• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tròng mắt Thẩm Mộ Diễn từ từ chuyển động, ánh mắt hướng về phía Hạ Nhã.

Hình như, vốn dĩ không muốn nghe cô ta nói thêm bất cứ một câu nào.

Đường Tiểu Nhiễm mắt đỏ hoe, cô lúc này không còn tâm trí nào mà để ý đến người phụ nữ xuất hiện đột ngột ấy, nhìn thấy khóe môi Thẩm Mộ Diễn đột nhiên chảy ra một dòng máu tươi, mặt cô tái nhợt , nét mặt vô cùng căng thẳng:

"Thẩm Mộ Diễn, cố chịu thêm xíu nữa, nếu anh dám chết, tôi sẽ hận anh suốt đời!"

Trên mặt đường, người đàn ông bật cười, kèm theo một dòng máu tươi chảy xuống, nụ cười của anh, không còn đẹp một chút nào, nhưng Đường Tiểu Nhiễm lại đỏ hoe đôi mắt, "Là ai nói, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, Thẩm Mộ Diễn, anh tại sao có thể nói lời nuốt lời như thế chứ?"

Người đàn ông mấp máy môi, nói không ra tiếng, nhưng rõ ràng khuôn miệng như đang nói: Đừng khóc.

Nước mắt Đường Tiểu Nhiễm càng lúc càng tuôn ra.

"Tôi không buồn, một chút cũng không buồn. Chúng ta, chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa. Tất cả những gì trước kia, đều trôi qua như mây khói, vì vậy, nếu anh chết rồi, tôi sẽ không khóc vì anh đâu, một giọt cũng không đâu!"

Người đàn ông vẫn cố hết sức, khóe miệng cố nở một nụ cười, đôi môi mấp máy: Anh tin.

Đường Tiểu Nhiễm khóc càng lúc càng dữ dội.

"Tiểu Nhiễm." bên cạnh, tiếng của Dung Đồ Phong rất yếu ớt, nhưng vẫn đủ để nghe thấy.

Đường Tiểu Nhiễm giật mình, "Anh Phong. Em đây." Trong lòng cô thấy áy náy, Dung Đồ Phong và Thẩm Mộ Diễn, đều vì cô mà bị xe tông.

Nhưng cô vừa nãy lại...

"Nha đầu ngốc, không cần phải áy náy, vết thương của anh nhẹ hơn anh ta." Dung Đồ Phong nhấc cánh tay lên, sờ lên mặt Đường Tiểu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, anh muốn hỏi em một chuyện."

"Anh Phong, anh đừng vội nói gì cả, gắng giữ sức một chút."

Dung Đồ Phong không để ý đến, tay vẫn vuốt ve mặt Đường Tiểu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, anh hỏi em, nếu hôm nay anh chết đi"

"Anh Phong, sẽ không đâu, xin anh gắng đợi đến khi xe cứu thương tới, nếu anh chết rồi cả đời này em sẽ nợ anh một mạng, không thể nào trả được!"

"Vậy nếu như hôm nay anh ta không may mắn qua khỏi, em sẽ làm sao đây?“

"Em không biết. Anh Phong, xin anh đừng nói những lời không may mắn nữa."

Dung Đồ Phong nhắm mắt lại, che đi sự thất vọng tràn trề, trong lòng nở một nụ cười thảm hại, bản thân cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, cô gái này, chỉ xem mình là anh trai, vì vậy không dám nợ anh ta một mạng, sợ cả đời này không thể nào trả hết. Nhưng đối với Thẩm Mộ Diễn

"Tiểu Nhiễm, anh nói cho em một chuyện. Em hãy nghe cho rõ."

"Nhưng", lúc này là lúc để nói những chuyện đó ư?

Vẻ mặt cô lo lắng, nhưng Dung Đồ Phong đã từ từ cất lời:

"Tiểu Nhiễm, em vẫn còn nhớ lúc em tỉnh lại, anh đã nói với em Thẩm Mộ Diễn vì trả thù em mà hủy hoại Thẩm Thị không? Sự thật, không phải là như thế, Đường Thị vẫn mang họ Đường, Thẩm Mộ Diễn hai ba năm qua đều luôn giúp em bảo vệ Đường Thị. Chuyện này, em có thể đi hỏi Tô Mật.

Còn nữa, anh đã nói Thẩm Mộ Diễn không tin em đã chết, tự tay đào mộ lên, chính là muốn tận mắt nhìn thấy em chết rồi mới yên tâm đúng không, chuyện này, cũng chỉ là lừa em.

Thẩm Mộ Diễn đào mộ của em lên, nhưng thứ anh ta cần là chiếc hộp tro cốt ấy, là anh đã tùy ý kiếm một ít bột tro, tìm một cái hộp để ựng vào, chôn bên trong mộ, anh ta hiểu lầm rằng đó là hộp tro cốt của em, sau khi đào lên, ngày thứ hai, đã mang chiếc hộp đó, đi du lịch khắp thế giới.

Theo những lời anh ta nói, hai người kết hôn, anh ta vẫn chưa đưa em đi hưởng tuần trăng mật. Vì thế, anh ta đã đào ngôi mộ giả đó, đào lên chiếc hộp tro giả ấy, lại xem nó như chính em, mang đi khắp thế gian để hưởng tuần trăng mật.

Vì vậy, càng không có chuyện vì căm thù em mà đập vỡ chiếc hộp đựng tro cốt của em.

Dung Đồ Phong có thể nói được nhiều như thế, chứng tỏ vết thương của anh ta, quả thực hoàn toàn không quá nghiêm trọng.

Một mặt, Đường Tiểu Nhiễm đã yên tâm được phần nào, nhưng một mặt, những lời Dung Đồ Phong nói lại khiến lòng cô như sóng gió cuộn trào!

"Anh Phong, anh vì sao lại..." lừa em?

Đường Tiểu Nhiễm muốn hỏi như vậy, nhưng đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô bỗng im bặt.

Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến rồi.

Lúc Dung Đồ Phong được khiêng lên cáng cứu thương, lại nhìn Đường Tiểu Nhiễm: "Xin lỗi." đôi môi anh ta mấp máy.

Cái nhìn ấy, như ngầm ẩn ý sự vĩnh biệt.

Thẩm Mộ Diễn cũng được khiêng lên xe cứu thương

Hạ Nhã không vì bị vạch trần tại chỗ là cố ý đẩy người, mà sợ hãi bỏ chạy, cô ta đột nhiên muốn đi cùng Đường Tiểu Nhiễm vào bệnh viện.

Đường Tiểu Nhiễm hết sức kiềm chế, không nổi giận tại trận.

Đợi đến lúc vào tới bệnh viện, Thẩm Mộ Diễn được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.

"Bốp!"

Đường Tiểu Nhiễm đột nhiên xoay người, lấy hết sức tát Hạ Nhã một cái, cô không nhịn nổi nữa, đôi mắt đỏ hoe bừng bừng lửa hận: "Tôi nói cho cô biết, nếu Thẩm Mộ Diễn xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong sống yên ổn! Cút!"

Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Nhiễm tức giận như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK