cặp mắt xinh đẹp lạnh đi.

Chậc chậc, còn không bại lộ bản chất.

Xác định hắn trong lớp không phải làm bộ ấm áp hoàng tử, Vân Nhiễm Khanh thu hồi tầm nhìn.

Cô nhiệm vụ cũng không có công lược nam thần này, cho nên vì sao cô cùng thiếu niên này liên lụy không rõ

Tiểu Trục Trục đột nhiên nhảy ra lắc lư thân mình: 【 Ký Chủ ngốc, Tiểu Trục Trục còn chưa công bố nhiệm vụ cô lấy đâu ra tự tin thế. 】

Vân Nhiễm Khanh vẻ mặt cứng đờ, lúc này mới phản ứng lại, Tiểu Trục Trục quả nhiên chưa đưa cho cô nhiệm vụ.

Nói đùa cái gì vậy, quăng ngã!!

【 Ngốc Ký Chủ thỉnh bình tĩnh, ai bảo cô không hỏi Tiểu Trục Trục?. 】

【 Tôi ở Nhiệm Vụ bắt đầu khi đã hỏi qua mi, Lật Bàn!!】

【 Không lật được, Tiểu Trục Trục khi đó không muốn nói nhiệm vụ cho cô hừ!】

Vân Nhiễm Khanh nỗ lực khắc chế, khắc chế bản thân không xé Tiểu Trục Trục thành giấy vụn.

Đờ mờ, Quyển Trục này chính xác là thuộc tính M, thời khắc đang chờ đợi hành hạ, nếu không vì sao mỗi ngày đều kiếm chuyện gây gỗ với cô.

Cô mới không chiều ý nó!!!!

Tiểu Trục Trục đợi nữa ngày cũng không đợi được cấp S ngược đãi làm nó sảng khoái, mới không tình nguyện công bố nhiệm vụ: 【 Nhiệm Vụ thứ 2, Vân Tiểu Mạt là vợ trời định của Lý Minh Hàn, cô đi hoàn thành đi】

【 Không phải đã nói không làm nhiệm vụ công lược nam thân sao, cho nên cái này!!】

【 Ký Chủ ngốc hãy mở to mắt mà nhìn nhiệm vụ, đâu có kêu cô đi công lược nam thần.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang