"Nguyễn Minh Thanh 10A1 nức nở cầu xin được ** ***"
Những video mập mờ không rõ nguồn gốc thế này nhiều khi lại là tâm điểm của sự tò mò. Chỉ trong chốc lát, lượt xem của video đã tăng lên nhanh chóng, số lượng chia sẻ và bình luận cũng tăng vùn vụt:
"Ôi vãi! Thiên tài 10A1 đây á?"
"Đm cái thể loại lúc đíu nào cũng tỏ ra chững chạc đàng hoàng, giờ nhìn xem? Bản chất chẳng khác gì mấy con ..."
"Thật à? Không cắt ghép gì thật à?"
"Nguyễn Minh Thanh 10A1 đây sao? Không tin cho lắm..."
"Nghe phiêu thật!"
"Éo thể tin nổi!!!"
"Mấy cái video thế này đa phần toàn là hàng câu like rẻ tiền "
"Giọng ngọt vãi chưởng!"
"Thằng Dũng, thằng Dũng đâu, tag toàn bộ con trai lớp mình vào đây cho tao! Bảo chúng nó đeo tai nghe, tắt màn hình, và nhắm mắt lại!"
"Thời buổi này lừa lọc kinh hoàng, tao sợ cắt ghép bome =="
"#vietdeptrai12345 #hoàngquốcbảo #trái_tim_anh_cần_em_sưởi_ấm #thanhniendapga #ngáocầnboy #NguyễnKhánh #MileyConvart #.....v....v.... Nó bảo tao tag bọn mày vào!"
Facebook, mesenger bỗng chốc trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết...
***
-Ê, có phải con bé rên hôm qua không?
-Chính nó đó!
Vừa đạp xe vào cổng trường Đơn đã cảm thấy có gì đó là lạ, mọi người xung quanh nhìn mình không chớp mắt, còn nhỏ giọng bàn tán gì đó. Đơn quay trái quay phải, quả nhiên là mọi người đang nhìn về phía mình, nhưng nói cái gì mới được? Cô kéo cao khẩu trang lên, mặc kệ đi gửi xe trước.
-Em gái ơi ra đây anh cho em ơi!!!
Một anh khối trên đùa cợt chạm vào người Đơn lúc lướt qua, mấy anh phía sau cũng bụm miệng khúc khích cười, nhìn cô với ánh mắt không đứng đắn. Đơn khó hiểu xốc cặp đi thẳng lên lớp, nào ngờ vừa vào lớp đã bị chặn đứng lại. Quái lạ, cái trường này làm sao ấy, ban nãy cô đi lên cầu thang đã bị không ít người trêu ghẹo rồi. Hai tên con trai, một trái một phải đứng chắn trước cửa, sừng sững không có ý định cho Đơn vào. Cô vòng ra cửa sau, tình cảnh cũng tương tự. Cái đầu linh hoạt của Đơn bỗng dưng hoạt động nhanh chưa từng thấy, chắc chắn là có chuyện rồi!
Thấy có mùi nguy hiểm, Đơn không nói không rằng lặng lẽ quay đầu chuẩn bị chuồn, ai ngờ Nhung đã đoán ra được ý định của cô, ra hiệu cho 1 trong 2 tên con trai dùng tay mạnh mẽ kéo cổ áo Đơn lại. Cừa lớp bị đóng sầm, rèm kéo xuống, đèn tắt tối om. Cô gái với chiếc khẩu trang trên mặt ban nãy hẵng còn ngó nghiêng giờ lại trở nên chật vật chưa từng thấy. Đơn nghẹt thở cào mạnh vào tay tên đang túm cổ áo mình làm tên đó buông ra, đồng thời cố thoát khỏi vòng vây chạy ra cửa lớp. Nhung trong lòng cũng hơi rén con ranh con, cô biết nó có chống lưng đằng sau, nhưnh lần này không phải chỉ một mình cô làm. Nhung muốn xem xem, người đứng sau Đơn rốt cuộc có thế lực đến đâu, có thể đắc tội với cả đám con đại gia lớp 10A1 hay không.
-Giữ nó lại, không cho nó ra khỏi lớp!
Nhung quát lên, lập tức cả người Đơn bị túm lấy, lôi ngược về đằng sau. Đơn lại một lần nữa rơi vào thế bị khoá, cô im lặng, lầm lũi nhìn Nhung. Đơn đã nói chưa nhỉ, ĐỪNG-ĐỘNG-VÀO-CÔ-LẦN-THỨ-HAI!
-Mày muốn chết à?
Giọng Đơn từ từ lạnh đi, nhìn thẳng vào mắt Nhung khiến cô ta run rẩy lùi ra sau một bước. Bọn trong lớp thấy cảnh này không ai nói một câu nào, ngược lại còn theo phe Nhung. Đơn liếc quanh lớp, thở phào nhẹ nhõm khi Thư chưa đến, Thư mà đến thì bọn nó sẽ lấy cô ấy ra làm cái cớ để uy hiếp Đơn mất.
-Muốn đấy, để tao xem, mày làm được gì trong hoàn cảnh này!
Nhung mạnh miệng, gác chân ngồi lên bàn đối diện Đơn. Đơn bặm môi suy nghĩ đến tình cảnh của mình hiện giờ, chân bị một đứa giữ, người bị một đứa đè, may còn hai bàn tay vẫn còn đang tự do. Mắt cô đảo quanh, trong cặp cô bây giờ có gì nhỉ? Sách, vở, bút, thước, kéo, có cả bật lửa và một chai dầu ăn. Hôm nay có tiết công nghệ, giáo viên yêu cầu mang dầu ăn đi, còn bật lửa Đơn đã luôn để trong cặp từ hồi đầu năm mới rồi, đó là thông lệ của nhà Đơn, cứ mỗi năm mới lại để một chiếc bật lửa mang theo bên mình.
Mắt Đơn đột nhiên loé lên, cô phản xạ bất ngờ khiến mấy tên trong lớp không kịp theo. Lấy nhanh ra chai dầu ăn, Đơn hất thẳng vào người Nhung ở đối diện, thành công làm cho Nhung hotgirl từ trên xuống dưới sực mùi dầu ăn.
-Mày-mày... Con điên này...!!!
Nhung điên tiết gào lên, tay giơ cao hung hăng muốn tát Đơn một cái. Đơn nhanh chóng lấy bật lửa ra, tiếng tách vang lên, ngọn lửa bập bùng cháy làm người Nhung bỗng chốc rét run.
-Mày thử làm gì xem, tao sẽ cho mày thành gà quay luôn!
Đơn cũng không nể nang gì, từ đợt bị hội đồng đến nhập viện đã không thể xưng "tôi-cậu" được nữa. Cô vẫn cố nói thế cho lịch sự đấy, khổ nỗi vụ tên Dương, cộng với tình cảnh hiện tại, phép lịch sự đã bị giận dữ ăn mòn rồi. Đơn lừ mắt, mấy đứa đang giữ tay giữ chân cũng bỏ ra cả. Căn bản bọn nó sợ, Nhung mà cháy là chết, cả lớp sẽ trở thành nguyên nhân gây ra bạo lực học đường, bị đình chỉ cả lũ như mấy cái anh hôm nọ ấy. Dương thấy tình hình bắt đầu không ổn, lúc này mới từ góc khuất tiến ra. Cậu ta vẫn còn cho rằng mình có sức hút lắm, nở nụ cười tự tin sáng loáng ra mà hoà giải với Đơn:
-Ấy, có gì từ từ nói chuyện...
-Không đến lượt mày nói, câm mồm!
Đơn điên, quát một cái là Dương im tịt. Cô đề phòng vừa cầm bật lửa vừa ôm cặp lùi dần ra cửa, mấy đứa chắn ở đó cũng hơi run tránh đường cho Đơn đi. Liếc một vòng quanh phòng học đầy đề phòng, Đơn cẩn thận mở cửa chạy bán sống bán chết ra ngoài. Đến đầu cầu thang vừa vặn gặp Thư, cậu ta cũng hớt hải chẳng kém gì cô, mới gặp đã sà tới hốt hoảng:
-Đơn, cậu phải xem... xem cái này!
Thư chạy mệt, thở không ra hơi. Đơn lúc này chỉ nghĩ tới Thư mà bị bọn kia tóm được thì chết, nhanh nhanh chóng chóng kéo Thư chuồn thẳng tới thư viện. Hai đứa lúc yên vị ở phòng điều hoà mát lạnh rồi mà tim vẫn còn run, cảm tưởng như vừa chạy bom ở những năm Việt Nam vẫn còn chiến tranh vậy. Thư gạt mồ hôi, đưa cho Đơn cái máy điện thoại, lướt lướt mở thư mục nào đó rồi dí cho Đơn xem. Đơn khó hiểu xoa xoa chân:
-Cái gì vậy?
-Lớn chuyện rồi, xem đi, nhanh!
Màn hình điện thoại chợt loé, phản chiếu trong mắt Đơn là chính khuôn mặt của cô, cùng với tông giọng đã được chỉnh âm cho cao vút đầy gợi cảm:
"Cho tôi... Làm ơn cho tôi đi..."
Đơn điên, tay siết lại. Mẹ nó, đi lót bánh mì vào mông cũng thành chuyện được, rồ thật! Đơn trả điện thoại lại cho Thư, lôi một quyển sổ nhỏ xinh cùng một cây bút ra để viết. Trước tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này mà vẫn có thể ngồi yên được, Thư nhăn mày trách móc Đơn:
-Làm gì đấy?
Đơn ngẩng đầu lên, vô thức cười lạnh:
-Lập kế hoạch úp chết những phê mì chính!
***
Trò cũ rích nhưng lại đơn giản nhất, người là gọi là "old but gold", đó chính là dùng thuốc tả. Nói thật, Đơn phải cảm ơn Thanh, Thành, Ngân, Thuỷ, những người bạn đáng yêu luôn nghĩ ra mọi trò chơi xỏ, để cô có thể áp dụng thành công cho ngày hôm nay. Chỉ cần một lượng nho nhỏ bỏ vào bình nước chung đã thành công làm cho hầu hết lớp 10A1-những đứa vừa chạy tiết thể dục vòng quanh sân trường, mồ hôi vã ra như tắm chạy té khói vào nhà vệ sinh.
40% còn lại của lớp may mắn thoát nạn, tuy nhiên chúng nó cũng phần nào đoán ra được thủ phạm là Đơn. Chỉ là không ngờ, cô lại thú nhận một cách thẳng thừng như thế. Đơn cầm vỉ thuốc xổ, từ từ bước lên trên bục giảng, lạnh nhạt buông ra vài chữ:
-Từ hôm nay, tuyên chiến.
Một đứa con gái đấu với cả lớp sao? Quá ngông cuồng!
Dù thế nào, bọn lớp 10A1 vẫn không thể phủ nhận, Nguyễn Minh Thanh là một quả ớt cay, một bông hoa cứt lợn mang trên mình gai của nhành hoa hồng. Bọn nó làm đủ mọi trò vẫn không thể khiến Minh Thanh chật vật nổi.
Sáng sớm, cho nó ăn sáng bằng một xô nước lau nhà, tiết sau đã thấy nó quần áo sạch sẽ bước vào lớp, còn lại toàn bộ số học sinh ngồi trong lớp ngứa điên cuồng, trừ Thư xin nghỉ học 1 tuần ra. Đơn đã nói trước với Thư, thi học kì II cũng xong rồi, tốt nhất Thư cứ xin nghỉ ở nhà để Đơn còn dễ đối phó với đám trong lớp. Chút bột ngứa này có là gì đâu, rải một ít lên quạt trần, giả vờ hứng trọn xô nước để kiếm cớ chuồn, thế là đã thành công giảm sự đề phòng của bọn nó xuống bằng 0.
Nguyễn Minh Thanh, đủ độc!
Dương tức đến điên người, trong lớp không làm gì được thì còn ngoài lớp. Đã cất công đăng cái video đó lên, không sơ múi được gì thì lỗ à?
Buổi trưa đi học về Đơn lập tức bị dồn vào góc nhỏ ở hành lang, 5 anh khối trên đấu với một cô bé khối 10 mà không có chút xấu hổ.
-Anh xem video của bé con rồi, hay lắm....
Một trong năm lăm le sấn tới, vuốt ve gò má Đơn. Đơn vẫn bất động, không có phản ứng gì, mấy tên khối trên đành phải cố nói thêm vài câu lung lay:
-Giọng ngọt thế mà suốt ngày đeo cái khẩu trang, bỏ ra cho các anh xem tí nào!
Mới chỉ định chạm vào thôi mà Đơn đã rút dao rọc giấy từ trong cặp ra rồi. Tên đàn anh giật mình, bọn phía sau cũng hơi run lên. Trong quan niệm của bọn nó, mấy bé học giỏi ngoan ngoan như Nguyễn Minh Thanh chắc chắn không có chuyện rên như trên video, có lẽ bị xỏ đểu thôi, có điều xỏ hay không bọn hắn không quan tâm, Dương đã yêu cầu thì đám này sẽ âm thầm coi việc sai thành đúng.
-Úi trời~ Xem kìa, cá tính quá! Cô bé không sợ có vết nhơ trong học bạ sao? Giỏi thì đâm đi?
Tên đứng gần Đơn nhất nhếch miệng, mạnh mồm nói. Bọn nó tưởng Đơn sợ sao? Đơn buồn cười, không chần chừ rút xoẹt dao ra, trước khi bắt đầu còn nói:
-Là các anh thách tôi đấy!
Chỉ sau đó vài tích tắc, cổ đàn anh liền nhói đau. Đưa tay lên sờ thử, thứ chất lỏng ấm nóng nhớp nháp màu đỏ dính vào tay làm hắn sợ đến ngất đi. Bọn đằng sau lúc này mới bắt đầu nhao nhao, chân lùi dần về phía đằng sau:
-Mẹ nó, con điên này làm thật!
-Chuồn thôi, nó đâm cho một nhát thì giờ này năm sau mộ xanh cỏ tốt, thảnh thơi ăn chuối ngắm gà khoả thân rồi!
Mặt thằng nào thằng nấy tái mét, chạy bỏ cả dép chạy quên cả bạn. Đơn cất dao vào trong cặp, lôi một cuộn băng gạc trắng ra băng vào cổ tên đang ngất lịm dưới đất. Trông kìa, to con mà nhát cáy, bị thương một chút thôi đã sợ thế này rồi! Xong xuôi Đơn còn chạy ra ngoài cổng trường chỉ chỗ cho bác bảo vệ xem xét, lấy cớ không quen biết để chuồn về trước. Tối đó Đơn nhờ Thư đăng một đoạn ghi âm lên group kín của bọn trong trường, nội dung chính là cuộc hội thoại ban trưa. Mấy tên đàn anh, trong đó có tên bị "cắt tiết" nghe xong đoạn ghi âm liền dẹp ngay ý định tố cáo Minh Thanh bạo lực. Bọn hắn chèn ép Minh Thanh trước, thách Minh Thanh, nếu kiện thì nó sẽ chỉ bị cho là tự vệ, bọn hắn mới là tội lớn.
Nghe các huynh đệ thân thiết của mình báo cáo xong Dương điên tiết muốn đập điện thoại. Giỏi lắm Nguyễn Minh Thanh, người trong trường không được thì tao sẽ thuê cả người ngoài trường, đến bao giờ mày chịu quỳ gối khuất phục mới dừng!
***
Trống điểm, tan học, học sinh lần lần lũ lũ ùa ra khỏi lớp. Cái nắng chói chang buổi ban trưa chiếu vào khiến vài bạn nữ phải nhăn nhó lấy tay che mặt lại. Trên những cành cây xum xuê nhiều lá, tiếng ve kêu râm ran như đang hát một bản tình ca, kết hợp với hoa phượng nở đỏ rực một vùng trời đã thành công tạo nên khung cảnh sân trường vào mùa hoa bằng lăng nở.
Như thường lệ, Đơn đợi bọn trong lớp về hết mới ung dung dọn vệ sinh lớp. Thư dạo này cứ nghỉ liên miên, may là con ngoan trò giỏi nên thầy cô cũng thương chẳng nói gì mấy. Đơn lau bảng, quét một vòng quanh lớp, đóng cửa sổ xong rồi lặng lẽ tắt đèn ra về. Cô vòng ra nhà gửi xe, lạch cạch mở khoá chiếc xe đạp quen thuộc của mình. Dưới ánh nắng mặt trời, yên xe trở nên bỏng rát, bóng của Đơn phản chiếu rõ rệt dưới nền đất lát gạch của sân trường. Dần dần từ đâu xuất hiện thêm một cái bóng in trên đất, rồi hai cái. Đơn giật mình quay đầu lại, chưa chi đã cảm thấy gáy bị đập mạnh, choáng váng ngất lịm.
Khi Đơn tỉnh lại đã thấy bản thân nằm nhoài trong căn nhà kho lụp xụp tối om, phía ngoài chiếc cửa cũ kĩ còn có ánh đèn mập mờ hắt vào. Tay chân của Đơn bị trói chặt, miệng quấn khăn, khẩu trang cùng kính đã bị cởi bỏ từ bao giờ. Đầu Đơn ướt sũng, trước mặt là 2 khuôn mặt quen thuộc. Cô nhớ không nhầm thì đây chính là 2 trong mấy đứa lớp 11A5 bị đình chỉ học, có vẻ bọn nó vừa hất nước vào mặt cho Đơn tỉnh lại.
-Tỉnh rồi à, Nguyễn Minh Thanh? À không, Nguyễn Giản Đơn chứ nhỉ?
Tông giọng cợt nhả không khó nhận ra là của Dương vang lên, theo sau là cô gái với mái tóc buộc đuôi ngựa. Hắn ta nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc ghế đối diện Đơn, còn cô gái kia, vừa nhìn thấy cô ta mắt Đơn đã mở to.
Trần Hiểu Ngân? Không bất ngờ cho lắm, đã đoán trước được là cô ta sẽ trả thù mà. Loại người như Ngân không bao giờ chịu được một tia thiệt thòi đâu. Nhưng mà còn cái chân của cô ta... Đơn cười cười, lành lặn quá!
-Hi thiên tài, nhớ tôi không? Tôi thì không nhớ cậu đâu, lên cấp III cậu trông chật vật quá mà!
Đơn mệt, không buồn liếc Ngân lấy một cái, xoay người quay lưng ra phía Dương và Ngân. Dương đối với loại hành động này chỉ vui vẻ cười, còn Ngân thì cứ như bị chạm đúng vào huyệt nóng vậy, thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Dương trêu chọc:
-Ha ha ha, nó bơ cậu kìa! Ôi buồn cười quá, ho ho ho!
Ngân khó chịu mím môi, cả người run lên. Bất giác cô ta cười lên một cái, tiến đến gần Đơn hơn, Ngân giơ tay, nhanh chóng đã xé toạc được áo đồng phục của Đơn ra.
-Ưm!
Đơn bất ngờ kêu lên một tiếng, tay muốn đưa lên che mình lại nhưng đã bị trói chặt. Ngoài trời là mùa hè, nhưng ngồi trong này không hiểu sao lại rất lạnh, có lẽ vì vừa bị hất một xô nước vào chăng? Đơn nằm co quắp lại như con tôm, mái tóc ướt sũng dải ra bê bết dưới sàn. Ngân cười đắc thắng:
-Tao vẫn luôn biết là người mày rất đẹp, chỉ là không ngờ lại đẹp đến thế này.
Nói rồi xoay ngược người Đơn lại, để cho bộ ngực trắng ngần kia ẩn hiện sau lớp áo đồng phục bị xé và dính nước nhớp nháp. Dương nhìn thấy cảnh này như ăn phải thuốc kích thích, hai mắt đỏ lên, cả người cứng ngắc dựa vào ghế.
Đơn cảm thấy bản thân ngày càng lạnh, tầm nhìn cũng trở nên mơ màng hơn. Miệng đắng ngắt, lưỡi khô khốc, Đơn thèm lắm một ngụm nước nhỏ. Nước trên tóc cô rỉ xuống, chảy dọc từ trán xuống, một vài giọt từ áo đồng phục ướt còn dính trên xương quai xanh của Đơn, chạy theo đó vẽ nên một đường cong hoàn hảo.
Dương không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, bả vai run lên, theo bản năng tiến lại dần dần theo sự cho phép của Ngân.
Trong cơn mơ màng, Đơn có thể cảm nhận rõ hai ngón tay run rẩy chạm vào môi cô, sau đó hai ngón tay bất ngờ bị hất ra, tiếp đến là tiếng kêu đau đớn đến xé lòng. Người Đơn bỗng trở nên ấm áp, cô được ai đó bế bổng lên, tiếng gọi thiết tha văng vẳng bên tai:
-Đơn, tỉnh lại đi! Người mày nóng quá, tỉnh lại, tao xin mày...
***
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn