• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà ăn.

Nhân viên nhà ăn nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhao nhao vây lại một chỗ, thì thầm to nhỏ thảo luận.

"Cuối cùng viện trưởng cũng chết rồi, hay là chúng ra cũng ra ngoài đi?"

"Bên ngoài cũng lộn xộn lắm, ra ngoài làm gì."

"Nhưng bây giờ không ra ngoài, đợi lát nữa bọn nó phân chia địa bàn hết rồi, vậy chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ còn phải giúp bọn nó xử lý rác thải nữa à?"

"Tôi không muốn kiếm sống kiểu này nữa!"

"Đúng, chúng ta phải ra ngoài.. Chúng ta cũng có thể làm lão đại của viện điều dưỡng!"

Một nửa nhân viên nhà ăn ủng hộ ra ngoài cướp địa bàn, một nửa ủng hộ ở lại trong nhà ăn.

Bọn họ thảo luận cả buổi mà vẫn chưa ra kết quả, đột nhiên có một nhân viên phát hiện ngoài cửa sổ có ánh lửa.

"Cháy.. cháy rồi!" Nhân viên nhà ăn gọi đồng nghiệp còn đang tranh luận: "Vườn hoa cháy rồi!"

Lửa cháy rất mạnh, những cây đại thụ che trời lấp đất kia nhanh chóng bị ngọn lửa tấn công, chúng vặn vẹo cành cây, dường như muốn dập tắt lửa trên người.

Nhưng không biết ngọn lửa đó bị làm sao mà càng cháy càng mạnh, hoàn toàn không thể dập nổi.

Đám thực vật trong vườn hoa cũng bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, những cành dính phải đốm lửa quơ loạn lên không trung, đốm lửa từ trên không rơi xuống, nhanh chóng đốt cháy những nơi khác.

"Xảy ra chuyện gì vậy.. Chắc không cháy đến chỗ chúng ta đâu nhỉ?"

"Á! Tôi không muốn bị đốt cháy!"

"Đáng ghét đáng ghét! Cái thứ đáng ghét này.."

"Hình như có thứ gì đó đang qua đây?"

"Là cái gì? Là cái gì?"

"Không phải là đám nguyên liệu nấu ăn chết tiệt đó chứ?"

"Chạy! Chạy mau!" Không biết là nhân viên nhà ăn nào kinh hãi thét lên một tiếng, sau đó quay người chạy, vừa chạy còn vừa kêu: "Người phụ nữ đáng sợ kia đến rồi!"

* * *

* * *

Ngân Tô đạp mở cửa nhà ăn, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, không có thứ gì kỳ quái, ngay cả nhân viên nhà ăn cũng không thấy đâu.

Ngân Tô lập tức lách mình qua cửa, đợi người đằng sau chạy vào liền đóng cửa nhà ăn lại.

"Phù.."

"Phù phù.."

Khang Mại chống đầu gối thở dốc.

Ngân Tô đã đi ra sau bếp xem một vòng, bên trong là một đống máu thịt bừa bãi, nhưng lại không thấy đám nhân viên nhà ăn kia, không biết chạy đi đâu rồi.

Trong tay Ngân Tô vẫn còn cầm một chiếc bật lửa có dấu 'khách sạn XX'.

【Bật lửa của bé gái: Một cái bật lửa tầm thường không có gì lạ, có thể dùng để châm lửa. Nếu như may mắn, có lẽ sẽ đốt cháy ngọn lửa thù hận của bé gái. Cơn thịnh nộ của thù hận sẽ đốt cháy hết tất cả. 】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ phái nữ mới dùng được. 】

【Số lần sử dụng: Đạo cụ dùng một lần. 】

Cái này là lúc bọn họ thu xếp cho Phó Kỳ Kỳ, Phó Kỳ Kỳ mò từ trong túi ra đưa cho bọn họ. Cô ta không thể có đạo cụ được nên chắn là Mạc Đông để lại cho cô ta.

Đạo cụ của Mạc Đông cũng nhiều đấy chứ..

Ông ấy nói ông ấy mới chỉ vượt qua một phó bản nhưng nhìn số lượng đạo cụ này thì có vẻ ông ấy vẫn còn giữ lại một chút.

Có lẽ vì cái bật lửa này giới hạn chỉ phái nữ mới dùng được nên dù Mạc Đông có giữ cũng không dùng được mới giao cho Phó Kỳ Kỳ phòng thân.

Cái đạo cụ này muốn dùng phải hoàn toàn dựa vào vận may, có lẽ nó thật sự chỉ là một cái bật lửa bình thường, cũng có thể sẽ kích hoạt sự thù hận của bé gái.

Ngân Tô vốn không ôm hy vọng gì, dù sao công trạng xui xẻo của cô cũng nhiều không đếm xuể.

Chỉ cần vẫn còn một cô gái ở đó thì không nên để cô dùng..

Nhưng không ngờ vận may lần này lại tốt như vậy.

Nhưng..

"Bụp!"

Quạt trần trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, nếu không phải Ngân Tô tránh nhanh thì nó đã rơi thẳng lên đầu cô rồi.

"..."

Sau sự may mắn ngắn ngủ, cô nhanh chóng tiến vào chế độ xui xẻo level max.

Tiếp sau đây Ngân Tô sẽ biểu diễn cho Khang Mại thấy cái gọi là xui xẻo level max, con đường chỉ ngắn có mười mấy mét thôi mà cô hết vấp lại bị cửa đập và còn vân vân mây mây những thứ khác nữa..

Đương nhiên, Ngân Tô đều tránh được.

Trông dáng vẻ thuần thục của cô, Khang Mại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Cô không sao.. chứ?"

"Quen rồi." Ngân Tô đá vật nhọn bên cạnh ra, nói một cách bình thản.

Khang Mại: "..."

Phóng viên ở bên cạnh chỉ đường: "Gian phòng phía trước. Dưới cái bàn có một lối đi, cơ thể cung cấp ở bên dưới."

Ngân Tô nhanh chóng nhìn thấy cái bàn phóng viên nói.

Trông cái bàn có vẻ rất nặng, bên trên chất đầy đồ linh tinh, xung quanh toàn là bụi giống như rất lâu rồi không có ai động đến.

Thứ đuổi giết bọn họ tạm thời bị lửa cản lại, nhưng lửa càng cháy càng mạnh, bên ngoài nhà ăn cũng cháy rồi, sẽ nhanh chóng lan vào trong, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

* * *

* * *

Khang Mại bắt đầu mất sức, đi đường cũng phải vịn tường, không giúp đỡ được gì nhiều cho lắm nên Ngân Tô chỉ có thể tự dịch cái bàn qua.

Bên dưới cái bàn có một lối vào đủ để cho một người đi qua.

Lối đi bên dưới rất chật hẹp, người trưởng thành phải khom lưng mới đi qua được, nhưng sau khi đi một đoạn lối đi đã dần trở nên rộng rãi hơn.

Trên đất và trên vách đường có một ít rễ cây khô héo, mặt đất ẩm ướt, hòa lẫn với một mùi hương kỳ quái khó ngửi.

Đám rễ cây khô héo này giống hệt đám dây leo của viện trưởng.

Bác sĩ Chu nói trực tiếp giết viện trưởng không có tác dụng, anh ta vẫn có thể sống lại được có lẽ là vì lợi dụng đám rễ cây ở khắp mọi nơi này.

Giọng nói của phóng viên từ bên cạnh truyền tới: "Bên dưới vẫn còn một vài còn quái vật.."

"Quái vật là gì?"

"Cơ thể cung cấp thất bại."

Tuy là cơ thể cung cấp thất bại nhưng chúng nó vẫn nghe lệnh viện trưởng, bình thường giúp viện trưởng canh gác ở đây.

Bây giờ viện trưởng không còn nữa, có lẽ chúng nó đã không còn chịu sự khống chế của viện trưởng nhưng chắc chắn sẽ tập kích kẻ xâm nhập.

Quả nhiên, chưa đi được hai phút đã gặp phải con quái vật đầu tiên.

Con quái vật này còn miễn cưỡng nhìn ra được hình dạng con người, trên người có rất nhiều đặc trưng của thực vật, tiếc rằng đã mất đi năng lực nói chuyện, chỉ biết phát ra những tiếng kêu quái dị rồi xông qua.

Ngân Tô phát hiện thứ này không dễ giết, đầu rơi rồi mà nó vẫn còn đứng lên đươc.

"Chậc.. Phiền phức thật."

Cô gái cầm dao rõ ràng không còn kiên nhẫn.

* * *

* * *

Cơ thể cung cấp thất bại ở bên dưới rất nhiều, không biết viện trưởng đã dùng bao nhiêu người làm thí nghiệm.

Ngân Tô một đường giết qua, cuối cùng cũng nhìn thấy một gian phòng sạch sẽ. Trong phòng xếp đầy bình nuôi cấy hình tròn cao hơn người, bên trong có chất lỏng màu xanh lá nhạt.

Cái bệ bên dưới bình nuôi cấy cũng rải rác nhánh dây leo khô héo, dây leo chằng chịt xen kẽ liên kết những cái bình kia lại.

Đa phần trong bình đều chỉ có chất lỏng màu xanh lá nhạt, có đúng ba cái gần ở giữa là có người.

Ngân Tô đã nhìn thấy Tiểu Miêu, cô ta gầy hơn cả tối hôm đó, dường như chỉ còn lại một lớp da bọc xương. Lúc này cô ta như một đứa trẻ sơ sinh cuộn mình lại trong chất lỏng màu xanh nhạt, hai mắt khép chặt, không rõ sống chết.

Ngân Tô tìm thấy cơ thể cung cấp tương ứng với mình.

Tuy rằng gương mặt cô ta thay đổi rất nhiều vì gầy khô nhưng Ngân Tô nhớ bản thân từng nhìn thấy cô ta.

Quả nhiên, vào ngày đầu tiên, cơ thể cung cấp của người chơi đều ẩn nấp trong nhóm bệnh nhân.

Ngân Tô đập vỡ cái bình, kéo cơ thể cung cấp ra.

Cơ thể cung cấp yếu ớt nằm trên đất, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngân Tô không do dự chọc thẳng con dao vào tim của cơ thể cung cấp.

Nhưng cô lại không nhận được bất kỳ thông báo nào.

Không phải chìa khóa qua ải?

"Thế nào rồi?" Khang Mại vừa căng thẳng vừa mong chờ hỏi thăm Ngân Tô, "Có phải chìa khóa qua ải không?"

Ngân Tô rút dao ra, đổi vị trí.

Vẫn không bất kỳ thông nào nào.

Sai rồi?

Cơ thể cung cấp không phải chìa khóa?

Không đúng nha..

Khang Mại thấy động tác của cô, có lẽ đã đoán ra cô chưa nhận được chìa khóa qua ải. Không có tác dụng, cơ thể cung cấp không có tác dụng..

Chìa khóa qua ải không phải cơ thể cung cấp tương ứng với bọn họ sao?

Nếu như không phải cơ thể cung cấp, vậy sẽ là thứ gì?

Ngân Tô nhìn chằm chằm dây leo khô héo trên đất, đột nhiên nói: "Viện trưởng có đặc tính của thực vật, cơ thể cung cấp hẳn là cũng có, dùng cách bình thường không thể giết chết được bọn họ, nên mới không lấy được chìa khóa. Có lẽ có cách đặc biệt nào đó để giết bọn họ."

Khang Mại được gợi ý, đúng rồi, giết chết viện trưởng cần biện pháp đặc biệt, vậy giết chết cơ thể cung cấp thì sao?

"Vậy đó là cách gì? Lửa sao?"

Có lẽ thực vật đều sợ lửa.

Nhưng đạo cụ của bọn họ đã dùng hết rồi, bây giờ phải tìm mồi lửa.. Đúng rồi, không phải bên ngoài đang cháy sao?

Ngân Tô lại có cảm giác không phải lửa.

"Sột soạt!"

Bên ngoài phòng có âm thanh truyền tới, có thứ gì đó đuổi tới rồi.

Ngân Tô ngồi xổm trước cơ thể cung cấp suy tư, tiếng sột soạt đến gần, khiến người nghe cảm thấy bực bội

Khang Mại thấy Ngân Tô không có ý định đi, anh ta đành nhìn ra cửa, cố gắng hết sức kéo dài một chút thời gian, đợi cô nghĩ ra biện pháp.

Dù sao bây giờ anh ta cũng không còn lựa chọn khác.

* * *

* * *

Ngân Tô nhớ lại một lượt những chuyện xảy ra trong ba ngày qua, cuối cùng nhớ tới chai thuốc mình chưa uống.

Nếu cách bình thường không thể giết chết cơ thể cung cấp, vậy thì khả năng lớn nhất chính là vật phẩm liên quan chặt chẽ với bản thân cơ thể cung cấp.

Mà thuốc này là thứ duy nhất có liên quan chặt chẽ với cơ thể cung cấp trong phó bản.

Ngân Tô mò ra hai chai thuốc, mở nắp chai đổ vào trong miệng cơ thể cung cấp.

Thuốc vừa tiếp xúc với cơ thể cung cấp liền giống như một loại hóa chất có tính ăn mòn cực mạnh nào đó, bắt đầu hòa tan cơ thể cung cấp từ bên trong.

【Chúc mừng người chơi 0101 giành được chìa khóa qua ải Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ, cô có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

Trước mặt Ngân Tô hiện ra một dòng thông báo.

Sau khi lấy được chìa khóa qua ải có thể tiếp tục ở lại phó bản, đợi thời hạn phó bản kết thúc rồi rời đi.

Ngân Tô đứng dậy, đánh bay một cái tay gãy trước mặt Khang Mại, kéo anh ta quăng ra sau, "Máu, dùng máu của anh."

Cô chưa uống thuốc, nên có thể trực tiếp dùng thuốc.

Nhưng trong tay những người chơi không thuốc thì phải qua ải thế nào?

Chỉ có thể là máu của bọn họ.

Khang Mại lập tức hiểu ra, anh ta bổ nhào tới trước cơ thể cung cấp của mình, tự rạch tay.

【Chúc mừng người chơi 50760246 giành được chìa khóa qua ải Viện điều dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ, anh có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

Lấy được chìa khóa, Khang Mại thở phào nhẹ nhõm.

Chìa khóa ở đây, anh ta có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào, đã được bảo đảm an toàn.

Nhưng..

Anh ta nhìn qua cơ thể cung cấp cuối cùng: "Còn Phó Kỳ Kỳ?"

Bọn họ không có máu của Phó Kỳ Kỳ!

Ngân Tô chặn cửa lại nhưng thứ bên ngoài vẫn đang đập cửa, có vẻ cái cửa này cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu.

"Anh rời khỏi phó bản trước đi." Ngân Tô kéo Tiểu Miêu dậy.

Khang Mại kinh hãi: "Cô.. cô muốn quay lại tìm cô ta?"

Bên ngoài không chỉ đang cháy mà còn có đám quái vật quần ma loạn vũ.

Khang Mại hiểu rõ cơ thể của anh ta không thể chống đỡ được cho đến khi anh ta đi qua vườn hoa, trở lại tòa kiểm tra.

Anh ta chỉ có thể nhìn Ngân Tô mở cửa, dẫn theo phóng viên và con quái vật đó xông vào giữa đám quái vật bên ngoài.

Cô thế mà lại thật sự sẵn lòng mạo hiểm quay về..

Trước khi quái vật bên ngoài xông vào, Khang Mại đã sử dụng chìa khóa, cơ thể anh ta biến mất trong căn phòng.

Bởi vì trong phó bản vẫn còn người chơi, chưa kết thúc nên chưa kết toán được phần thưởng, Khang Mại được chuyển tới một không gian màu trắng để đợi.

Người chơi gọi không gian này là sảnh chờ.

Trở về sảnh chờ, cơ thể Khang Mại dần dần khôi phục lại, anh ta nhìn vào hư không, thực sự không hiểu nổi hành vi vừa phức tạp vừa mâu thuẫn của Ngân Tô.

* * *

Phó bản 1 - Hoàn thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK