: Anh hùng rời đi
Thân là thủ trận của đệ bát trọng thiên, tổn thương nhau là khó tránh khỏi, Lâm Hiền Nhân kịp suy nghĩ đàng hoàn, đã vội vàng ra trận. Phụ thân, sư thúc, các sư đệ, mỗi người đều đối hắn ký thác kỳ vọng thật cao, đều chờ nhìn hắn chính tay đâm đệ đệ của hắn.
Lâm Thục Nhân công kích tản mạn, như là cố ý cấp Lâm Hiền Nhân thời gian. Còn lại mấy kẻ kia tuy là tinh anh trong Tam đại đệ tử, nhưng trong mắt Lâm Thục Nhân cũng chỉ là cái mao hầu, có mạnh hơn cũng chỉ là cái mao hầu. Hắn không chút để ý, tự nhiên ứng phó, đối thủ thì mồ hôi rơi xuống như mưa, lo lắng đề phòng.
Sở Ngạo Thiên nghỉ ngơi bên cạnh mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, hắn đã mệt muốn chết vậy mà nữa ngày bận tâm cũng không dám xuống tay, Thục Nhân hiển nhiên lại so với hắn ngoan độc hơn, triệt hạ đồng môn lại sạch sẽ lưu loát. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là công phu Thục Nhân dùng đều là công phu của ma giáo hắn ? Có mấy chiêu thức ngay cả hắn cũng chưa gặp qua! Liền nhớ tới cái bản ma công bí kíp tối cao bị mất kia, không lẽ là Thục Nhân cầm? Như thế nào lại cầm được ?
Hắn phát hiện chính hắn quả thật không hiểu được Lâm Thục Nhân chút nào, hắn từ trong đến ngoài đều được hiểu hết thảy, nhưng về đối phương thì hoàn toàn mù tịt. Xem tình thế này, Lâm Thục Nhân cần hắn đến cứu sao ? Một thân công phu thế kia sợ trong thiên hạ đều phải chắp tay bái phục, tưởng đâu chạy tới đây làm cái anh hùng, lại rơi xuống cái thân phận được anh hùng cứu, thật là chuyện đời khó đoán.
Theo lý thuyết, chính hắn mói bị lừa lâu như vậy, hẳn là phải hướng Lâm Thục Nhân vung tay áo lên mắng một câu vương bát đản rồi tiêu sái mà đi, khiến cho Lâm Thục Nhân phải hối hận, phải đi khắp thiên hạ để truy tung !. Nhưng hắn lại không có cái tiền đồ đó, chỉ dám có chút cốt khí ngạo kiều chạy trốn, nhưng chỉ có nghĩ và nghĩ rồi lại thôi.
Không quản là bị lừa mất , lại càng thấy cảm động mãnh liệt, phóng tầm mắt tìm trong thiên hạ có ai cam nguyện vì hắn mà bị đồng bạn xa lánh, cam nguyện đối địch với khắp thiên hạ ? Bỏ qua lần này, đời này không nắm bắt có tìm mãi cũng tìm không thấy , cho nên không nghĩ nhiều nữa, chờ Lâm Thục Nhân đánh xong cùng cao chạy xa bay.
Lâm Đức Nhân nhìn thấy Sở Ngạo Thiên vẻ mặt mê muội, cảm thấy được phi thường bất khả tư nghị, so với thân công phu của Nhị ca kia thì càng làm hắn kinh ngạc hơn. Có thể đem một Ma giáo giáo chủ dưỡng thành như vậy, Nhị ca thật là có bản lĩnh a, họ Sở kia nếu thật có cái đuôi, hiện tại chắc chắn là đang hoan hỉ mà vẩy vẩy.
Trên chiến trường bị loạn, loạn thì tất bại. Lâm Hiền Nhân còn bị vây không thể nhận ra sự thật trong tình huống này, mắt thấy nhân lực bên hắn bị Lâm Thục Nhân càng bức càng nhanh, luống cuống đứng đầu trận tuyến, không biết như thế nào cho phải. kiếm phong của Lãnh Tuyền sắc bén , rất có khí thế huyết phong hầu , không thể đối nghịch.
Lâm Hiền Nhân không thể không tiếp chiêu, trận tâm là hắn, không có hắn thì tầng thứ tám này chỉ như đồ bỏ, hắn không thể phóng vào tay Lâm Thục Nhân sinh tử của các sự đệ. Thanh Hồng sở dĩ là danh kiếm, không phải là bởi vì nó là dấu hiệu của người kế thừa , chính là ở chổ nó có khí thế vương giả. Thanh Hồng kiếm vừa tuốt ra, ánh kiếm ảm đạm thất sắc, tựa như cầu vồng trên cao, cắt ngang từ phía chân trời.
Thanh Hồng kiếm đường hoàng, Lãnh Tuyền kiếm hàm súc, đúng như liệt hỏa cùng hàn băng. Như hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ, đóng băng cả đại địa, kinh thiên động địa, sắc thu chia đều .
Hai người gần người cùng dây dưa, kiếm phong lui tới, chiêu chiêu cực hiểm, người xem không khỏi sợ hãi than. Lâm Hiền Nhân trong lòng có lửa giận, sửa lại lười nhác lúc xưa, chiêu thức sắc bén lại đủ tiêu sái. Lâm Thục Nhân cũng không kém cạnh, còn thật sự ứng đối. Chỉ thấy hai người kiếm ý tùy ý rơi, đại khí dày đặc, tựa như một bức họa đồ bị lấy mực vẩy lên.
Sở Ngạo Thiên thấy lo lắng, trong tay đều là mồ hôi. Nếu là hắn đối mặt với đại ca, tất cũng thấy khó xử, huống chi Thục Nhân ni ? Đao quang kiếm ảnh giao nhau, đã thấy Lâm Thục Nhân sử khinh công rời khỏi trận, Lâm Hiền Nhân cứ thế mà đuổi theo ra, Thanh Hồng cùng Lãnh Tuyền như trước giằng co. Sở Ngạo Thiên lập tức cảm thấy được có cái gì không đúng, Thục Nhân bị vây thượng phong, mà sao vẫn cố ý không thoát đi ? Rõ ràng ý thức được ý đồ của Lâm Thục Nhân , liền hét to một tiếng “Nguy hiểm!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lãnh Tuyền đột nhiên triệt hạ xuống, Lâm Thục Nhân lấy thân mình nghênh đón thanh Hồng Kiếm. Lâm Hiền Nhân kinh hãi, vì có tiếng nhắc nhở của Sở Ngạo Thiên, hắn khẩn cấp thu hồi kiếm, mới tránh cho thảm kịch máu tươi đương trường xảy ra.
“Lão Nhị, ngươi có ý gì !” Trận đấu bị đình chỉ, Lâm Hiền Nhân càng thêm tức giận.
Lâm Thục Nhân vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nói “Đại ca, như vậy đối ngươi đối ta đều cân bằng.”
Lâm Hiền Nhân bỗng nhiên hiểu được dụng tâm của Lâm Thục Nhân , lấy tu vi hiện tại của Thục Nhân , công phá Đệ bát trọng thiên cũng không khó, chậm chạp không chịu động thủ là không nghĩ để hắn thua quá khó coi. Mà thụ thương như thế, cũng vì tiện đường hướng phụ thân cùng mọi người chứng minh hắn cũng với vị đệ đệ phản bội sư môn đều không liên quan, chứng minh hắn có quyết tâm quân pháp bất vi thân. Nói không rõ ra nhưng trong lòng là giận vẫn là giận, Nhị đệ nhà hắn thật ra lại nhìn mọi thứ thấu triệt, tới loại tình huống này còn vạch cho hắn đường lui, tự cho là đúng làm chuyện của hắn có lợi.
Lâm Hiền Nhân gắt gao cầm Thanh Hồng kiếm, ánh mắt chuyển hướng Lâm Hồng Khâm đang cao cao tại thượng kia, phụ thân vĩnh viễn đều là một bộ dáng uy nghiêm lãnh khốc . Hắn rất bất mãn, hắn muốn lên án, dựa vào cái gì ? Dựa vào cái gì mà muốn vì cái quyền thế hắn nhàm chán mà phải hy sinh tình cảm huynh đệ ? Hắn căn bản không hề muốn ! Thục Nhân cùng ai tốt , có nhập ma quan cái rắm gì , đệ đệ của hắn mặc kệ biến thành cái dạng gì đều là đệ đệ của hắn !
Ngay sau đó, Lâm Hiền Nhân trước mắt mọi người, buông tay dứt bỏ Thanh Hồng kiếm, không nói một tiếng xoay người rời đi Sám Hối nhai. Mọi người ồ lên, Sở Ngạo Thiên cũng có chút kinh ngạc đến nửa ngày. Chỉ có hai người trầm mặc không lên tiếng, một là Lâm Thục Nhân, chỉ yên lặng nhìn theo hướng đại ca hắn rời đi ; người còn lại là Lâm Hồng Khâm, vẫn bệ vệ như thái sơn, không có một biến đổi sợ hãi nào, y phục trên người cùng nắm tay có thể thấy là giận đến phát run.
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn