Từ Hiểu Nhã hồi ức xong, cô ta chợt nhớ tới điều gì đó, đi qua hỏi: “Cô là Ngôn Trăn sao?”
Ngôn Trăn mờ mịt ngẩng đầu: “Là tôi.”
Từ Hiểu Nhã nghe tiếng trả lời, cảm thấy quen thuộc vô cùng, ngẩn người trong chốc lát mới nhận ra giọng nói này vô cùng giống với giọng của chị mình.
Cô ta nghĩ đến mối quan hệ kỳ quái của Ngôn Trăn và Triệu Bảo Thương, lại nhớ tới những lời mắng chửi của chị mình trước đó, trong lòng suy đoán.
Đại khái là thấy không xứng với mình, nên có cảm giác khó chịu.
Từ Hiểu Nhã cười cười, hơi mang ý vị trào phúng.
Chị của cô ta là Từ Phượng Mai, hai người là chị em cùng cha khác mẹ, lúc còn rất nhỏ đã trở thành gia đình, Từ Phượng Mai lớn hơn cô ta mười một tuổi, vì vậy có rất nhiều chuyện đều là Từ Phượng Mai dạy cô ta.
Từ Hiểu Nhã rất sùng bái Từ Phượng Mai.
Cho nên cô ta quyết định châm chọc Ngôn Trăn một lát, để chút giận thay cho Từ Phượng Mai.
Ngày thường, Từ Hiểu Nhã là một bộ dáng kiêu ngạo, có thói quen sai sử người khác.
Lúc này, cô ta ngồi ở trên ghế, trắng trợn táo bạo mà sai sử Ngôn Trăn: “Người ở trong kia, mau đi rót cho tôi một ly nước, bây giờ tôi rất khát.”
Ngôn Trăn nghe thấy, nhưng cô không ý thức được Từ Hiểu Nhã đang kêu mình, Từ Hiểu Nhã lại gọi thêm hai tiếng, Ngôn Trăn mở vương giả vinh quang lên để thi đấu xếp hạng, quyết định chơi game để giảm bớt khó xử trong lòng.
Từ Hiểu Nhã lại gọi thêm một tiếng, Ngôn Trăn như cũ cũng không phản ứng.
Một màn tự biên tự diễn này làm cô ta rất xấu hổ.
Từ Hiểu Nhã không thể tin nổi, cảm thấy mình bị làm lơ, cô ta chắc chắn là Ngôn Trăn đang cố ý!
Đúng là đứa tâm cơ!
Từ Hiểu Nhã đứng dậy, muốn dạy cho Ngôn Trăn một bài học.
Triệu Bảo Thương đứng ở cửa nhìn thấy, lạnh giọng nói: “Cô đang kêu tôi rót nước cho cô sao?”
Động tác Từ Hiểu Nhã cứng đơ.
…… Cái quái gì thế?
Cô ta vội vàng giải thích: “Sao tôi có thể kêu cô đi rót nước được?”
Triệu Bảo Thương đóng cửa lại, ngăn chặn các nữ sinh bên ngoài đang xem náo nhiệt.
“Vậy cô đang kêu ai giúp cô rót nước?”
“Đương nhiên là ——” Từ Hiểu Nhã chỉ vào Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương nổi trận lôi đình chất vấn: “Tay cô bị gãy hay chân cô bị cụt rồi, khát nước cũng muốn người khác giúp cô đi rót?”
Từ Hiểu Nhã không dám phản ứng lại.
Triệu Bảo Thương cười lạnh: “Bây giờ nói cũng nói không được? Tôi nghĩ cô nên đi nằm viện mới tốt, ở chỗ đó cô không cần phải nói lời nào, ấn chuông một cái sẽ có người giúp cô đi rót nước.”
Từ Hiểu Nhã siết chặt nắm đấm: “Triệu Bảo Thương, cô có cần nói chuyện khó nghe đến thế không, có thể tôn trọng người khác một chút không.”
“Tôi nói không đúng sao?”Triệu Bảo Thương âm lãnh liếc Ngôn Trăn một cái, rồi nhìn về phía Từ Hiểu Nhã, “Huống hồ cô có cái tư cách gì để tôi phải tôn trọng cô, Cô tính là thứ gì?”
Sắc mặt Từ Hiểu Nhã trắng bệch, cả người nhũn ra: “Tôi, tôi chính là ——”
Cô ta còn chưa nói hết, đã bị Triệu Bảo Thương đánh gãy: “Đừng quên, tài nguyên của cô đều là chị cô lấy của tôi, thậm chí còn chưa hỏi coi tôi có đồng ý hay không đã trực tiếp lấy đi, loại hành vi này chính là trộm cắp.”
Cái con người này, đúng là không biết xấu hổ nha.
Sắc mặt Từ Hiểu Nhã ảm đạm đến cực hạn, môi run rẩy, hai mắt trợn to, nhìn rất quỷ dị, cô ta hoàn toàn không biết nên biện giải thế nào.
Mà Triệu Bảo Thương vẫn cứ phát điên lên tiếp tục mắng người: “Chỉ cần tôi muốn, những gì cô có ở hiện giờ đều sẽ bị thu hồi.
Hơn nữa tôi và chị cô đã sớm không có tới lui, chỉ bằng cái kỹ thuật diễn rách nát này của cô, cô có thể giành được giải thưởng gì chứ?”
Mình rốt cuộc là chọc tới chỗ nào của Triệu Bảo Thương?
Từ Hiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ ra: “Cô đang phát điên cái gì thế.”
“Huống chi cô còn không biết bưng trà rót nước……”
Lời này có chút giận cá chém thớt.
Triệu Bảo Thương nói xong, lại hung hăng liếc qua Ngôn Trăn, Ngôn Trăn cũng mờ mịt nhìn nàng.
Triệu Bảo Thương mắng Ngôn Trăn: “Nhìn tôi làm cái gì?! Còn có thời gian để nhìn tôi? Sao cô không tận lực suy nghĩ làm thế nào để cho mình không bị khi dễ đi.”
Nàng hừ lạnh, hừ xong thì trong lòng cực kỳ khó chịu, mở cửa đi ra ngoài.
Đi trên đường, Triệu Bảo Thương rất lo cho Ngôn Trăn.
Ai cũng muốn khi dễ tiểu fan.
Hiện giờ tiểu fan toàn dựa vào sự bảo vệ của mình, nếu sau này không có mình, thì tiểu fan phải làm sao đây.
Cửa chuyển động, có sinh viên qua đường hỗ trợ đóng lại cửa ký túc xá, rồi chụm đầu ghé tai đang bàn tán chuyện gì đó.
Ký túc xá đột nhiên rất yên tĩnh.
Chỉ có Từ Hiểu Nhã tức giận đến thở hỗn hển.
Ngôn Trăn nghĩ tới lời nói vừa rồi của Triệu Bảo Thương.
Nhìn khuôn mặt Từ Hiểu Nhã, cuối cùng mới phát giác, thì ra Từ Hiểu Nhã là em gái của Từ Phượng Mai.
Nhưng mà Triệu Bảo Thương đã nói cái gì mà “Tôi và chị cô không có tới lui” là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đã từ bỏ Từ Phượng Mai?
Tử kiếp của Triệu Bảo Thương vẫn cần quý nhân giúp đỡ.
Ngôn Trăn biết mấy năm trước Triệu Bảo Thương đã tìm đại sư xem số mạng, nếu căn cứ vào lúc ấy mà tính ra quý nhân là Từ Phượng Mai, bây giờ không nên cắt đứt quan hệ của hai người.
Ngôn Trăn hơi lo lắng.
Sao trưởng công chúa có thể không thích Từ Phượng Mai được?
Chắc có lẽ là tác dụng phụ của tình cổ, chỉ cần qua một thời gian nữa, thì Triệu Bảo Thương sẽ tìm về cảm giác của mình thôi.
Ngôn Trăn nhớ đến chuyện xảy ra vào tối qua, mặt nóng lên.
Nếu như có thể luyện ra giải dược sớm hơn một chút, thì quan hệ của cô và Triệu Bảo Thương cũng không đến mức rơi vào tình trạng như bây giờ.
Cô yên tĩnh điều khiển con tướng trong trò chơi, dâng đầu cho địch.
Từ Hiểu Nhã hoàn hồn, tính mắng Ngôn Trăn hai câu để hả giận, nhưng nghĩ đến lúc nãy bị Triệu Bảo Thương chế nhạo nặng nề, mới không dám lớn tiếng.
Cô ta đạp ghế dựa một đạp, tức giận xách túi đi về nhà.
Về đến nhà, cô ta nhìn thấy Từ Phượng Mai, trực tiếp đi qua hỏi: “Chị, chuyện của Triệu Bảo Thương là thế nào, không phải chị nói cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời chị sao, chị có biết không?hôm nay cô ta ——”
Từ Hiểu Nhã ủy khuất lau nước mắt tiếp tục nói: “Cô ta ở trong ký túc xá mắng em rất thảm, cô ta còn là con người sao?”
Từ Phượng Mai vội hỏi: “Sao lại thế này?”
Từ Hiểu Nhã kể lại mọi chuyện, rồi hỏi tiếp: “Cô ta nói cô ta không có quan hệ gì với chị, có thật vậy không?”
Từ Phượng Mai dừng một chút.
Trong lòng Từ Hiểu Nhã có cảm giác không tốt: “Chị?”
Sắc mặt Từ Phượng Mai chợt biến đổi, đột nhiên dữ tợn nói: “Đúng vậy, là sự thật.”
Từ Hiểu Nhã bị dọa sợ, lui về sau vài bước.
“Em bị làm sao thế?” Từ Phượng Mai đột nhiên nở nụ cười, cô ta tiến lên nắm lấy tay Từ Hiểu Nhã, “ Còn không phải chỉ là một Triệu gia thôi sao? Có tốt lành gì đâu.”
Từ Hiểu Nhã lắc đầu: “Triệu Bảo Thương nói, về sau sẽ phong sát em.”
Sắc mặt Từ Phượng Mai trầm xuống: “Chị biết rồi, cô ta luôn thay đổi thất thường.
Cũng vì thế, chị mới cần phải lui một bước, Hiểu Nhã, em nhất định phải giúp chị.”
Từ Hiểu Nhã trợn to mắt, nhìn vẻ mặt của Từ Phượng Mai.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Từ Phượng Mai nghiêm túc như vậy, tựa như là chuyện gì nguy hiểm đến mạng người.
Biểu tình của Từ Phượng Mai cuồng loạn: “Em có thể ở cùng một ký túc xá với Triệu Bảo Thương, quả thực là ý trời đã an bài, chuyện này, trừ em ra, chị không tìm được người nào khác.”
Từ Hiểu Nhã không hiểu: “Chị muốn em làm gì?”
Từ Phượng Mai cầm trên tay một mặt trang sức, nói với Từ Hiểu Nhã: “Em hãy đặt cái này xuống dưới gối của Triệu Bảo Thương.
Những việc khác, em không cần phải xen vào.”
——
Ngôn Trăn đã hai ngày không gặp được Triệu Bảo Thương, cô rất lo lắng cho Triệu Bảo Thương, thừa dịp lúc tan học, tới xung quanh biệt thự của Triệu Bảo Thương để xem thử.
Con sông ở gần biệt thự rất trong trẻo, phong thuỷ được bảo tồn khá hoàn chỉnh, cũng không có dấu vết bị phá hư, nhìn qua vẫn bình thường như cũ, mới yên tâm rời đi.
Bảo vệ đứng ở cửa thấy cô, mới chào hỏi: “Lại đến đây gặp nữ thần của cô hả?”
Ngôn Trăn cười cười.
Chuyện này bị đồn nhiều, hiện tại mọi người nhìn thấy cô thì sẽ trêu chọc vài câu.
Bảo vệ thăm dò ra phía sau của Ngôn Trăn phía: “Sao không thấy cô mang đồ tới, trước kia mỗi lần đến đều mang một đống thức ăn không phải sao?”
Ngôn Trăn nói: “Hôm nay tôi chưa vào nhà.”
“À, nữ thần của cô không có ở nhà sao?” Bảo an hỏi, “Vừa nãy tôi còn thấy cô ấy, có thể đã ra ngoài rồi.”
Bảo vệ kể cho Ngôn Trăn chuyện mấy ngày nay Triệu Bảo Thương làm việc và nghỉ ngơi, phần lớn đều đi vào ban ngày, buổi tối mới trở về.
Ngôn Trăn đoán Triệu Bảo Thương vẫn còn đang quay Thanh Sơn Viễn.
Cô nói cảm ơn với bảo vệ, chuẩn bị trở về ký túc xá.
Khi đang đi trên đường, chợt nghe được tiếng ồn ào ở xung quanh.
Cô nhìn qua đó, thấy một đám người ồn ào nhốn nháo vây quanh ở giữa lộ, có một chiếc ô tô màu đen ngừng ở ven đường, cửa xe mở ra một nửa.
Chủ chiếc xe ngồi ở bên trong, cả người căng chặt nhìn những người bên ngoài đang chỉ chích hắn.
“Ra đây, mau ra đây, anh có biết mình đụng vào người rồi không?!” Một bác gái ở bên ngoài mắng.
Chủ xe bóp kèn: “Đều cút hết cho tôi.”
Bên ngoài rất ồn nên không ai nghe được, tiếp tục thúc giục chủ xe ra bồi thường.
Chủ xe nói: “Các người không cho tôi đi tôi sẽ trực tiếp tông người!”
Như cũ vẫn không ai nghe được.
Tên chủ xe kia bị làm cho tâm phiền ý loạn, lại bóp kèn, thấy không ai để ý tới lời mình nói, hắn nổi giận, trực tiếp đâm về phía trước.
Mọi người lúc này mới ý thức được, kinh hoảng tránh ra.
“Dừng xe ngay!” Bác gái bị ngã xuống mặt đất, lại đứng dậy đuổi theo kêu.
Chủ xe nóng nảy, đạp mạnh chân ga, đúng lúc này, ở ngã rẽ có một bà cụ đầu tóc bạt phơ đi ra.
“Con mẹ nó!” Chủ xe kinh hoảng: “Tránh ra!”
Bà cụ không nghe thấy.
Chủ xe đạp phanh muốn dừng lại.
Nhưng đã quá muộn, bà cụ nghe thấy tiếng thắng xe chói tai, quay đầu lại nhìn, thấy có một chiếc ô tô đâm thẳng về phía mình, sợ hãi té xuống mặt đất.
Bà cụ nhắm mắt lại, còn tưởng rằng mình sẽ chết.
Qua một hồi vẫn không cảm thấy đau đớn gì.
Bà cụ chần chờ rồi mở mắt ra, thấy có một cô gái đang cõng mình trên lưng, hai người đến dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ.
Mà chiếc xe kia đã tông vào tường hộ lan* ở tiểu khu, đầu xe vỡ tung toé, chủ xe ngất xỉu bên trong xe.
Bác gái kia cũng không tiếp tục bắt đền, mắng hai câu thì rời đi.
Ngôn Trăn gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Bên cạnh có người hỏi Ngôn Trăn: “Cô gái, cô từ đâu ra có lá gan mà đỡ người ta, không sợ bị ăn vạ sao?”
Ở trong mắt người qua đường, bà cụ này xuất hiện ở giữa đường, nói không chừng là đang đợi ăn vạ.
Ngôn Trăn nói: “Bà cụ kia, vừa thấy chính là tướng phú quý, sẽ không làm ra loại chuyện ăn vạ này đâu.”
Người bên cạnh không tin.
Người nọ nhìn từ xa thấy bà cụ mặc quần áo giá rẻ, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ không đi đỡ.” Người qua đường nói, “Đầu năm nay, cho dù cô dùng tư thế gì để đỡ người già, bảo đảm cô sẽ táng gia bại sản.”
Bà cụ không biết có nghe thấy không, vuốt đầu giống như bị kinh hách.
Một lát, bà cụ đi tới trước mặt Ngôn Trăn.
Có phóng viên nằm vùng ở một bên kêu mấy người qua đường kể lại những chuyện đã xảy ra cho cô ấy nghe, vì thế bà cụ mới biết thì ra mình vừa trở về từ quỷ môn quan.
Nếu không có Ngôn Trăn, thì mình đã bị xe tông chết.
Bà cụ cảm thấy may mắn khi tìm được đường sống trong chỗ chết, đi qua bên cạnh Ngôn Trăn nói: “Cháu gái, hồi nãy thật sự cảm ơn cháu.”
Ngôn Trăn vội vàng xua tay: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu ạ.”
Bà cụ càng nhìn Ngôn Trăn càng cảm thấy thuận mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra để gọi.
Ước chừng hai ba phút sau, một chiếc Land Rover chạy đến trước mặt bà cụ, có hai người mặc quân phục từ trên xe xuống.
Cái tư thế này vô cùng khả quan.
Người qua đường vừa mới đáp lời Ngôn Trăn mồm há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.
—— bà cụ này thế nhưng đúng là tướng phú quý?
Bà cụ không so đo với đám người qua đường đã hoài nghi bà có hành vi ăn vạ.
Bà cụ trước kêu tài xế Land Rover đưa tên chủ xe đang hôn mê kia đi, sau đó nhìn về phía Ngôn Trăn.
Ở trong mắt của bà cụ, dáng dấp của Ngôn Trăn mi thanh mục tú lại mang anh khí, là hợp mười phần nhãn duyên.
Huống chi cô bé này còn cứu mình mình một mạng.
Bà cụ cảm khái: “Cháu gái, cháu đã cứu ta một mạng, ta không biết báo đáp cháu thế nào mới tốt, nếu cháu có muốn, nhất định phải nói cho ta.”
Ngôn Trăn mỉm cười, giải thích nói:
“ Ngài vốn dĩ có số mạng trường thọ an khang, cho dù hôm nay cháu không cứu ngài, ngài cũng sẽ bình an không việc gì.”
“Vậy hả?” Bà cụ được người ta nói trường thọ an khang, thì rất vui vẻ, trên mặt bà cụ lộ ra vui sướng, “Cháu còn biết đoán mệnh sao?”
“Chỉ là món hề nhỏ mà thôi.” Ngôn Trăn khiêm tốn.
“Vậy cháu giúp ta tính một quẻ đi.” Bà cụ nổi lên hứng thú.
Ngôn Trăn cười nói: “ Trước đó cháu đã nói qua, ngài có số mạng trường thọ an khang, chỉ cần con cháu trong nhà không gây chuyện, sẽ an ổn.
Nhưng nếu thật sự làm ầm ĩ, thí dụ như suy nghĩ sẽ làm ra loại hành vi nguy hiểm gì, vậy thì phải đốt một nén nhang ở nhà trạch phía Tây Nam, làm như vậy liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư con cháu của ngài sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Bà cụ nghe xong thì cười ra tiếng, sự sợ hãi thiếu chút nữa bị xe đâm đã tan đi, lúc này bà lộ ra tinh thần khỏe mạnh, làm cho người ta nhìn nhìn vào sẽ cảm thấy đây là một bà cụ có khí phái.
“Nhưng ta không quản được hành vi của cháu trai ta.” Bà cụ nói, “Sau này nếu thực sự có xảy ra chuyện, ta sẽ làm theo lời cháu nói.
—— đúng rồi, cháu có muốn đến nhà ta ăn một bữa cơm không?”
Ngôn Trăn chối từ: “Cháu còn phải trở về trường học.”
Bà cụ tiếc hận: “Phải đi học sao? Ta còn muốn giới thiệu cháu cho cháu trai ta.”
Bà cụ thở dài, cuối cùng kêu hai quân nhân bên cạnh đưa cho một tấm danh thiếp, rồi nhét vào túi Ngôn Trăn: “Về sau có cần gì nhất định phải tới tìm ta.”
Lúc này xe cứu thương đi vào, Ngôn Trăn nhìn xung quanh, nghĩ đến bệnh nhân đã được tài xế của bà cụ đưa đi, mới đi qua kể lại tình huống một chút.
Sau đó xe cứu thương chạy đi.
Sau khi bà cụ nói tạm biệt với Ngôn Trăn, thì trở về nhà với sự hộ tống của hai quân nhân.
Chuyện xảy ra vào lúc chiều đã lên TV, các phóng viên đã đưa tin này, đồng thời nói: “Gần đây có rất nhiều vụ tai nạn, bởi vì tài xế lái xe ngủ gục giữa đường mà đâm phải người khác, đây là vụ thứ mười ba trong bốn tháng nay.”
Bà cụ chật lưỡi: “Người bây giờ thật là kỳ cục.”
Bà cụ ngồi xuống xem TV, quạt điện thổi lên vù vù, không lâu sau đó, có khí lạnh từ trần nhà toát ra.
Bà cụ không cần nhìn cũng biết là cháu trai của mình tới.
Bà cụ chỉnh nhỏ tiếng TV lại, sau đó hỏi cháu trai: “Sao cháu lại tới đây?”
Thiệu Lôi cười nói: “Nãi nãi, còn không phải là cháu nhớ ngài sao?”
Bà cụ liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của cháu trai: “Có việc gì cứ nói thẳng.”
“Vẫn là nãi nãi hiểu cháu.” Thiệu lôi nói, “Nãi nãi, ta có một chuyện muốn nói với ngài.”
Bà cụ tò mò nói: “Nói ta nghe một chút.”
Thiệu Lôi cợt nhả nói: “Cháu muốn đi Bắc Cực chơi.”
Bà cụ nói: “Vậy thì đi đi, có việc gì muốn thương lượng với ta sao?”
Thiệu Lôi nói: “Cháu muốn tự lái trực thăng đi.”
Bà cụ: “???”
“Cháu phải mang bạn gái mới của cháu đi cùng.” Thiệu Lôi lấy tay đặt ở trên người bà cụ, thân thiết nói, “Cha cháu không đồng ý, nãi nãi, cháu chỉ có thể dựa vào ngài.”
Sắc mặt bà cụ biến đổi: “Cháu tự lái?”
“Đúng vậy.”
“Dùng trực thăng của quân khu để lái?”
Thiệu lôi gật đầu.
Bà cụ lạnh giọng cự tuyệt: “Ai đã làm cho não của cháu bị úng nước vậy?! Không thể được!”
Thiệu Lôi cũng thay đổi sắc mặt: “Cháu đã thành niên, dựa vào cái gì lại không được?”
“Trước không nói trực thăng căn bản không phải của chúng ta.
Liền nói chỉ có hai người các cháu.” Bà cụ quở trách, “Cháu có bằng lái sao? Cháu có biết bay qua đó phải mất mấy ngày không? Cháu là người thành niên tại sao làm việc cũng không biết cân nhắc trước.” Bà cụ phát giận, lấy tay xỉ trán của cháu trai.
Thiệu Lôi bị chọc điên, tức giận rống lên một câu, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Căn phòng lại yên tĩnh.
Bà cụ tiếp tục xem TV, một bên nhắc mãi, không biết là ai dạy đã cháu trai, làm ra loại chuyện nguy hiểm như thế này.
Bà cụ chợt nhớ tới một chuyện, hình như trước đó đã có người nói chuyện này cho bà.
Bà cụ suy nghĩ một lát, nhớ tới lời nói của cô bé cứu bà lúc chiều.
Chẳng lẽ là thật vậy sao?
Bà cụ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng lại nhớ tới dáng vẻ không muốn từ bỏ của cháu trai, bà cụ vẫn đứng dậy, lấy từ trong rương ra lư hương và một bó nhang.
Do dự một hồi, bà cụ đốt nhang cắm vào lư hương, rồi đem tới nhà trạch ở phía Tây Nam sau đó lạy ba lạy.
Tin tức tên tài xế lái xe tông người vào lúc chiều còn đang liên tục truyền phát.
Phóng viên siêng năng nói về việc lái xe bất cẩn gây nguy hiểm đến người khác, đồng thời cũng tán dương nữ sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Nữ sinh dũng cảm kia không bị quay ngay mặt, chỉ có một bóng dáng lờ mờ.
Nhưng Triệu Bảo Thương vẫn nhận ra bóng dáng lờ mờ kia.
Chính là Ngôn Trăn!
Triệu Bảo Thương siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình giống như muốn ăn tươi nuốt sống cái điện thoại.
Lý Bình ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Lão bản, em không sao chứ?”
Những lời này giống như bom hẹn giờ làm Triệu Bảo Thương đứng dậy.
Nàng như nổi điên mà lao ra khỏi phòng, một lát sau lại vọt về, đầu tóc hỗn loạn, không còn chút hình tượng nào.
Sau khi nàng đi qua đi lại trong phòng vài vòng, mới kiềm chế xúc động muốn đi tìm tiểu fan.
Thuốc giải cái chó má gì!
Đến bây giờ còn chưa phát huy tác dụng!
Triệu Bảo Thương tức giận muốn gọi điện thoại cho tiểu fan, nhưng lại nhớ tới lúc mình đi ra ký túc xá đã cho sắc mặt không tốt, sao còn có thể có mặt mũi mà đi gọi người ta.
Trong đài phát tin tức, giọng nói của phóng viên bằng phẳng không chút dao động, từ ô tô đâm người nói tới tin tức mới nhất của giới giải trí..
Danh Sách Chương: