Mười năm trôi qua điều làm cho Đinh Tuấn Kiệt đau lòng nhất là người bạn thân nhất của anh là Giai Nhiên đã nghiện ma túy.
Sự sa đọa của một con người có thể bắt đầu rất lặng lẽ, không gây tai tiếng gì cả, nhưng sau đó nó dần phát triển đến mức bùng phát triển khiến con người ta mất hết nhân tính, khi sự sa đọa đó chấm dứt nó còn để lại tiếng xấu muôn đời cho chủ nhân của nó.
Sự sa đọa của Giai Nhiên bắt đầu được hình thành sau khi anh ly hôn với vợ cũ, sau đó anh nói cờ tướng là trò vô vị nên đã bỏ nó. Khi mà gia đình và sự nghiệp của Tuấn Kiệt đều tốt đẹp trọn vẹn thì Giai Nhiên lại mất đi cả hai thứ quý giá nhất.
Giai Nhiên đổ lỗi cho sự bất công của số phận, còn Đinh Tuấn Kiệt nhận xét kết cục ngày hôm nay của Giai Nhiên là do tự tay anh ta tạo nên.
" Này chú, sao số chú lại đỏ thế chứ?" Giai Nhiên trợn mắt nhìn Đinh Tuấn Kiệt, nhìn mãi tới lúc Tuấn Kiệt cảm giác ánh mắt đó lạ lẫm như chưa bao giờ nhìn thấy vậy.
Rồi sau đó bố vợ lại bàn giao cho anh cả một cơ nghiệp to lớn, khiến anh bận rộn đến mức không còn thời gian để ý đến bạn thân nữa.
Anh nói lại phương châm sống của mình: Là đàn ông phải đứng thẳng bằng đôi chân của mình, phải xả thân cho sự nghiệp.
anh chỉ nhớ lơ mơ về câu trả lời của Giai Nhiên lúc đó: " Ha, ha! Đứng dậy à? " Anh ta nói với vẻ hận đời và châm biếm: " Khi hai cái quý giá nhất trong cuộc đời chú tiêu tan,sao chú có thể đứng vững được hả?"
...
Gần đây Tuấn Kiệt thường xuyên thấy vợ nói chuyện qua điện thoại với Giai Nhiên.
Ban đầu Tuấn Kiệt cũng không để ý, nhưng sau này số lần Giai Nhiên gọi đến ngày càng nhiều. Khi nghe điện thoại, Tiểu Nê lúc tỏ vẻ tức giận, lúc lại tỏ vẻ bất lực.
Khi Đinh Tuấn Kiệt nghe thấy vợ nói cái gì đó rằng em không có tiền, anh liền hỏi cô nhưng cô không nói.
Bức xúc quá Tiểu Nê vừa khóc vừa nó rằng: " Giai Nhiên..Giai Nhiên...Anh ấy bắt đầu nghiện nặng rồi, bây giờ anh thường xuyên gọi điện đến hỏi vay tiền em! Em..."
" Lần sau nếu anh ấy gọi điện đến thì để anh nghe!" Đinh Tuấn Kiệt cau mày.
" Đừng! Đừng!" Phản ứng kích động của Tiểu Nê nằm ngoài dự tính của Tuấn Kiệt, " Thôi cứ để em nghe điện, dù gì thì chúng em cũng quen nhau từ nhỏ...em nói thì hay hơ...được không Tuấn Kiệt?"
Tuấn Kiệt cho rằng đây là sự do dự, chần chừ của một người phụ nữ ,đến khi Giai Nhiên lại gọi đến xin tiền, Tuấn Kiệt kiên quyết nhấc điện thoại lên nghe không hề để ý tới sự ngăn cản của Tiểu Nê: “Alô! Tôi là Tuấn Kiệt"
" Là chú à, anh em mình kể ra quen biết cũng lâu rồi phải không? Bây giờ anh có chút việc, chú có thể giúp anh được không? Vợ chú là lằng nhằng lắm đấy! Nếu chú là thằng đàn ông thì nên thẳng thắn một chút."
"Muốn tôi giúp cái gì?" Đinh Tuấn Kiệt cau mày hỏi, anh không ngờ một người như thế lại có thể thay đổi nhanh như thế.
Giai Nhiên bây giờ đâu còn là Giai Nhiên phong độ như ngày xưa nữa, những gì anh ấy thể hiện thật giống như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, kẻ bặm trợn, vô học.
" Chú em được đấy ! CHo anh mượn 20 vạn, lánh nạn ý mà!" Trong điện thoai Giai Nhiên nói rất nhẹ nhàng, giống như anh đang mượng bạn học 20 tệ vậy.
" Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Đinh Tuấn Kiệt không khách sáo trả lời. Tuấn Kiệt nể tình bạn với Giai Nhiên trước đây nên đã khuyên nhủ anh ta : " Có phải anh đã bị nghiện rồi đúng không? Anh đừng có dại dính vào thứ ấy! Thế này nhé, tôi sẽ xuất tiền để anh đi cai nghiện, anh vẫn còn trẻ mà..."
" Mẹ kiếp, mày đừng lải nhải nữa! Mày nói dễ dàng nhỉ? Cai nghiện ư? Cứ cho là tao cai nghiện được, thì chiến hữu của tao liệu có tha cho tao không? Mẹ kiếp! Đừng có lải nhải nữa, mau lấy tiền cho tao đi!" Giai Nhiên cắt ngang, giọng điệu không kiên nhẫn nữa rồi.
Lúc này Đinh Tuấn Kiệt nổi cáu, anh không tiếp tục mềm mỏng nữa: " Tôi cướp ở đâu ra cho anh 10 vạn bây giờ?"
" Mày lai giả vời không biết đấy hả? Ông mày ghét nhất những thằng giả vờ không biết đấy! Bố vợ mày để lại cho mày cả một cơ nghiệp lớn không chỉ dừng lại ở 20 vạn đúng không nào? Mày đi gom cho tao một tí là được thôi mà."
" Đó không phải là tiền của tôi! Sau này đừng có đến làm phiền tôi và vợ của tôi nữa nếu không thì..."
"..."
" Có chuyện gì vậy? Anh đang nói cái gì thế?" Tiểu Nê nhìn nét mặt của Tuấn Kiệt hơi khác, lo lắng, vội vàng hỏi"
" Anh ấy gác máy rồi...Anh ấy đã thay đổi thật rồi, anh thật sự không còn nhận ra anh ấy nữa!" Đinh Tuấn Kiệt ngồi trên ghế sofa, luyến tiếc người bạn thân thiết của mình.
" Thật ra anh ấy đã thay đổi từ lâu..." Tiểu Nê khẽ nói.
" Em nói gì thế?" Tuấn Kiệt nghe không rõ hỏi lại Tiểu Nê.
" Không có gì." Tiểu Nê trả lời , rồi chậm rãi bước vào phòng.
Đinh Tuấn Kiệt nhìn vợ có vẻ không vui liền chạy vào ôm vợ, phát hiện vợ mình đang run, anh nghĩ vợ mình thật hiền lành, thế rồi anh càng ôm vợ chặt hơn.
" Anh à, em cảm thấy...nhỡ anh Giai Nhiên trả thù chúng ta thì làm thế nào?" Tiểu Nê ngẩng đầu hỏi.
" Sao lại thế được! Cô bé ngốc nghếch của anh! Em đừng có nghĩ lung tung nữa!" Đinh Tuấn Kiệt lại gọi vợ là cô bé, trước đây Tuấn Kiệt rất thích gọi cô như vậy, bây giờ vợ anh đã gần 30 tuổi nhưng Tuấn Kiệt vẫn yêu chiều cô như trẻ con vậy.
Anh quệt nhẹ mũi vợ rồi trêu cô là người suy nhược thần kinh, anh cho người vợ yếu đuối gối đầu lên tay mình để cô đỡ sợ.
Vợ anh đúng là yếu đuối. Gần đây, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông cửa hay chuông điện thoại reo , cô lại run rẩy lo sợ Giai Nhiên đến trả thù. Đinh Tuấn Kiệt nghĩ cô chắc chắn đã bị đe dọa nên anh đã quyết định đích thân với danh nghĩa bạn cũ tới gặp Giai Nhiên.
Thời gian trôi qua cũng phải gần nửa năm, hầu như không có động tĩnh gì, tinh thần của Tiểu Nê cũng dần dần ổn định trở lại.
Một hôm Tuấn Kiệt đang ngủ trưa, chỉ có một mình vợ anh ngồi xem tivi ở phòng khách, con gái thì đang đi học.
Trong khi Tuấn Kiệt đang mơ màng thì bỗng nghe thấy chuông điện thoại reo, sau đó Tiểu Nê dậy nghe điện thoại.
" Cái gì? Tiểu Hao Tử! anh không được hại con bé! Em cầu xin anh đừng hại con gái em, anh muốn em làm gì, em cũng đều đáp ứng, chỉ cần anh đừng giết hại nó...Ba triệu hả? Anh bảo em lấy đâu ra số tiền lớn như thế chứ? Được rồi! Anh đừng quá kích động, em chấp nhận. Em đồng ý thết chỉ mong anh đừng làm hại con bé...được rồi..được rồi..."
Đinh Tuấn Kiệt linh tính có chuyện không hay, anh vội vàng vùng dậy ra khỏi phòng ngủ: " Tiểu Nê! Sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Hao Tử phải không?" Tuấn Kiệt hỏi Tiểu Nê lúc này đang khóc tức tưởi.
" Vâng ạ! Giai Nhiên anh ấy...anh ấy đã bắt cóc Tiểu Hao Tử rồi!" Tiểu Nê lúc này khóc không ra tiếng," Anh ấy muốn em mang ba triệu tiền mặt đến công viên, anh ấy còn nói nếu em báo cảnh sát thì anh ấy sẽ giết con bé! Tuấn Kiệt, anh nói đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Con gái của chúng ta."
" Em đừng lo! Anh sẽ đến ngay công ty lấy tạm số tiền mặt để mang đi! Em cứ ở nhà đợi anh." Đinh Tuấn Kiệt nhìn người vợ đang bụng mang dạ chửa rồi nhẹ nhàng nói: " Hơn nữa anh ấy lại không phải là kẻ giết người, anh ấy là Giai Nhiên mà. Dù sao anh và anh ấy cũng đã là bạn thân với nhau, anh ấy không dám làm liều đâu!"
Ai ngờ Tiểu Nê sống chết không chịu, cứ muốn đi cùng : " Giai Nhiên đã không còn là Gn của ngày xưa nữa. Tám năm trước anh ấy đã thay đổi rồi."
Tiểu Nê gào to.
Đinh Tuấn Kiệt thắc mắc nhìn Tiểu Nê, cô vội tránh ánh mắt của Tuấn Kiệt.
" Được rồi, em mau đi thay quần áo đi! À mà em và Giai Nhiên hẹn nhau lúc mấy giờ?"
" 3h chiều"
Sau đó hai người bàn bạc có nên báo cảnh sát không, Tiểu Nê thì muốn báo cảnh sát, cuối cùng Đinh Tuấn Kiệt quyết định không báo, dù sao thì Giai Nhiên cũng đã là bạn tốt bao nhiêu năm qua. Song nếu lấy toàn bộ số tiền mặt của công ty thì phải thông qua Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị. Lâm Quốc Quần biết tin cháu ngoại của mình bị bắt cóc, lập tức rót một triệu tiền mặt từ trong ngân hàng ra.
Họ hẹn gặp nhau ở một công viên ở một huyện vùng cao hẻo lánh thuộc ngoại ô thành phố Trùng Khánh, công viên không thu vé vào cửa.
Nắng chiều lúc 3h còn rất gắt. nó khiến công viện nóng đến mức chẳng có ai tới đây.
Khi ba người đến đỉnh núi như đã hẹn thì nhìn thấy Giai Nhiên đang ngồi trên một tảng đá to, từ trên chỗ của anh ta có thể nhìn rõ toàn bộ công viên.
Tiểu Hao Tử đang ngồi dưới chân anh ta nghịch đất, chốc chốc lại nhìn ông chú bắt cóc Giai Nhiên cười đùa. Vừa nhìn thấy bố mẹ, Tiểu Hao Tử gọi to: " Bố mẹ ơi, mau tới đây đi. Ở đây vừa cao vừa mát bố mẹ ạ!"
" Tiểu Hao Tử!" Tiểu Nê đau đớn như xé lòng xé ruột gọi con, cô mở rộng cánh tay ra rồi nói: " Con ơi, mau chạy tới đây với mẹ!"
Giai Nhiên đứng phắt dậy rồi ôm chặt Tiểu Hao Tử lại, hắn thô bỉ nhìn Lâm Quốc Quần rồi cười hì hì: "Chào chú! Đã lâu không gặp chú, chú cũng giữ rất đúng lời hứa đấy, không gọi cảnh sát đến, cũng không để cháu phải đợi một phút!" Vừa nhìn thấy chiếc vali da trên tay ông Lâm Quốc Quần, hắn nói ngay: " Đừng tưởng thằng này dễ lừa đấy! Cái vali da bé như thế thì làm sao mà có thể đựng đủ ba triệu cơ chứ?"
Hắn liền thay đổi nét mặt rồi dữ tợn bóp cổ Tiểu Hao Tử gầm gừ: " Sao không mang đủ tiền tới hả?"
Tiểu Hao Tử giật thót mình, trẻ con lại không hiểu gì ca, con bé thấy khó chịu liền khóc òa.
Ông Lâm sốt ruột tiến lên phía trước một bước: " Giai Nhiên, chú biết cháu từ bé, chú cũng xem cháu giống như con trai chú, có chuyện gì thì bình tĩnh bàn bạc. Bây giờ chú chỉ có thể mang tới một triệu mà thôi, phần còn lại chờ sau khi cháu thả con bé ra, chú sẽ chuyển vào tài khoản cho cháu. Chú đảm bảo nói được làm được. Cháu có khó khăn gì, nếu có thể giúp chú sẽ giúp ngay."
" Hừ! Giúp tôi? Ông còn nhớ nửa năm trước tôi đến tìm ông vay 10 vạn, ông đã nói gì không? Ông đã nói rằng tôi sống chết thế nào cũng không liên quan gì đến ông, mà ông xem đây này, do tôi không mượn được tiền của ông nên đã bị chúng nó đánh què chân đây."
Lúc này Tuấn Kiệt mới chú ý đến khi Giai Nhiên đứng dậy, đúng là Giai Nhiên đã bị thọt một chân.
" Đinh Tuấn Kiệt!"
Ánh mắt của Giai Nhiên lúc này chuyển sang Tuấn Kiệt : " Tao què như thế này một phần cũng là do mày đấy! Vợ mày vốn vụng trộm đưa tiền cho tao mấy lần, nếu không phải là mày dở chứng ngăn cản thì tao đã không què cụt như hôm nay. Bây giờ con gái mày đang ở trong tay tao, mày dễ chịu không?"
Tiểu Nê đứng cạnh chỉ lau nước mắt, vội vàng nói với Giai Nhiên:" Giai Nhiên , anh đừng làm như vậy! Anh cần bao nhiêu tiền, em đều có thể đưa cho anh, nhưng xin anh đừng giết con gái của em!"
" Tiền? Tiền có thể mua được vợ của tao không? Có thể mua được môn cờ tướng mà tao yêu thích nhất không? Có thẻ mua được một cái chân của tao không? Đừng tưởng rằng tao không biết chuyện vợ tao biết tao có người đàn bà khác ở bên ngoài đều là do mày đã lén lút tố cáo."
Tiểu Nê lắc đầu, trong lòng đau khổ vô cùng: " Anh Giai Nhiên, em xin lỗi, em không có ý chia rẻ anh chị, em chỉ muốn giúp anh, muốn cứu gia đình anh thôi, chứ em..."
" Mày hãy ngậm miệng lại! Tao không quan tâm nhiều như thế, ngày hôm nay ông đây không nhìn thấy ba triệu, thì ông sẽ nhảy từ trên đây xuống, mà con gái của các người, các người tự biết hậu quả rồi đấy!" Giai Nhiên cười một cách gian trá, hắn giả làm động tác đẩy Tiểu Hao Tử xuống khiến mọi người rùng mình run sợ." Vẫn còn có những chuyện xấu mà một trong số các người đã làm. Nói tới đây hắn đưa mắt nhìn bộ dạng run cầm cập c ảu Tiểu Nê, rồi hắn độc ác cười tiếp " Hay lắm!"
" Giai Nhiên! Giai Nhiên! Cháu đừng quá xúc động như thế! Chỉ cần cháu không hại cháu ngọai chú, chú sẽ trả tiền cho cháu. Chú sẽ trả tiền chữa trị chân cho cháu. Còn ba triệu kia chí sẽ trả hết cho cháu, cháu thấy thế nào?" Ông Lâm đưa ra điều kiện với anh ta.Nhìn thấy đối phương quả nhiên chần chừ do dự, ông Lâm tiếp tục khuyên nhủ ngon ngọt: " Cháu nghĩ xem, từ nhỏ cháu và Tiểu Nê đã là đôi bạn thanh mai trúc mã và bố mẹ cháu cũng rất quý mến Tiểu Nê. Nếu hôm nay cháu làm như vậy, linh hồn bố mẹ cháu ở dưới suối vàng có linh thiêng liệu có thể yên ổn được không? Cháu hãy nghĩ đến bố mẹ cháu đi!.."
Câu này quả nhiên có tác dụng, trên mặt Giai Nhiên hiện rõ vẻ hối hận về việc làm sai trái của mình. Thực ra, Giai Nhiên cũng chưa đến mức đã mất hết nhân tính, chỉ là so người thân chết hết, còn một mình , lại bước vào con đường nghiện ma túy không lối thoát, đây chính là sai lầm lớn nhất của đời anh.
" Cha..." Giai Nhiên nhắm mắt, hướng về phía bầu trời, "Mẹ..." Anh đa u khổ hét lên như đứt từng khúc ruột.Tiểu Nê lau nước mắt, bước lại gần: " Anh Giai Nhiên, trước đây chúng ta đã rất tốt với nhau mà...Anh Giai Nhiên, anh còn nhớ khi anh chơi cờ mệt, em thường lấy nước cho anh uống, anh còn nhớ không? Anh có nhớ anh đã dạy em làm máy ảnh bằng tay không? Chúng ta về nhà đi! Chúng ta cùng về nhà đi!"
" Không...không..." Giai Nhiên đau khổ lắc đầu: " Đã không về được nữa rồi! Không thể về nhà được nữa rồi..." Anh ta vừa nói vừa buông lỏng dần cánh tay đang nắm tay Tiểu Hao Tử.
Nhìn Tiểu Hao Tử sắp được thả ra, lúc này dường như kẻ lãng tử đã có ý định hối cải.
Khi ánh mắt của Giai Nhiên bất chợt nhìn xuống núi, đã phát hiện rất nhiều người đã lên núi, bên ngoài công viện đang đậu rất nhiều xe. Nhìn cảnh đó, hắn đoan chắc đó là cảnh sát mặc thường phục.
Giai Nhiên lập tức trở mặt với bản tính hung dữ, kéo Tiểu Hao Tử lại gần phía mình, rồi lấy tay tráu bóp cổ con bé:
" Tiên sư lũ chúng mày! Chúng mày đã lừa ông mày! Chúng mày đã báo cảnh sát! Chúng mày không giữ lời hứa! Chúng mày nghĩ ông đây không dám giết con chó nhật con này hả? Bây giờ ông mày sẽ giết con tin cho chúng mày xem."Giai Nhiên nói rồi nhấc bổng Tiểu Hao Tử lên như muốn ném xuống núi vậy.
" Đừng làm thế!" Tiểu Nê nhìn thấy thế thì như quên hết sợ hãi hét to: " Anh không được giết con bé!"
"Ha,ha,ha...! Bây giờ ông đã như thế này rôi, còn việc gì ông mày không dám làm kia chứ? Mày nói xem, bây giờ tao đã biến thành một thằng tàn tật rồi còn có gì là không thể làm được chứ? Trước sau gì thì cũng phạm tội vì ma túy phải trốn chạy. công an sẽ phát lệnh truy nã tao...Tao đang muốn nghe, mày dựa vào cớ gì để bảo tao không được giết con bé này? Cùng lắm thì tao với nó cùng nhảy xuống mà thôi."
" Không...không...tuyệt đối không thể! Giai Nhiên! Anh không thể giết con bé! Vì...vì con bé ..con bé là con gái ruột của anh..."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ai nói nên lời.
Khe núi tĩnh lặng, âm thanh duy nhất lúc này là tiếng khóc ré lên vì sợ hãi của Tiểu Hao Tử, tiếng khóc cứ bồng bềnh giữa các dãy núi, dường như nó đang muốn biểu lộ sự bất mãn tràn trề đối với thân thế của mình vậy.