Theo sự trở về của Thường Tiệp dư, Lâm Hoa điện vốn đã bỏ trống nửa tháng lại trở nên náo nhiệt.
Liên tiếp ba ngày hoàng thượng đều đến Lâm Hoa điện, việc này làm cho đám tần phi tưởng rằng Thường Tư Viện vĩnh viễn không có ngày quật khởi nghẹn họng nhìn trân trối, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể im lặng.
Người ta thường nói tâm Đế Vương vốn khó dò, có lẽ lúc ngươi đang vinh quang hậu cung hắn sẽ đẩy ngươi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có khả năng kéo ngươi lên từ đáy cốc thâm sâu, Thường Tư Viện chính là ví dụ tốt nhất.
Lục Khê nhàn rỗi, cả ngày chỉ biết đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa, đến bờ hồ cho cá ăn, nếu như không có nhiều băn khoăn lo lắng cho tương lai thì cuộc sống như thế này thật ra chẳng có gì không tốt.
Thường Tư Viện được sủng ái lần nữa, Thái hậu đã từng triệu kiến Lục Khê, đầu tiên khen nàng hành động khéo léo, tiếp đó tiếc hận vì hành động thất bại, rồi cuối cùng bày tỏ khát khao với kế hoạch tương lai.
Lần này, Lục Khê không thuận theo như trước nữa, nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thái hậu, không nhanh không chậm nói: "Thật xin lỗi, thái hậu nương nương, thứ cho tần thiếp khó có thể tòng mệnh."
Thái hậu có chút kinh ngạc trước sự phản kháng của nàng, khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại: "Ngươi nói cái gì?"
Ánh mắt Lục Khê vô cùng kiên định, trầm ổn bình tĩnh, nàng rút cây trâm hồ điệp thái hậu cho người mang tới xuống khỏi búi tóc trả lại cho bà ta: "Nương nương nói xem tần thiếp như nữ nhi ruột thịt, vì vậy tần thiếp cũng kính trọng nương nương như mẫu thân, nhưng những ngày này tần thiếp nghĩ thật lâu, cũng không thể thừa nhận được việc một người mẫu thân sẽ để con gái của mình mạo hiểm cả tánh mạng đi làm việc. Nương nương, tần thiếp còn có cha mẹ, còn có vướng bận, không hy vọng một ngày kia xảy ra chuyện gì không hay, để bọn họ phải gánh vác tội lỗi của tần thiếp. Tần thiếp kính xin nương nương hãy thông cảm cho sự hèn nhát cùng băn khoăn của tần thiếp, giao nhiệm vụ này cho người khác."
Nàng bình tĩnh nói hết, không kiêu ngạo, không tự ti, Lục Khê lặng yên nhìn Thái hậu, trong mắt là một mảnh trong suốt. Hành động như vậy ngược lại khiến Thái hậu ngẩn người, đột nhiên nói không ra lời.
Thật lâu sau, Thái hậu mới cười như không cười liếc nhìn nàng: "Là ai gia đã xem thường ngươi, chưa từng nghĩ tới ngươi còn có một mặt kiên cường như vậy. Nhưng nếu ngươi đã suy nghĩ cho cha mẹ, thì nên biết mọi việc đều phải nhìn hậu quả tổng quát, nếu quyết định sai lầm, cũng sẽ mang đến phiền toái cho cha mẹ ngươi."
Thấy Lục Khê thẳng thắn như vậy, bà ta cũng không giả vờ nữa, trực tiếp tỏ rõ ý định: ngươi theo ta, còn có thể bảo trụ Lục phủ bình an; nếu ngươi nghịch ý ta, thì Lục phủ phải chết.
Lục Khê buồn cười, xem đi, cái gì mà mẹ con, cái gì mà vừa gặp đã thấy thân thiết chứ? Chẳng qua cũng chỉ là những lời giả mù sa mưa nơi khóe miệng, cứ nói thẳng ra từ sớm có phải đỡ hơn không? Cần gì phải diễn kịch chi cho mệt mỏi.
Nàng lễ phép khom người hành lễ với Thái hậu: "Tần thiếp tôn trọng nương nương, kính yêu nương nương, nương nương có lệnh, tần thiếp không dám không nghe theo. Nhưng có chuyện không ở trong phạm vi khả năng của tần thiếp, dù nương nương có bức tử tần thiếp, cũng không thể đạt được mục đích. Nếu như nương nương nhất định phải cố phí lực nhằm vào cha mẹ của tần thiếp, tần thiếp chỉ có thể chấp nhận."
Với Thái hậu mà nói nàng cũng chỉ là con cờ, nếu như vứt bỏ, thì không thể dùng được nữa, nhưng nếu là giữ lại, có lẽ còn có lúc dùng tới.
Thái hậu nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bật cười: "Quả nhiên là ai gia đã coi thường ngươi, Lục Thẩm Tư giỏi thật, nuôi được một nữ nhi xuất chúng như vậy, bất khuất, không kiêu ngạo, không tự ti, ăn nói chặt chẽ, đến cả ai gia cũng không thể phản biện được."
Bà ta phẩy tay, bưng ly trà lên nhấp một hớp: "Được rồi, ngươi lui xuống đi, chuyện này ai gia tự có tính toán, sẽ không gây khó cho ngươi. Chỉ là ai gia hi vọng ngươi nhớ rằng, hôm nay ai gia chấp thuận tâm nguyện của ngươi, ngày khác nếu như ai gia cần dùng đến ngươi...ngươi cũng không được từ chối nữa."
Lục Khê gật đầu: "Tần thiếp nhất định nhớ kỹ."
Đợi nàng đi ra khỏi đại điện, ánh mắt Thái hậu liền trở nên sắc bén, việc cần làm trước mắt không phải là khiến Lục Khê phục tùng, mà là ngăn cản hành động lập trữ quân của hoàng thượng.
Thường gia đầu tiên là có một Thường Vệ Quang cùng Minh Uyên sóng vai đối phó mình, bây giờ Thường Tiệp dư kia lại phá hỏng kế hoạch đã tỉ mỉ an bài, thật sự là khiến người ta hận đến muốn hủy diệt cả Thường gia.
Đến Lâm Hoa điện ba ngày, rồi sau đó vì quốc sự bận rộn, Minh Uyên không tiếp tục đến hậu cung nữa.
Mấy ngày sau lúc lật bài tử, tay hắn dừng một chút, lật thẻ bài của Lục Khê.
Nghe người ta nói hôm đó ở Trích Tinh đài, bởi vì khẩu vị Lục Khê không tốt, nên mới nhường điểm tâm của mình cho hai vị hoàng tử, vài ngày trước hắn cũng phái người tặng nàng một ít trái cây, nhưng nghe Cao Lộc nói, Vân Nhất bẩm báo lại Lục Khê vẫn ăn rất ít.
Sau khi phê duyệt tấu chương xong, hắn định đến thăm nàng một lát.
Biết được hoàng thượng sẽ tới, Lục Khê đã đứng chờ ở ngoài điện từ sớm, Minh Uyên vừa nhìn thấy nàng, chân mày đã nhíu lại: "Sao chỉ mới mấy ngày đã gầy đến thế này?"
Trong mắt Lục Khê của lộ ra chút thỏa mãn, cười nói: "Một ngày không gặp, như cách ba thu, tam thu bệnh tương tư, đủ để tần thiếp cơm nuốt không trôi, thân thể gầy gò rồi."
"Nói hưu nói vượn." Minh Uyên không hưởng ứng chuyện cười của nàng, không chút khách khí kéo tay nàng qua, vuốt ống tay áo lên trên, lộ ra một mảng da thịt mảnh khảnh gầy yếu, trắng nõn như sứ, mơ hồ còn thấy được cả mạch máu: "Gầy thành như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng trẫm bạc đãi nàng, khấu trừ ngân lượng mỗi tháng, không cho nàng ăn cơm đấy."
Nụ cười của Lục Khê càng thêm rực rỡ, vui mừng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu tần thiếp chỉ gầy đi một chút mà được hoàng thượng nhớ thương, được hoàng thượng để ý đến, vậy cũng không hao phí những miếng thịt đã mất đi kia. . . . . ."
Vẻ mặt Minh Uyên trở nên cổ quái, những miếng…. thịt kia?
Hắn cầm tay Lục Khê, vừa đi vào trong, vừa bất đắc dĩ than thở: "Ái phi vẫn cứ thẳng thắn như vậy. Nếu không phải trẫm nghe quen rồi, còn tưởng rằng nàng đang hình dung động vật đấy."
"Động vật gì?"
". . . . . . Heo sống."
Lục Khê: ". . . . . ."
Ngồi trong đại điện, Minh Uyên nhấp một hớp trà Vân Nhất dâng lên, mặt không biến sắc liếc nhìn lá trà này, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ phải bảo Cao Lộc đưa đến đây những loại tốt hơn. Không thể mỗi lần tới nơi này, đều phải uống loại trà hạ đẳng như vậy được.
"Ngồi đi." Minh Uyên ra hiệu cho Lục Khê ngồi xuống cạnh mình, lúc này mới chậm rãi hỏi: "Nói trẫm nghe xem, sao chỉ mới mấy ngày nàng đã gầy thành như vậy?"
Lục Khê nhìn nền đất, nhỏ giọng nói: "Không muốn ăn."
"Không muốn ăn cũng phải có lý do chứ?" Minh Uyên nhíu mày, chuyển sang Vân Nhất: "Mỗi ngày ngươi chăm sóc chủ tử thế nào? Sao lại để nàng gầy như thế này."
Trong giọng điệu kia lộ vẻ không vui, Vân Nhất hoảng hốt vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng thứ tội, là nô tỳ chăm sóc không chu toàn, xin hoàng thượng trách phạt."
Lục Khê vội vàng kéo ống tay áo Minh Uyên, trong lúc bối rối chẳng phát hiện hành động này có bao nhiêu thất lễ, chỉ lo giải vây cho Vân Nhất: "Không phải lỗi của em ấy, là do tần thiếp ăn không vô, Vân Nhất khuyên thiếp mấy lần đều không được!"
Minh Uyên nghe vậy bất đắc dĩ ngước mắt nhìn nàng: "Cuối cùng cũng chịu nói?"
Lục Khê im lặng, hoàng thượng à, ngài quả thật là một diễn viên chuyên nghiệp.
Không giả bộ đáng thương tranh thủ tình cảm, Lục Khê chỉ hời hợt nói một câu, Ảnh Nguyệt đi rồi, thiếp khó tránh khỏi có chút thương cảm, cộng thêm hôm đó ở Trích Tinh đài bị nhiễm gió cảm lạnh, nên không muốn ăn thôi.
Minh Uyên không lên tiếng.
Vì Nội Vụ phủ chưa làm xong sổ sách nên Bích Chân vẫn chưa thể đến Nhạc Thanh điện, trước mắt chỉ có Lục Khê cùng Vân Nhất và Tiểu Thuận ở nơi này, mấy ngày gần đây đầu tiên là hắn đến chỗ Thường Tiệp dư, sau đó lại bận bịu chánh sự, nên nơi này của Lục Khê lại càng thêm hiu quạnh.
Hắn biết, trừ việc Ảnh Nguyệt chết đi ra thì chuyện hắn lại sủng ái Thường Tiệp dư đối với nàng mà nói là đả kích không nhỏ.
Thường Tiệp dư đã từng hại nàng bị thương, rồi sau đó lại ngang ngược tát Ảnh Nguyệt, gián tiếp dẫn đến cái chết của nô tỳ này. Bây giờ, hắn lại bất ngờ sủng ái Thường Tiệp dư, người trong hậu cung không dám đối địch với nàng ta, tự nhiên sẽ chuyển sang cười nhạo người phân vị thấp là Lục Khê .
Cũng không biết là bởi vì áy náy hay thương tiếc, hắn khẽ kéo tay nàng, ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve lọn tóc mai, nhẹ giọng nói: "Hôm nay trẫm đã tới, nếu trẫm muốn nàng dùng bữa cùng trẫm, ái phi có chịu nể mặt không?"
Khuôn mặt của người đang nằm trong ngực hắn dần nóng lên, lộ ra một vệt đỏ ửng khả nghi: "Hoàng thượng nói đùa rồi, hoàng thượng có lệnh, tần thiếp không dám không nghe theo. . . . . ."
Đã ở cùng nhau một thời gian rồi, nhưng với những hành động thân mật nàng vẫn cảm thấy xấu hổ như lúc đầu, Minh Uyên có chút buồn cười, tư tưởng xấu lại càng phình to: "Thơm quá, trẫm thích nhất là mùi hoa ngọc lan trên người ái phi đấy."
Mặt của Lục Khê lại càng hồng thấu.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra nụ cười xấu xa của Minh Uyên, vừa thẹn vừa tức nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng chọc ghẹo tần thiếp như vậy, thật là không có phong độ."
Lời vừa ra khỏi miệng, chợt phát hiện có gì đó không đúng, nàng ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà dám làm càn như vậy chứ?. . . . . .
Cảm xúc hối hận tràn đầy trong mắt, nàng cắn môi: "Tần thiếp nhất thời nhanh miệng, mong hoàng thượng đừng để bụng."
Minh Uyên cười ha ha: "Ái phi vốn thú vị như vậy mà, mỗi lần tới nơi này của nàng, trẫm luôn cảm thấy rất thoải mái. Nếu ái phi đã nói không nên để bụng thì trẫm sẽ không để bụng."
Lục Khê nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe đầu tên Hoàng đế xấu xa nào đó nói tiếp: "Trẫm cảm thấy, vẫn nên để ở trên người thì thích hợp hơn."
Hắn ôm eo để cho nàng ngồi xuống đùi hắn, thân thể hai người va chạm thân mật, không còn chút khoảng cách nào.
Lục Khê hoảng hốt, còn chưa tới kịp mở miệng, liền nghe Minh Uyên nói: "Đã lâu rồi không tới chỗ ái phi, trẫm cũng rất nhớ."
Lục Khê nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa: "Hoàng thượng nhớ đến, là tần thiếp, hay là . . . . . .của thiếp".
Còn chưa dứt lời, Minh Uyên đã hiểu ý, lại bật cười vì sự nhỏ mọn này của nàng: "Ái phi chính là ái phi, thân cùng tâm đều dính liền nhau, há có đạo lý tách riêng ra chứ? Trẫm nhớ nàng, chính là nhớ tới tính tình nàng, lòng của nàng, dĩ nhiên, cả thân thể của nàng nữa."
Hắn xảo biện xong, liền nhếch môi cười, vừa đưa tay cởi váy vừa hôn lên môi nàng.
Vào giờ phút này, Lục Khê vốn đang trầm luân lại đột nhiên cứng người, Minh Uyên đương nhiên cảm nhận được, khẽ rời khỏi môi nàng: "Sao vậy?"
Lục Khê trầm mặc một lát, mới cúi đầu hỏi: "Hoàng thượng. . . . . .cũng từng hôn Thường Tiệp dư như vậy sao?"
Nàng hỏi như thế, thật sự là rất ngu xuẩn. Hậu cung vô số phi tần, hoàng thượng không thể chỉ sủng ái một người, một tần nho nhỏ như nàng, nào có tư cách hỏi đến chuyện riêng của hoàng thượng?
Minh Uyên còn chưa tới kịp trả lời, đã thấy lông mi nàng khẽ run, mơ hồ ánh lên thủy quang.
Hắn im lặng, không trả lời vấn đề này, chỉ kéo tay của nàng, chậm rãi đưa về phía vạt áo của mình. Lục Khê cho là hắn là muốn tiếp tục tiến hành chuyện ân ái. Nhưng không ngờ đầu ngón tay lại chạm phải một vật mềm mại, nàng ngước mắt nhìn lên, là một chiếc hà bao xanh nhạt.
Đường thêu màu trắng, đóa hoa nho nhỏ, đó là….. chiếc hà bao do nàng làm mà?