Nhìn màn hình điện thoại, “Hạt lớn, giúp gia tăng cảm giác mãnh liệt”, đầu Kiều Lộc oanh một tiếng, đỏ từ hai lỗ tai xuống cổ.
“Em có thể giải thích, anh nhìn thông tin người nhận, không phải em, thật sự không phải em.” Kiều Lộc luống cuống tay chân, chỉ vào di động, “Không liên quan tới em, thật sự!”
Thẩm Tùng Lam click mở, thấy số điện thoại và địa chỉ đều không phải của Kiều Lộc, không khỏi nhướng mày, “Em mua cho bạn sao?”
“Cô ấy có bạn trai, em muốn tặng thôi.” Kiều Lộc rủ người, giọng nói cũng nhỏ lại.
Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ mà cười: “Cho nên em tặng cái này cho cô ấy?”
Kiều Lộc mím môi, không phục nói: “Lần trước không phải cô ấy cũng tặng em sao, cái này gọi là có qua có lại.”
Rõ ràng kế hoạch đều chuẩn bị tốt, thậm chí lúc tắm rửa cô còn tưởng tượng biểu tình của Bì Thanh Thanh lúc nhận được gói hàng, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới sẽ bị Thẩm Tùng Lam nhìn thấy......
Thẩm Tùng Lam trả điện thoại cho cô, trong giọng nói còn lộ ra tia thất vọng, “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Kiều Lộc sửng sốt, sau đó nói: “Anh không cần suy nghĩ lung tung, anh có biết hay không bạn trai của Thanh Thanh tuy rằng ở chung nhà với cô ấy, nhưng mỗi đem đều ngủ ở sô pha, còn để cô ấy khoá trái cửa phòng lại.”
“Em cũng muốn anh như vậy sao?” Thẩm Tùng Lam cười hỏi.
Kiều Lộc ậm ừ một tiếng: “Không phải như vậy......”
“Lựa chọn ngủ ở ghế sô pha thường có hai loại tình huống.” Thẩm Tùng Lam phân tích cho cô, “Một là người tự nhận là chính nhân quân tử, hai là tự chủ không cao nên tự đưa ra yêu cầu, mà cả hai loại anh đều không phải.”
Kiều Lộc kinh ngạc mà tròn mắt nhìn anh, cô vừa rồi không phải nghe lầm đi, Thẩm Tùng Lam rõ ràng tự nói mình không phải chính nhân quân tử?
“Đối mặt với người mình thích có thể làm được chính nhân quân tử, vậy người nam nhân này không phải mặt trên có vấn đề......” Thẩm Tùng Lam chỉ chỉ đầu mình, sau đó tạm dừng chớp mắt một cái, mới tiếp tục nói: “Chính là phía dưới có vấn đề.”
Kiều Lộc không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, ánh mắt cũng không dám nhìn anh, cái loại đề tài nói chuyện này thật sự quá kinh khủng rồi.
Thẩm Tùng Lam thở dài một tiếng: “Tự chủ của anh không tệ lắm, cũng tương đối có thể nhịn được.”
Kiều Lộc đặt điện thoại lên bàn, liền tìm cớ xoay người rời đi, “Tóc còn chưa khô, em đi sấy tóc đã.”
Nhìn Kiều Lộc đi vào phòng tắm, Thẩm Tùng Lam mới nỉ non một câu: “Năng lực tự chủ của anh so với lực hấp dẫn của em, anh không biết chính mình còn có thể nhịn bao lâu......”
***
Chuyển phát nhanh rất đúng giờ, hai ngày sau đã đến tiểu khu của Dương Hành, đúng lúc là Bì Thanh Thanh đang đi làm ở tiệm cà phê, không có thời gian nhận, vì thế chuyển phát nhanh được chuyển đến tay Dương Hành.
Bên trong gói hàng là cái gì Dương Hành không biết, chỉ là lúc kí nhận, ánh mắt nhân viên giao hàng nhìn anh có chút không thích hợp.
Buổi tối Bì Thanh Thanh về nhà, nghe Dương Hành nói chuyển phát nhanh của mình tới rồi, cũng không có nghi ngờ gì. Bởi vì cô mua đồ tương đối nhiều, không có lật xem hoá đơn liền trực tiếp mở ra trước mặt Dương Hành, lúc hai người nhìn thấy đồ vật bên trong, đều trầm mặc thật lâu.
Mặt Dương Hành đỏ lên, “Em sao lại mua thứ này, có phải hay không......”
Bì Thanh Thanh trầm mặc, âm thầm nghiến răng, cô tuyệt đối không có ở trên mạng mua thứ này. Có thể biết địa chỉ hiện tại cô đang ở, lại đem thứ này dưới tên này gửi qua đây, không cần nghĩ cũng biết là ai khởi xướng.
Cô còn chưa kịp giải thích, Dương Hành đã bước vào phòng tắm, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng nước chảy.
Trong mắt Bì Thanh Thanh kinh ngạc, cô lẩm bẩm một câu: “Xem ra tự chủ cũng không cao lắm.”
Ngày hôm sau Kiều Lộc lên Taobao xem xét, nhìn thấy đơn hàng hiện thị trạng thái đã nhận hàng, cô liền bấm xác nhận.
Bởi vì muốn xem Bì Thanh Thanh hiện tại là biểu tình gì, thừa dịp tan tầm liền chạy như bay đến tiệm cà phê.
Vừa đến cửa thì thấy Bì Thanh Thanh mở cửa ra tưới hoa, cô ấy sụ mặt nhìn Kiều Lộc nói: “Cậu còn dám tới đây, tin hay không tớ hắt cho cậu một chậu nước.”
Kiều Lộc nghẹn cười hỏi: “Cậu nhận được đồ rồi?”
Bì Thanh Thanh trợn mắt: “ Là Dương Hành giúp tớ nhận, tớ cũng không chú ý, trực tiếp mở ra trước mặt anh ấy.”
“Ha ha ha......” Nếu không phải đang ở trên đường, còn có người lui tới, Kiều Lộc nhất định sẽ cười to không ngừng.
Bì Thanh Thanh hung tợn mà trừng mắt nhìn cô, “Cậu vào đây cho tớ!”
Vì không để cho người khác thấy, Bì Thanh Thanh dẫn Kiều Lộc tới phòng nghỉ của nhân viên, sau đó đem cửa khoá trái lại.
Nhìn một màn này, trong lòng Kiều Lộc đột nhiên có chút nhút nhát, Bì Thanh Thanh không phải muốn giết người diệt khẩu đi.
Bì Thanh Thanh cởi khăn lụa trên cổ ra, lại kéo cổ áo xuống: “Xem chuyện tốt cậu làm!”
Kiều Lộc kinh ngạc bưng miệng, cô đã nói hôm nay thời tiết nóng như vậy mà Bì Thanh Thanh vì sao còn mang khăn lụa, thì ra trên cổ có “Dâu tây nhỏ” a.” Xem ấn ký rãi khắp cổ, có thể tưởng tượng tình huống kịch liệt tối qua.
“Tớ thành toàn cho hai người rồi sao?” Cô cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Bì Thanh Thanh.
Cô nàng hừ một tiếng, “Tớ cũng không biết là ai bắt đầu trước, dù sao thì tình hình chiến đấu rất kịch liệt......”
Kiều Lộc ho khan hai tiếng, vội vàng ngăn Bì Thanh Thanh chuẩn bị nói tiếp, “Tớ không muốn biết nội dung phía sau.”
“Thì ra nam nhân nhìn thấy đồ vật này thật sự sẽ chịu kích thích.” Bì Thanh Thanh trước kia cũng chỉ nghe nói, cô vốn là muốn thử Dương Hành, không nghĩ tới lại dính một màn này của Kiều Lộc, cô nhìn chằm chằm Kiều Lộc nói, “Tớ bây giờ không biết nên cảm ơn cậu, hay là nên mắng cậu đây.”
Ánh mắt Kiều Lộc bất an nhìn Bì Thanh Thanh, “Thật là nhìn thấy thứ này sẽ bị kích thích sao?”
“Cũng không chắc lắm, dù sao cũng trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa.” Bì Thanh Thanh cay mày nói, “Quan trọng nhất chính là Dương Hành bây giờ muốn phụ trách, muốn tớ lập tức lãnh chứng kết hôn......”
Kiều Lộc giật mình nhìn cô: “Vậy không phải khá tốt sao.”
“Tớ hiện tại còn muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương, chưa muốn bước chân vào phần mộ hôn nhân, cũng may tớ đã khuyên được anh ấy.” Bì Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, trên mặt còn mang theo tia may mắn, “Anh ấy tiếp thu nền giáo dục truyền thống, sáng nay còn hối hận cả buổi, luôn miệng nói xin lỗi tớ.”
Kiều Lộc nhướng mi: “Con người Dương Hành cũng tốt đấy chứ, ít nhất không giống người khác ăn sạch sẽ còn chạy, không muốn phụ trách.”
Bì Thanh Thanh híp mắt gật gật đầu: “Xét thấy ưu điểm lần này của cậu, tớ cũng tha thứ cho cậu lần này.”
Kiều Lộc thở phào nhẹ nhõm một hỏi, nhưng sau đó không nhịn được hỏi: “Nam nhân nhìn thấy thứ đó sẽ chịu kích thích thật sao?”
Trên mặt Bì Thanh Thanh mang theo ý cười: “Có lẽ nha, nếu không cậu tìm Thẩm Tùng Lam thử xem.”
Kiều Lộc cười ha hả: “Tớ mới không cần.”
***
Kiều Lộc nói chuyện với Bì Thanh Thanh xong liền về thẳng nhà, hôm nay Thẩm Tùng Lam nói sẽ tăng ca, trở về tương đối muộn. Cô nghĩ tới anh còn chưa về nhà, vội về trước tìm xem hộp lần trước Bì Thanh Thanh mua để ở nơi nào.
Tủ đầu giường, tủ quần áo thậm cả ngăn kéo của bàn cô đều tim một lần, đừng nói tới hộp, ngay cả bao đóng gói cũng chưa thấy bóng dáng.
Mắt thấy cách thời gian Thẩm Tùng Lam trở về càng ngày càng gần, Kiều Lộc càng thêm nôn nóng.
Ra ngoài phòng khách tìm một vòng vẫn không thấy, Kiều Lộc quyết định về phòng ngủ tìm một lần nữa, lần này thật cẩn thận mà tìm, cô cảm thấy đồ vật tư mật nhìn vậy hẳn là nên đặt ở nơi nào đó trong phòng ngủ.
Kiều Lộc lần nữa mở ra ngăn tủ đầu giường, bên trong có một cái hộp sắt thu hút sự chú ý của cô, lúc vừa mới tìm cô trực tiếp bỏ qua cái hộp này, nhưng là bây giờ quyết định mở ra nhìn xem.
Mở hộp ra, bên trong vẫn là một cái hộp khác, khoé miệng Kiều Lộc nhếch lên, không biết còn tưởng rằng đây là búp bê Nga đấy......
Cô nhẫn nại lần nữa đem hộp mở ra, quả nhiên, bên trong liền lộ ra đồ vật quen thuộc. Sau đó không nói nên lời, đồ vật này có gì quý trọng sao, cất giữ nghiêm mật như vậy?
Kiều Lộc còn chưa kịp vui sướng, âm thanh sau lưng liền doạ cô nhảy dựng.
“Anh cất cẩn thật như vậy, thế nhưng vẫn bị em phát hiện.” Thẩm Tùng Lam đứng dựa ở cửa, cong môi cười nói.
Kiều Lộc luống cuống đem nắp hộp đậy lại, dấu ở sau lưng, mới nhìn Thẩm Tùng Lam, “Anh, sao anh trở về mà một chút âm thanh cũng không có vậy!”
Thẩm Tùng Lam cong môi: “Là do em tìm quá nghiêm túc nên không phát hiện anh đã về.”
“......” Kiều Lộc gắt gao dấu đồ ở sau lưng, nuốt nước miếng hỏi: “Vậy anh về lúc nào vậy?”
“Lúc em tìm thấy cái hộp.” Thẩm Tùng Lam thành thật trả lời.
Kiều Lộc âm thầm cắn răng, anh về lâu như vậy, cô thế nhưng một chút cũng không phát hiện......
“Bây giờ đến phiên anh hỏi em, em tìm nó làm gì?” Thẩm Tùng Lam tiến tới phía trước, thanh âm cũng dần dần trở nên trầm thấp.
Kiều Lộc bị bắt lui về sau, sau lưng là bức tường, không lui được nữa. Cô dựa vào bức tường, ánh mắt trốn tránh mà giải thích: “Em muốn đem bỏ nó đi.”
Một bàn tay Thẩm Tùng Lam chống ở vách tường sau lưng Kiều Lộc, âm thanh như dụ dỗ: “Em không nói thật.”
“Chính là muốn ném đi thôi.” Kiều Lộc lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt anh.
Thẩm Tùng Lam hơi hơi rủ mắt, con người thâm thuý tràn đầy ý cười: “Nhưng anh không muốn ném đi.”
“Loại đồ này giữ lại cũng vô dụng.” Kiều Lộc căng da đầu bổ sung một câu.
“Sao lại vô dụng hửm?” Thẩm Tùng Lam khẽ cười nói.
Kiều Lộc nghe anh nói xong trong đầu như bị nhiễu sóng, nhưng là những lời này cô nghe thật rõ ràng.
“Em nói cho anh, sao em lại biết là vô dụng hửm.” Thẩm Tùng Lam lại lặp lại một câu.
Kiều Lộc nghiêng đầu, cắn chặt môi, không có trả lời, bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào, rõ ràng là Thẩm Tùng Lam đang đặt bẫy cho cô nhảy xuống.
Chờ cô phản ứng lại, đã bị Thẩm Tùng Lam lần nữa áp lên trên tường, hai người chặt chẽ dán sát vào nhau, Kiều Lộc có thể cảm nhận được trên người anh cực kì nóng, như là có lửa vậy, nhiệt độ này cũng đang lan tới trên người cô.
Giọng anh khàn khàn tràn ngập cảnh báo: “Kiều Lộc, em đừng khiêu chiến sự tự chủ của anh.”