Chương 42
Không được ói, phải tao nhã!
↑
Đây là một loại tinh thần vui buồn lẫn lộn!
Dù sao chờ tới khi Lăng Thanh Huyền quay về chỗ cũ, Kasimov và Collins liền biến thành tiểu bạch hoa thân kiều thể yếu.
TvT~
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm nhìn hai người buông mảnh vải ra, mềm nhũn từ trên sống lưng bạo long trượt xuống, chỉ có thể lập tức chạy tới tiếp hai người.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng để cho Kasimov với Collins bình phục hơi thở lại, phải làm sao cho lát nữa khi xuất hiện trước mặt Lăng ba Lăng mẹ thì sắc mặt hai người phải như thường!
Bằng không Lăng ba Lăng mẹ sẽ cho là ba anh em bọn họ mang Kasimov với Collins đi tới hẻm nhỏ nào đó đánh thì sao?
Tiểu rồng Komodo à~ tiểu đà điểu à~
Sắc mặt hai vị nhanh hồng lên đi nào!
Lăng Thanh Huyền cong người nhìn Kasimov và Collins vẻ mặt suy yếu đang nhắm mắt lại, nghiêng đầu bự nghĩ nghĩ, "Hay là, chị lại mang bọn họ chạy thêm một vòng?"
Lấy độc trị độc, lấy chiêu thức bạo long trị chiêu thức bạo long.
Mặc kệ Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm cảm thấy có lý hay không, dù sao Kasimov và Collins sau khi nghe được cụm từ "lại thêm một vòng", lập tức mở to mắt nâng đỡ nhau đứng lên, "Không cần! Hai bọn tôi ở chỗ này nhìn phong cảnh một lát, các cậu cứ tiếp tục chạy đi!"
Thể nghiệm xe tốc hành bạo long một lần là đủ rồi!
Kasimov và Collins còn muốn lưu lại mạng nhỏ hưởng thụ nhân sinh còn lại QAQ~ Loại sinh vật như bạo long quả nhiên là chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa chung được, cứ để Kasimov và Collins an an tĩnh tĩnh điều chỉnh hô hấp một chốc.
Lăng Dục Cẩn Lăng Kiệt Sâm đã thích ứng với tốc độ của Lăng Thanh Huyền, thậm chí Lăng Dục Cẩn còn có thể không cần bất luận thứ gì phụ trợ cũng có thể bảo trì động thái cân bằng trên người bạo long, nhìn theo mà đôi mắt Kasimov và Collins long lanh hâm mộ.
Lợi hại! Không bị ngã mà còn có thể ngồi vững vàng. Không phải chỉ là muốn đầu gối thôi sao? Tất cả đều cho cậu!
Lăng Kiệt Sâm chơi cùng em trai em gái hai vòng liền đi nói chuyện với hai người Kasimov, ba người ngồi dưới tàng cây tiếp tục nhìn theo Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền một người một bạo long đùa giỡn, nhất là Lăng Dục Cẩn thường xuyên trốn ở vị trí chân trước bạo long, Lăng Thanh Huyền là một vị "chân dài lớn tay ngắn nhỏ" tiêu chuẩn, cho nên nhiều lần bắt không được, sau đó liền vừa đi vừa nhảy với ý đồ vứt Lăng Dục Cẩn xuống.
Mà Lăng Dục Cẩn căn bản không sợ bị vứt xuống dưới té bị thương, ngược lại nương theo thân thể Lăng Thanh Huyền mà thuận thế nhảy đến bên kia, thân thủ nhanh nhẹn động tác cực nhanh, có thể ngang hàng với Lăng Thanh Huyền răng nanh lợi trảo, nhìn xem vậy Kasimov và Collins lập tức liền ngộ ra, vì sao lúc trong trận đấu hai bọn họ lại đánh không lại Lăng Dục Cẩn.
Bởi vì, Lăng Dục Cẩn có cùng một cấp bậc với bạo long, khẳng định có thể nghiền áp hai bọn họ!
_(: 3″ ∠)_
Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền đùa tới khi đói bụng, Kasimov và Collins cũng đã điều chỉnh hô hấp xong, mấy cô cậu liền về nhà ăn cơm trước khi trời tối.
Lăng ba Lăng mẹ đã sớm làm xong một bàn đồ ăn, còn làm thêm nước trái cây thơm mát. Năm đứa bé xếp hàng đi rửa tay, sau đó nhanh chóng đi ra ngồi xuống ăn cơm.
Suy xét đến tình huống đặc biệt của Collins, tất cả món ăn Lăng ba Lăng mẹ đều phân ra một phần nhỏ, cũng không có cố ý đặt ở trước mặt Collins, mà rất tri kỷ đặt ở bên cạnh mỗi món ăn.
Chén đĩa một lớn một nhỏ rất rõ ràng, lớn cho mọi người ăn, nhỏ thì cho một mình Collins.
Là một con rồng Komodo có độc trong nước miếng, đây là lần đầu tiên Collins ngồi với những người không phải người nhà mình trên cùng một bàn ăn cơm, nhìn gương mặt đám người Lăng Dục Cẩn không có nửa điểm khác thường, Collins liền bỗng dưng muốn khóc.
Một thiếu niên với sở thích được nâng cao, sau khi gặp được người Lăng gia, không hiểu sao cứ hay đỏ mắt?
"Món thịt tẩm bột chiên này một chút mặn, các con nếm thử đi, hương vị thịt gà xào này thì hơi cay, ăn nhiều một chút." Lăng ba và Lăng mẹ tiếp đãi năm đứa nhỏ ăn cơm, ăn một chốc sau đó rời đi trước, để lại bàn cơm cho năm người Lăng Dục Cẩn.
Sau đó, khi Lăng ba Lăng mẹ vừa đi, Collins đang cắn ống hút uống nước trái cây liền bắt đầu lau nước mắt.
Ba đứa con Lăng gia & Kasimov: (⊙o⊙) Thiếu niên, đừng khóc!
"Collins, cậu đừng cảm tính vậy nữa, mau ăn cơm đi, nếu không lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."
"Đúng vậy, không phải là cậu rất thích ăn mực sao? Tôi đặt món này ở trước mặt cậu nhé, đừng kích động, nào, hít sâu, tiếp tục ăn cơm tiếp tục ăn cơm~"
"Vui vẻ lên đi, lát nữa sẽ mang cậu đi chạy!"
Một câu cuối cùng của Lăng Thanh Huyền khiến Collins ngừng lại tiếng khóc, lập tức lắc đầu, "Tôi không khóc, cũng không cần đi chạy đâu!"
Từ "đi chạy" quả thật có công năng ngừng khóc, Collins ổn định lại cảm xúc, tự mình cầm khăn tay lau sạch sẽ nước mắt, sau đó cẩn thận bỏ khăn đã dùng qua vào trong túi áo.
Trên thực tế Collins cũng không biết mình trừ nước miếng thì những thứ dịch khác có độc hay không, cho nên vì để không làm hại tới bạn bè mình mới nhận thức, ngay cả lau nước mắt cũng đều tự mình làm, còn mang về khăn chấm nước mắt.
Lăng Dục Cẩn cảm thấy, nếu Lăng ba Lăng mẹ có ở đây, khẳng định sẽ ôm Collins rồi xoa đầu, quả thực ngoan đến mức khiến người ta lo lắng.
Lăng Thanh Huyền đột nhiên ngồi bên cạnh Collins, dùng tay vén lên mái tóc trên trán Collins, "Thằn lằn nhỏ, tâm tình tốt thì nên cười, khóc tốn rất nhiều khí lực."
Collins vốn muốn tránh tay Lăng Thanh Huyền, nhưng ngẫm lại hình dáng bạo long vừa rồi để cho mình nhìn lên, liền yếu ớt giẫy dụa một cái, "Tôi có độc." Cho nên, không nên đụng tôi.
Kết quả Lăng Thanh Huyền chỉ cười, vươn tay liền ôm khuôn mặt nhìn âm trầm lại đang đỏ mắt của thiếu niên, sau đó tìm một cái kẹp nhỏ, kẹp mái tóc chắn toàn bộ gương mặt Collins lên, "Cậu còn sợ tôi bị độc sao? Đúng vậy, con trai thì nên để kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái, không cần phải che đi cả nửa khuôn mặt, cậu cũng không cần sợ sẽ làm hại tới ai."
Tuy rằng nước miếng rồng Komodo có độc, nhưng dưới tình huống bình thường ai lại tiếp xúc tới nước miếng Collins đâu? Chuyện này rõ ràng chính là vấn đề riêng cần lo lắng của bạn lữ tương lai Collins!
Còn giữa bạn bè, chỉ cần lúc ăn cơm uống nước chú ý một chút là được.
Kasimov đang ăn chân gà, đầy tay đều là dầu mỡ, trong miệng cũng bị nhét đầy đồ ăn, nhưng cũng đồng ý gật gật đầu, "Đúng thế, Collins, cậu lộ trán ra thì bộ dáng đập trai hơn vừa rồi nhiều, cặp mắt cậu rất đẹp, màu đen bóng, thiếu chút nữa là đuổi kịp lông chim đen của tôi rồi đó!"
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đều lựa chọn chỉ nghe nửa câu nói phía trước của Kasimov, không có phản ứng tới nửa câu đằng sau. Nhìn khuôn mặt Collins được lộ ra cũng hiểu được, mái tóc che nửa khuôn mặt lúc trước thật sự là ảnh hưởng tới nhan sắc Collins.
"Phải rồi, tay nghề cắt tóc của chị tôi rất tốt đó, đợi lát nữa cơm nước xong cậu có thể thử xem." Lăng Dục Cẩn kêu mọi người tiếp tục ăn cơm, sau đó đề cử với Collins kỹ năng cá nhân của Lăng Thanh Huyền —— làm tóc.
Về phần vì sao bạo long lại học được một cái bản lĩnh như vậy?
Đại khái thì, khi trong thú thái thì chân trước rất ngắn không phát huy được tác dụng gì, lúc trong hình người thì liền hận không thể dùng hai tay mình sáng tạo hết thảy có thể!
Bị bạo long khuyên một phen, cơm nước xong Collins liền ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, cuốn một cái khăn lớn, bắt đầu để Lăng Thanh Huyền động thủ cắt tóc.
Cho Lăng Thanh Huyền một cây kéo, Lăng Thanh Huyền sẽ trả lại cho bạn một cái đầu nhẹ nhàng khoan khoái.
Rồng Komodo rốt cục cũng cáo biệt mái tóc theo mình mười mấy năm, biến thành tóc ngắn lưu loát, lộ ra khuôn mặt.
Tới nhà bạn ăn cơm, còn thuận tiện thay đổi luôn kiểu tóc.
Tâm nguyện ẩn sâu của Collins không chỉ thỏa mãn, còn vượt mức hoàn thành √~
Cho nên, từ một loại góc độ khác đến xem lần hành trình này của Kasimov và Collins đến Lăng gia, thì cũng không khó lý giải, vì sao người Lăng gia lại mãn điểm về năng lực kết giao~
Là phú nhị đại có huyết thống thuần khiết, Kasimov và Collins không chỉ thỏa mãn được khẩu vị, còn gặp được tri kỷ có thẩm mỹ giống nhau (bạo long cho mình sự tự tin), nên muốn biểu đạt một chút cảm tạ.
Lấy ra một tấm thẻ có ít nhất tám con số trên đó, hai người chạy tới chỗ Lăng Dục Cẩn tìm chút trợ giúp.
Nhịn xuống cỗ xúc động muốn giơ lên cây đuốc thiêu hủy mấy kẻ có tiền, Lăng Dục Cẩn nói ra vài lễ vật giá cả không quý nhưng rất có tâm, lúc nói đến Lăng Thanh Huyền thì tìm ra một tờ giấy từ trong túi, "Tặng hai bộ sách này cho chị tôi là tốt nhất, đây là link mua, các cậu chỉ cần trả tiền là được!"
Mua sắm trực tuyến ở thế giới tinh tế và mua sắm trực tuyến ở địa cầu có sự khác biệt lớn nhất chính là, tốc độ chuyển phát nhanh ở thế giới tinh tế cực nhanh, vừa mới đặt xong mười phút sau hàng liền tới cửa.
Cho nên, mới vừa triển lãm xong kỹ thuật cắt tóc thời thượng, Lăng Thanh Huyền đang triển lãm với hai người Kasimov về kỹ thuật pha rượu liền thu được hai bộ sách chồng lên cũng vượt qua 50cm về cuộc thi nhân viên công vụ.
Cộng thêm gương mặt sùng bái của hai thiếu niên, "Đây là đề được hoan nghênh nhất ba năm gần đây, có đủ các danh sư chỉ dạy, có bài tập kỹ càng với lại được bắt chước cực kỳ thật, đấy là một chút tâm ý của hai bọn tôi, thi đấu cố lên!"
Lăng Thanh Huyền: TvT
Uổng công triển lãm cho bọn mi tốc độ và lực lượng của bạo long lâu vầy, không đưa tặng bao tay quyền anh hoặc là ván trượt thì thôi đi, thế mà lại đưa tới hai bộ bài tập, năng lực nhận thức này phải cho loại kém.
Lăng Dục Cẩn đứng ở phía sau Kasimov và Collins, cười tủm tỉm hỏi, "Chị không nói tiếng cám ơn à?"
Lăng Thanh Huyền nhịn xuống nội thương nói cảm ơn với hai thiếu niên mắt long lanh trước mặt, thế nhưng tiểu nhân ở đáy lòng đã yên lặng ói ra huyết, cô biết mà, không có Cẩn bảo ở sau lưng thúc đẩy, Kasimov và Collins làm sao có thể nghĩ tới việc đưa cho mình đề sách thi nhân viên công vụ chứ?
Mà còn là cái loại tăng độ dầy tăng độ nặng cũng tăng luôn cả giá!
Bạo long cảm thấy tâm mệt mỏi quá, sẽ không bao giờ yêu nữa.
Tiễn bước Kasimov và Collins, Lăng Thanh Huyền yên lặng khiêng lên đống bài tập thật dày tập về phòng ngủ, cô hẳn nên sớm nghĩ đến, lúc Cẩn bảo trở lại, đồng thời cũng có ý nghĩa việc ôn tập thi nhân viên công vụ cũng tiến vào giai đoạn mới.
QAQ chán ghét!
Nhưng trong cả năm miệng ăn Lăng gia, chỉ có mình Lăng Thanh Huyền là thích hợp đi tham gia cuộc thi nhân viên công vụ, ai cũng không có cách nào.
Lăng Dục Cẩn đã rất cố gắng phân loại những tri thức quan trọng về cuộc thi nhân viên công vụ, để Lăng Thanh Huyền học bằng cách nhớ là được, nhưng không nghĩ tới, năng lực xem qua là nhớ này cho tới bây giờ đều không nằm trên người bạo long.
"Chị, không phải là chị đã từng tu tiên sao? Chẳng lẽ không có tăng phúc trí nhớ gì sao?" Đã bị nhốt vào phòng tối, đề chiến thuật cũng thử qua, nhưng thành tích cuộc thi thử của Lăng Thanh Huyền vẫn luôn bảo trì ở trên một trình độ rất nguy hiểm, chính là, có khả năng qua, nhưng cũng có khả năng không qua nổi.
Tục xưng, thắng thua chỉ cách nhau một đường.
"Tu tiên? Chị mới vừa hóa thành hình người, còn chưa kịp có cơ hội vận dụng trí nhớ thì liền xuyên qua rồi." Lăng Thanh Huyền ném cây bút không cẩn thận làm gẫy vào thùng rác, cẩn thận nhớ lại bộ dáng của mình khi ở thế giới Đồ Dương, tiếp theo lại tìm không thấy ký ức đặc biệt gì.
Bởi vì là một con bạo long mượn nhờ sự che chở của "Phá Thiên" mà vô ưu vô lự lớn lên, đơn giản vô ưu thống lĩnh các động vật nhỏ khác trong cùng sơn cốc, bất tri bất giác liền nhập đạo biến hóa, hết thảy chuyện này phát sinh thuận lợi không ngờ.
Đồng thời, do không có mấy trăm năm sóng gió nên cũng làm cho Lăng Thanh Huyền đến bây giờ chỉ biết được một loại phương thức tu tiên, đó chính là ngự thú nhập đạo.
Làm lão đại của đám động vật nhỏ cũng có thể tu tiên sao?
Lăng Dục Cẩn cảm thấy, những chuyện có liên quan tới thế giới Đồ Dương vẫn nên trực tiếp hỏi Lăng Điềm Điềm thì hơn, "Không phải chị đã nói là thế giới tinh tế cũng có linh khí sao, chị có thể tu tiên không?"
Người khác tu tiên đều cầu trường sinh bất lão hoặc là thiên hạ vô địch, nhưng mục đích tu tiên của Lăng Thanh Huyền lại đặc biệt đơn thuần: Đề cao trí nhớ, ứng phó qua cuộc thi nhân viên công vụ!
Cho nên, tới đây cùng nhau nghĩ biện pháp để Lăng Thanh Huyền nhập đạo tu tiên đi!
"Phương thức tu tiên nhập đạo của mỗi người đều khác nhau, những tri thức mà tớ hiểu biết không thích hợp với bạo long, bằng không thì đi tìm một con động vật nhỏ nhỏ nào đó, để coi chị ấy có thể lại một lần ngự thú nhập đạo hay không?" Nhập đạo giống như là một cái chìa khóa mở ra đại môn tu tiên, nhân loại có thể căn cứ theo công pháp bất đồng mà dẫn khí nhập thể, sau trúc cơ sẽ thể ngộ thiên đạo, yêu thú lại có thể căn cứ theo huyết mạch truyền thừa mà hấp thu linh khí, thân thể bẩm sinh sẽ được nâng cao từ từ.
Về phần bạo long?
Lăng Điềm Điềm cảm thấy, là một quả trứng khủng long không nên có khả năng xuất hiện ở thế giới tu tiên, nương theo linh khí của Phá Thiên nó khỏe mạnh lớn lên, sau đó mơ mơ màng màng nhập đạo biến hóa, Lăng Thanh Huyền đã không thể dùng lẽ thường đến suy luận, cho nên những thứ mà Lăng Điềm Điềm biết được, ở trước mặt Lăng Thanh Huyền thật sự không lên nổi nửa điểm tác dụng.
"Tìm một con vật nhỏ? Cậu cũng không phải không biết, chỉ cần loại động vật nào còn có sức để chạy trốn, sau khi nhìn thấy chị ấy thì đều không nguyện ý tới gần, còn không bằng tìm mấy con sâu phản ứng trì độn tới ngự thú nhập đạo ấy!" Có lẽ, trong khoảng thời gian đó Lăng Thanh Huyền có thể lợi dụng nỗi sợ sâu trùng mà hậu tri hậu giác một lần nữa lĩnh ngộ thiên đạo!
Lăng Điềm Điềm quơ quơ lá cây, kéo Lăng Dục Cẩn về hiện thực, "Cậu xác định, sâu?"
Được rồi, chị ấy sợ sâu, sinh vật nhuyễn thể cùng loại cũng không cần nghĩ tới.
Tạm thời tìm không thấy phương pháp tu tiên về đề cao trí nhớ, thế nên Lăng Thanh Huyền chỉ có thể lần thứ hai bước vào con đường đau khổ vô tận, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng chủ động dừng lên mạng, yên lặng dọn bàn học cùng ở trong phòng tối cổ vũ cho Lăng Thanh Huyền.
Chỉ là, Lăng Dục Cẩn bưng chén trà nóng đọc sách giải trí, Lăng Kiệt Sâm cầm người máy tu sửa linh kiện, bộ dáng thảnh thơi của hai người quả thực sâu sắc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Lăng Thanh Huyền, tới mức những tập sách bài tập đều bị cắn thành một đống giấy vụn.
o(* ̄▽ ̄*)o
Bạo long cho dù là trong hình người thì răng cũng rất tốt đó nhen~
Cuối cùng vẫn là Lăng ba Lăng mẹ nhìn không nổi, đi tới phòng học xách Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm ra ngoài, "Hai con đừng có cả ngày gây sức ép với tiểu Huyền, cô gái nhỏ sắp bị hai đứa hư hỏng tụi con biến trở nên xấu tính rồi kìa!"
Cô gái nhỏ, Lăng Thanh Huyền á?
Đứa nhóc hư hỏng, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm?
Quên đi, Lăng ba Lăng mẹ định vị sai về mấy đứa con nhà mình cũng không phải mới một ngày hai ngày, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm kéo theo Lăng Điềm Điềm tới phòng khách, cuối cùng trước khi Lăng Thanh Huyền chịu không nổi muốn biến thân làm sập căn phòng tối, thì nghênh đón cuộc thi nhân viên công vụ.
Bị những tri thức tra tấn lâu như vậy nên Lăng Thanh Huyền lấy tư thế tráng sĩ bóp cổ tay đi vào trường thi, lưu lại người Lăng gia thở ra một hơi đứng bên ngoài chờ đợi.
"Cái bàn gỗ trong phòng học sắp rời ra từng mảnh rồi, lát nữa cái bàn mới sẽ được đưa tới, đổi đi cái bàn hư ở nhà." Đôi khi Lăng Thanh Huyền mệt mỏi liền thích đấm hai quyền vào bàn gỗ, đáng thương cái bàn gỗ về hưu sớm, mỗi lần Lăng ba Lăng mẹ vào quét dọn đều sợ cái bàn ở giây tiếp theo sẽ biến thành vụn gỗ trước mặt bọn họ.
"Trước đó con biên soạn ra cái sách học cấp tốc có tiêu thụ không tồi, nương theo cuộc thi nhân viên công vụ mà kiếm được không ít tiền nhuận bút, tiền cái bàn mới cứ để con trả." Lăng Dục Cẩn luôn là người ra đề luyện tập cho Lăng Thanh Huyền, đoạn thời gian trước cũng có điều chỉnh lại một chút, đưa cho nhà xuất bản ra quyển《 Học cấp tốc trong ba mươi ngày để thi nhân viên công vụ 》, còn kiếm được một ít.
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Điềm Điềm cũng lau mồ hôi, hai bọn họ thì lại sưu tập những tiết mục ngắn và hài kịch cho Lăng Thanh Huyền thả lỏng, sợ Lăng Thanh Huyền bị cuộc thi bức điên rồi không khống chế được tâm lý muốn trả thù xã hội mà đột nhiên biến thân trong trường thi, lúc này cũng vẫn đang rất lo lắng đề phòng, còn kém chút biến thành đại sư súp gà*.
*Sách xuất bản: Súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul)
Phù, cuộc thi này cũng không chỉ tra tấn một mình Lăng Thanh Huyền.
Những thành viên khác trong Lăng gia rốt cục cũng được giải phóng.
Thành tích cuộc thi trong cùng ngày là có thể biết, người Lăng gia sớm đã chờ ở sảnh lớn, chuẩn bị thành tích vừa ra sẽ lập tức cầm số báo danh dò.
"Lăng Thanh Huyền, thành tích đủ tư cách, đủ tư cách!" Lăng Dục Cẩn đưa hình ảnh trong màn hình cho người nhà nhìn, thấy phía dưới tư liệu cá nhân của Lăng Thanh Huyền có một con dấu đỏ tươi.
Cuối cùng cũng qua, thật sự cảm động muốn nhào tới ôm.
Mới từ trường thi đi ra, vừa nói lời tạm biệt với một đám em gái xong, Lăng Thanh Huyền quay đầu lại liền nhìn thấy người nhà đang ôm nhau, ánh mắt lập tức sáng ngời, "Chị qua rồi?"
"Đúng thế, có thể chuẩn bị đi thi quan ngoại giao rồi!" Lăng Dục Cẩn cười tủm tỉm, nói cho Lăng Thanh Huyền một tin tức như sấm sét giữa trời quang.
Tâm đau quá, quên là còn cần thi quan ngoại giao lần thứ hai.
"Thế nhưng, cuộc thi quan ngoại giao cũng không phải là loại thi viết, chủ yếu là phỏng vấn với trắc nghiệm thể lực." Lăng Kiệt Sâm đưa tư liệu tra được lúc trước cho Lăng Thanh Huyền xem, giải thích một chút về chế độ chọn lựa quan ngoại giao đặc biệt của Liên Bang.
Trong những người có độ tuổi thích hợp, giới tính thích hợp, tâm lý có năng lực thừa nhận thích hợp với công việc nhân viên công vụ, thì căn cứ theo giá trị vũ lực cao thấp mà chọn những người ưu tú trúng tuyển.
Bởi vì Liên Bang có đông đảo tinh cầu nhỏ, hình thái công dân có nhiều kiểu nhiều loại, bối cảnh ẩm thực cũng có rất nhiều thứ bất đồng.
Ở phương diện ngoại giao, phải đảm bảo ngoại giao nhân viên không bị ăn luôn, cam đoan an toàn bản thân. Cho nên rất cần một đám nhân viên phải thi đạt tiêu chuẩn, có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Đó cũng là nguyên nhân căn bản mà trong hệ thống nhân viên công vụ Liên Bang, phúc lợi và tiền lương của quan ngoại giao đứng trong top 3 cao nhất.
Chứ lỡ như đi tới tinh cầu mới, lại bị cư dân địa phương ném vào nồi nấu thì làm sao đây?
Đây chính là vấn đề nghiêm túc về tánh mạng của quan ngoại giao!
Lăng Thanh Huyền: "Mị thích chức nghiệp quan ngoại giao này!"
(づ●─●)づ
Danh Sách Chương: