Cuối tháng Chín, Hàng không Trung Nam hoàn thành việc điều chỉnh nhân sự đúng kỳ hạn.
Dù Kỳ Ngọc không cam tâm nhưng vẫn bị điều đi khỏi tổng bộ, cô ta trút hết mối thù này vào Trình Tiêu như lẽ đương nhiên. Hôm đến báo cáo ở khu vực mới, hai người gặp nhau ở sân bay, cô ta nói bằng giọng châm biếm: "Đừng đắc ý quá sớm, có thể thuận lợi lấy được anh ấy mới xem như cô thắng."
Trước đây khi chưa có cảm tình với Cố Nam Đình, thậm chí còn kháng cự anh, bị Kỳ Ngọc hiểu lầm là tình địch, Trình Tiêu còn hơi giận dữ, nhưng cũng chỉ là chút ít. Bây giờ, dưới sự "trợ giúp" của Cố Nam Đình, cả công ty đều tưởng họ đang yêu nhau, còn Trình Tiêu tuy miệng vẫn chưa nhận lời anh, nhưng kỳ thực trong lòng đã chấp nhận anh rồi. Thế nên đối với sự khiêu chiến ngang nhiên, hống hách của Kỳ Ngọc – ngay cả Cố Nam Đình cũng nhìn thấu cô ta: Cái cô ta quan tâm là người bên cạnh anh, làm sao cho phép người khác?! Trình Tiêu đương nhiên cũng không quá khách sáo, cô nhẹ nhàng đâm vào tim Kỳ Ngọc một dao: "Chí ít tôi còn có cơ hội, cô thì ngay cả gặp anh ấy cũng khó."
Kỳ Ngọc quả nhiên bị chọc trúng chỗ đau, nhưng lại gắng sức kìm nén cơn giận: "Có hội 'thăng chức' cố nhiên đáng để vui mừng, sợ là sợ vô phúc chưa kịp mừng đã bị ngã đau. Trình Tiêu, tôi đợi cái ngày cô bị ngã đấy."
Ánh mắt Trình Tiêu rất lạnh, giọng nói sắc bén, "Được 'thăng chức' là bản lĩnh của tôi, ngã xuống là do tôi không có khả năng. Cô là kẻ ngoài cuộc, cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi." Cô cười cười, "Kỳ Ngọc, tôi cũng phục cô, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, ngoại trừ mỉa mai tôi vài câu, cô có thể làm được chuyện gì để tôi nhìn cô bằng ánh mắt khác không? Cái trò cắt lễ phục đó các bạn nhỏ học cấp ba còn không buồn chơi nữa đấy! So ra thì Thương Ngữ can đảm hơn cô nhiều. Chí ít cô ta dám tạt cafe vào tôi trước mặt mọi người, còn dám thử ra tay với tôi trước mặt cánh phóng viên. Còn cô, ngay cả dũng khí để cho Cố Nam Đình biết cô giở trò với tôi sau lưng anh ấy cũng không có! Hoặc là, cô cứ nhằm vào tôi là muốn kích tôi, để tôi không khách sáo với cô, để anh ấy ngỡ tôi lòng dạ hẹp hòi không hiểu chuyện, rồi sẽ thất vọng về tôi?" Cô vừa nói vừa tiến lên một bước, không hề khách sáo hất đổ ly cafe cô ta đang cầm, "Thế thì tôi không ngại toại nguyện cô một lần."
Kỳ Ngọc bị cafe bắn vào người, phẫn nộ hét lớn: "Trình Tiêu!"
"Sao?" Trình Tiêu đứng tại chỗ bất động, cho cô ta cơ hội phản kích, "Không cam tâm thì tạt lại đi, làm to chuyện ra, xem phản ứng của anh ấy có đủ để cô bỏ cuộc không?"
Kỳ Ngọc vì giận dữ mà mặt đỏ bừng, cô ta đúng là trong một tích tắc nào đó cũng có suy nghĩ "làm to chuyện thì sao chứ, cùng lắm thì ngừng bay". Thế nhưng, chút lý trí cuối cùng đã thức tỉnh, dù ngừng bay, Trình Tiêu cũng không quan tâm, cô vẫn sẽ mỉm cười thờ ơ như đang tận hưởng kỳ nghỉ, còn cô ta lại không thể chịu nổi bất cứ sự hiểu lầm nào của Cố Nam Đình.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nghiến răng bảo: "Tôi sẽ xem như thay Tiểu Ngữ trả món nợ này cho cô."
Trình Tiêu cười to, "Cô bạn tốt nhất Trung Quốc là danh hiệu chỉ thuộc về cô đấy. Nhưng cô nói xem, nếu Thương Ngữ biết cô ngu ngốc như vậy thì sẽ thế nào nhỉ?"
Kỳ Ngọc suýt bị ép đến phát khóc, "Trình Tiêu, cô đừng ức hiếp người khác quá."
Trình Tiêu bị đổ vấy tội cũng thấy bất lực, "Cô tự nguyện để tôi ức hiếp, còn trách tôi quá tàn nhẫn. Kỳ Ngọc, cô làm người cũng đừng mâu thuẫn như thế chứ?"
Kỳ Ngọc nén nước mắt, "Trình Tiêu, cô dựa vào đâu mà huênh hoang như thế?"
Trong công ty, Trình Tiêu chưa từng nghĩ rằng mình huênh hoang. Nhưng người ta đã nhận định là cô huênh hoang thì phủ nhận cũng vô dụng, thế là cô trả lời: "Dựa vào khả năng tôi sẽ trở thành bà chủ của cô?"
Phán đoán theo ngữ điệu của Trình Tiêu thì đây rõ ràng là câu nghi vấn. Nhưng Kỳ Ngọc lại cảm nhận được sự tổn thương như thể Cố Nam Đình đã bị Trình Tiêu tuyên bố quyền sở hữu vậy, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo. Tiếc rằng, ánh mắt đó chẳng có tí sức uy hiếp nào với Trình Tiêu, cô mỉm cười ném trả lại bức 'chiến thư': "Không phải cô đợi xem tôi ngã đau à? Cứ chống mắt lên mà đợi đi!"
Cảnh tượng đó đã bị Lâm Tử Kế nhìn thấy. Vì khoảng cách nên anh không nghe được họ nói gì, nhưng hành động hất đổ cafe trong tay Kỳ Ngọc của Trình Tiêu cũng khiến anh đoán được chủ đề cuộc nói chuyện giữa họ là – Cố Nam Đình.
Lâm Tử Kế nhưng có một cảm giác bỗng dưng tỉnh ngộ, dường như từ khoảnh khắc này, cuối cùng anh đã hiểu ra, người con gái thế nào là không đáng được anh yêu mến. Nghĩ đến việc năm ngoái Kỳ Ngọc chủ động tiếp cận anh vì việc điều chỉnh nhân sự, anh tự cười khổ, sau đó quay lưng bỏ đi, làm những việc nên làm, từ nay về sau, sẽ chỉ thích người xứng đáng được thích.
Trước khi máy bay cất cánh, Trình Tiêu nhận được tin nhắn của Kiều Kỳ Nặc, anh nói: "Anh tưởng em sẽ không bồng bột. Dù sao công ty cũng có quy định nghiêm khắc là giữa nhân viên với nhau nếu có mâu thuẫn sẽ bị xử lý thích đáng."
Trình Tiêu bốp chát: "Thế sao anh không bước ra ngăn cản em?"
Kiều Kỳ Nặc cười hì hì, "Trò ghen bóng ghen gió này anh không xem thì tiếc, đặc biệt khi em còn là nữ chính nữa. Anh có quay lại, đợi lát nữa gửi cho Cố tổng xem."
Trình Tiêu đoan chắc: "Anh sẽ không vớ vẩn như thế đâu."
Kiều Kỳ Nặc tỏ ra tiếc nuối: "Chậm tay thật, nếu biết em sẽ động thủ thì có mạo hiểm tính mạng anh cũng phải quay lại. Em bảo, Cố tổng nếu biết em vì anh ấy mà ghen tuông với kẻ khác thì liệu anh ấy có càng chiều chuộng em hơn không?"
Trình Tiêu nói: "Em cũng sẽ chiều chuộng anh hơn."
Trợ lý Kiều cười, chúc cô: "Bay vui vẻ nhé, đừng nhớ anh quá."
Đúng là trùng hợp, Kiều Kỳ Nặc và Lâm Tử kế đến sân bay làm việc cũng đồng thời nhìn thấy màn cãi nhau đó, mà Kiều Kỳ Nặc còn nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của cả hai. Nhưng Cố Nam Đình lại không phải là nghe từ Kiều Kỳ Nặc, mà là hôm sau khi nhận được một bức thư tố cáo nặc danh, trọng tâm của bức thư đó là: Trình Tiêu cậy thế ức hiếp người.
Đối với Cố Nam Đình mà nói đó là một trò hề, anh ném trả bức thư cho Kiều Kỳ Nặc: "Tra xem người tố cáo là ai, tôi không mong muốn trong nhân viên của mình lại có sự tồn tại của kẻ thích làm tổn thương cô ấy."
Kiều Kỳ Nặc cũng phản cảm với loại người này, nhưng anh lại nói: "Lúc đó tôi cũng có mặt, cách xử lý của Trình Tiêu đúng là thiếu thỏa đáng, người tố cáo không bị coi là ăn không nói có."
Cố Nam Đình tỏ ra bất ngờ với phản ứng của anh: "Ý cậu là bảo tôi xử lý cô ấy?"
Kiều Kỳ Nặc nói với thân phận là trợ lý: "Thân là phó tổng, đúng là anh nên công bằng."
"Cậu bảo tôi công bằng giữa bạn gái và cấp dưới? Làm sao có thể? Dù Trình Tiêu không đúng, ngay cả tôi cũng không bảo vệ cô ấy thì ai có thể bảo vệ? Huống hồ, người mà Cố Nam Đình tôi thích, cấp dưới của tôi chẳng lẽ không nên cho cô ấy sự tôn trọng?" Cố Nam Đình nhìn anh ta chăm chú, "Kiều Kỳ Nặc, cậu đang thăm dò tôi à?"
Nội tâm của Kiều Kỳ Nặc e rằng đã bị Boss nhìn thấu, nhưng anh vẫn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc: "Tôi chỉ đứng ở lập trường trợ lý mà nhìn nhận việc này." Sau đó, là một fan cuồng của Cố tổng, anh nói: "Cố tổng, tôi có thể hỏi một câu không liên quan tới công việc không?"
Cố Nam Đình thấy anh ta tỏ ra rất băn khoăn thì khai ân: "Hỏi đi."
Kiều Kỳ Nặc cân nhắc câu từ, rồi hỏi với vẻ dè dặt: "Anh và Trình Tiêu, bắt đầu chưa ạ?"
Câu hỏi này... Cố Nam Đình cảm thấy rõ ràng Kiều Kỳ Nặc đã phụ sự tin tưởng của anh. Ăn ý đâu? Thấu hiểu đâu? Cổ vũ đâu? Khuyến khích đâu? Tất cả đều không có thì thôi, lại còn vạch mặt anh? Trợ lý như thế, là tâm phúc của mình ư? Nếu không phải trong quỹ đạo thời gian bình thường đã là cộng sự bảy năm thì Cố Nam Đình có thể đã không kiềm chế nổi suy nghĩ đuổi việc anh ta rồi.
Anh ngước lên, ánh mắt sắc sảo nhìn Kiều Kỳ Nặc, "Có bắt đầu hay không, chẳng qua chỉ là một câu nói của Trình Tiêu."
Câu trả lời này... Kiều Kỳ Nặc hơi đờ ra.
Cố Nam Đình bổ sung ngay: "Nhưng là đàn ông, tôi không nên bày tỏ thái độ của mình ra trước à?"
"Thái độ này... anh bày ra thực sự là hơi không cần cho lắm." Kiều Kỳ Nặc lúc cho rằng Boss hơi... mặt dày, thì cùng lúc cũng thấy anh rất là đàn ông! Anh ta nói như cảm khái: "Chẳng trách Trình Tiêu lại dùng câu 'dựa vào tôi có khả năng sẽ trở thành bà chủ của cô' để làm Kỳ Ngọc nghẹn lời, quả nhiên là anh cho cô ấy nền tảng đó."
"Cái gì?" Ánh mắt Cố Nam Đình có vẻ mừng rỡ, "Cô ấy nói thế à?"
Kiều Kỳ Nặc chưa thấy gì không ổn, gật đầu thừa nhận, "Đúng ạ." Hoàn toàn bỏ qua sự thực là lúc đó Trình Tiêu nói bằng câu nghi vấn.
Cố Nam Đình đứng lên vỗ vỗ vai anh ta, "Rất tốt!"
Hôm đó Trình Tiêu có nhiệm vụ bay, nhưng buổi chiều là quay về. Cố Nam Đình trước khi cô bay trở về G đã gọi điện nói: "Những lời em nói với Kỳ Ngọc ở sân bay anh đã biết hết rồi. Trình Tiêu, em đừng hòng nuốt lời."
Trình Tiêu sực tỉnh, cô đưa mắt nhìn bãi đáp máy bay rộng mênh mông, trả lời bằng giọng trong trẻo: "Em giống người không có trách nhiệm hay sao?" Ngừng vài giây, cô nói: "Gặp nhau rồi hãy nói."
Trình Tiêu dự đoán khoảng chiều tối sẽ về G, Cố Nam Đình bắt đầu ra khỏi công ty sớm hơn một giờ. Trên đường đến sân bay thì có mưa nhỏ, rồi trở nên to dần.
Dự báo thời tiết đúng là có nói hôm nay sẽ mưa, nhưng Cố Nam Đình không ngờ trận mưa này kéo dài hơn tiếng đồng hồ, mà càng lúc càng nặng hạt. Nếu là ban ngày thì máy bay cũng có thể hạ cánh. Nhưng bây giờ trời đã tối, ngoài mưa to ra còn có sấm động, máy bay hạ cánh sẽ bị ảnh hưởng.
Rất nhanh, bên đài chỉ huy có tin tức, bắt đầu có chuyến bay bị hoãn, không thể cất cánh. Mà những máy bay bay đến sân bay này cũng không thể hạ cánh bình thường, bắt đầu bay vòng hoặc chuẩn bị bay đến sân bay dự phòng.
Trong những chuyến bay không thể hạ cánh bao gồm cả tổ bay của Lâm Nhất Thành. Khi nhận được chỉ thị của đài chỉ huy, Trình Tiêu nói: "Luồng khí lưu bên ngoài tâm bão đến hơn 25km."
Đó là lời nhắc nhở Lâm Nhất Thành giữ khoảng cách an toàn với khu khí lưu trong tâm bão, đừng cố bay đến khu vực cần thiết. Là cơ trưởng có thâm niên, sự bình tĩnh của Lâm Nhất Thành biểu lộ rõ ra ngoài, sắc mặt anh bình thản điều chỉnh lại độ cao, "Chấp hành trình tự bay lặp."
Trình Tiêu lặp lại, "Chấp hành trình tự bay lặp." Trước khi hạ cánh đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Máy bay hạ cánh phải có một độ cao quyết đoán nhất định, khi máy bay hạ xuống độ cao đó, cơ trưởng cho rằng không đủ điều kiện hạ cánh nên phải tiếp tục cho máy bay bay lên lại để đảm bảo an toàn. Thời tiết mưa bão thế này rất dễ gặp gió cắt, mà gió cắt ở vị trí quá thấp sẽ là một nhân tố nguy hiểm quan trọng trong quá trình hạ cánh, bị trong ngành gọi là "sát thủ vô hình", độ nguy hiểm của nó không thua gì khi bị mất một động cơ.
Trình Tiêu lúc nào cũng quan sát bảng không tốc, vì nó là một trong những thứ phản ánh nhạy nhất khi máy bay gặp gió cắt. Lúc này đây, cuối cùng Trình Tiêu hiểu ra, tại sao trong chuyện phát loa thông báo, Lâm Nhất Thành đã bảo cô bỏ ngay tư tưởng "tôi cho rằng" đó đi. Vì trong quá trình bay, đa phần nên tin tưởng máy móc, chứ không phải đầu óc con người, trừ phi máy móc không hoạt động.
Cũng may là mọi thứ hiển thị bình thường. Bay vòng gần ba mươi phút, cuối cùng cũng nhận được huấn lệnh cho phép hạ cánh từ đài chỉ huy. Nghe Trình Tiêu nói: "Đã có lệnh hạ cánh", cuối cùng Thời Minh thở phào nhẹ nhõm.
Máy bay bình ổn tiếp đất, lúc trượt về phía bãi đáp, Lâm Nhất Thành bảo Trình Tiêu: "Thông báo tiếp viên trưởng hãy cho hành khách xuống thật nhanh."
Anh ta không giải thích nhiều, Trình Tiêu lại đoán là có liên quan đến thời tiết, cô cởi dây an toàn rồi ra khỏi buồng lái, trợ giúp các tiếp viên tổ chức cho hành khách xuống máy bay trong thời gian ngắn nhất.
Lúc Trình Tiêu quay lại, phía sân bay đã nhận được cảnh báo sẽ có bão, cô vừa nói: "Hành khách đã xuống hết", thì một tia sét như một thanh kiếm sắc nhọn từ trên trời lao xuống, trong tích tắc chiếu sáng cả sân bay, Lâm Nhất Thành vốn chưa kịp nói "rời khỏi đây" thì đã nghe "đùng" một tiếng, tiếng sấm kinh thiên động địa đã vang lên. Sau đó máy bay như bị một vật khổng lồ đập trúng, toàn thân rung lắc dữ dội.
Tốc độ Lâm Nhất Thành đứng lên giơ tay ra đã nhanh rồi, mà cũng chỉ có thể chạm được đến đầu ngón tay Trình Tiêu.
Trong tiếng kêu kinh hãi của Thời Minh, cơ thể Trình Tiêu ngã nhào sang bên, đập mạnh vào cửa buồng lái.
Danh Sách Chương: