Sau khi Lý Ngang lên tiếng nhắc nhở, cánh tay kia lại rút vào trong tấm bảng, biến mất không thấy nữa, dù Lý Ngang vận dụng con mắt mở linh thức cũng không nhìn thấy dấu vết của linh thể nữa.
Một nhóm người đi đến phía dưới tấm bảng, lúc Hình Hà Sầu chuẩn bị đẩy cửa lớn màu đỏ thẫm ra để vào trong chùa thì một tiếng khóc ai oán cực kỳ thê lương của nữ tử từ trong miếu truyền đến.
Tiếng khóc của cô ta sắc bén rõ ràng giống như đang ở bên tai, giống như hận vì gặp phải tuyết rơi vào tháng sáu, giống như oán trời cao không công bằng, thê thảm bi thương, nghe đến tê da đầu, toàn thân ớn lạnh.
Cây cối trong rừng bỗng nhiên rung động, gió tà thổi đến làm cho lá rụng trên bàn đá xanh ở ngoài chùa bị thổi bay, cửa đã rỉ sắt phát ra tiếng ma sát chua xót “Két…”, không có ai đụng vào cánh cửa màu đỏ thẵm đã từ từ mở ra.
Cửa đã mở ra, năm người ở dưới tấm bảng chùa Cô Hàn lại không nhúc nhích.
Chỉ vì kiến trúc bên trong chùa đã lâu không được tu sửa, bị tàn phá đến suy tàn, tĩnh mịch lại lành lạnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Trong chùa một chút nhân khí cũng không có, càng không nhìn thấy tiếng khóc thê lương vừa rồi là phát ra từ đâu.
Trong hệ thống truyện ma châu Á, một hồn ma không có hình hài luôn kinh khủng hơn một thây ma có đầy đủ thân thể.
Nếu có thây ma, chỉ cần dùng súng ống nã một làn mưa đạn là xong chuyện.
Nhưng những hồn ma khủng khiếp như Kayako trong The Grudge (Lời Nguyền), Sadako trong The Ring (Vòng Tròn Ác Nghiệt), hồn ma Hồng nương, hay người đẹp tử thi trong A Wicked Ghost lại là một vấn đề khác.
Nó có thể liên tục tạo ra ảo ảnh, dịch chuyển xuyên tường, làm biến dạng và xáo trộn thời gian - không gian, đồng thời sử dụng nhiều phương pháp tấn công khác nhau. Gặp dạng này, thật sự là cực kỳ khó phòng thủ chứ chưa nói đến chuyện tiêu diệt chúng.
- Muốn dùng máy bay không người lái tiếp sao?
Hòa thượng Tuệ Bẩm khẽ nói.
- Thời hạn mười phút sắp tới rồi, hệ thống nói là “Đi vào trong chùa Cô Hàn”.
Lý Ngang lắc đầu, cười quái dị, đẩy cửa đi vào, những người khác cũng không thu hồi vũ khí mà nhắm mắt đi theo sau lưng.
【Nhiệm vụ kịch bản đã được làm mới, bảy ngày sinh tồn trong chùa Cô Hàn, trong lúc đó không được rời khỏi chùa Cô Hàn quá 500 mét】
Bốn người đồng đội đều đã rời khỏi, trong đình viện to như vậy mà chỉ có Vạn Lý Phong Đao lẻ loi một mình. Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa, từng làn gió lạnh thổi qua, chợt bóng cây khẽ lắc lư lay động, giống như có cái gì đó trong rừng rậm u ám đang nhìn mình.
Lục tìm cành khô rồi chồng lên, Vạn Lý Phong Đao cầm trường kiếm trong tay, lấy từ trong túi balo ra một chai rượu cồn có nồng độ cao, tùy ý đổ lên đống củi, lại móc từ trong túi quần ra một cây dao găm Thụy Sĩ, dùng dao găm mài lên đá lửa để lên đống củi.
Trong túi balo có thể để tối đa hai mươi vật phẩm, thùng vật phẩm và thùng trang bị không được để chồng lên nhau, bởi vậy từng vị trí trong túi balo cũng phải được tính toán tỉ mỉ, có thể dẫn đến cháy lớn, rượu cồn nồng độ cao có thể hủy thi diệt tích thì có tư cách bỏ vào trong túi balo, mà dao găm Thụy Sĩ có công năng đầy đủ lại mang theo bên mình, không chiếm vị trí thùng vật phẩm trong túi balo.
Đợi đến khi ngọn lửa bốc lên, ánh sáng tỏa ra, ấm áp xua tan khí lạnh. Mặt của Vạn Lý Phong Đao nhìn ánh lửa, biểu cảm cứng ngắc trên khuôn mặt lộ ra không ít sự hòa hoãn.
Tiếng đôm đốp của củi lửa che mất tiếng gió cũng che tiếng ngôi chùa bên ngoài đình viện, truyền đến một kêu rên rỉ nho nhỏ:
- Hừ, hừ, hừ….
Có thể nghe thấy đây là tiếng rên rỉ của nữ nhân, nhưng không có sắc xuân kiều diễm chút nào
Không phải hình dung thì giống như là toàn bộ yết hầu bị xé ra, lúc máu phun từ trong khí quản ra ngoài thì phát ra tiếng khàn khàn tuyệt vọng.
Rất giống Kayako trong The Grudge phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vạn Lý Phong Đao đã từng chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ và đã đạt đến Lv5, hơn nữa vì phát sinh nguy hiểm trước, dễ dàng tự vệ và đặc biệt là rất nhanh nhẹn, thuộc tính [Cảm giác] đã đạt đến 7 điểm.
Cho dù bên tai toàn là tiếng gió thổi và tiếng nổ của củi lửa, nhưng mà ngay lập tức đã nghe thấy tiếng rên rỉ quỷ dị ở bên ngoài ngôi chùa.
Vạn Lý Phong Đao cầm kiếm dài để ngang ở trước người, vừa muốn lên tiếng kêu to để đồng đội tới trợ giúp thì lại nghe thấy tiếng rên rỉ nhanh chống từ khẽ sang vang, từ xa đến gần.
Két…
Chỗ đá xanh ở chân tường bị chia ra làm hai, khe hở ở phiến đá từ chân tường kéo dài một đường, giống như lúc bơi lội tạo ra gợn sóng trên mặt nước, kéo về phía của Vạn Lý Phong Đao.
Vạn Lý Phong Đao còn chưa kịp kêu gào thì đã nhìn thấy một cánh tay yếu ớt hoàn mỹ, dài như rắn từ trong đất bùn dưới chân của hắn mạnh mẽ xuất hiện, ngang tàng thô bạo đẩy phiến đá ra.
Cánh tay kia dài chừng hai mét, cánh tay lớn lại rất nhỏ hẹp và dài, không giống hình người, năm ngón tay xanh xao châu tròn ngọc sáng, đầu ngón tay sơn màu đỏ bóng như hoa giấy, chỉ đơn giản nhìn cái bàn tay kia thì thấy khuôn tay cũng có chút dư dả.
Vạn Lý Phong Đao không phải là tay không, cho dù là tay không thì nhìn thấy cánh tay thon dài như mãng xà trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện ở trước người, chỉ sợ cũng điều khiển không được.