Thủy Đào trợn trắng mắt vô ngữ, nhịn không được muốn gọi anh hai ra đánh Giang Tuấn Hiền thành đầu heo.
Giả vờ tình ý chân thành cho ai xem chứ, cũng không biết anh ta có cảm thấy ghê tởm hay không.
Thủy Đào hừ hừ: “Vốn dĩ là tôi cũng không có ý gì với chú anh, nhưng mà giờ tôi đổi ý rồi, không chỉ muốn ở bên nhau, còn muốn được Giang Ngọc Sơn đưa kiệu tám người nâng cưới về nhà, làm bà nội anh cả ngày phải tức đến đấm ngực dậm chân, còn muốn tên tự đại như anh nhìn thấy tôi phái cúi đầu vấn an, gọi tôi một câu “thím ba”, haha, ngẫm lại hình ảnh đó thật là khiến người thoải mái.
”Giang Tuấn Hiền bị những lời này của Thủy Đào làm cho chấn kinh đến nói năng lộn xộn, ngẫm lại về sau mỗi ngày đều phải sinh hoạt cùng Thủy Đào ở dưới một mái hiên, còn phải gọi cô là thím ba, Giang Tuấn Hiền cảm thấy cả người mình đều không tốt, đây quả thực chính là làm bậy mà.
“Em không thể như vậy!”“Nghĩ đến hình ảnh kia tôi liền cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, vì cái gì không thể như vậy?”Giang Tuấn Hiền lần này là thật sự nóng nảy.
“Thủy Đào, em hãy nghe anh nói, anh biết trong lòng em có oán trách, trước không nói chuyện giữa chúng ta là hiểu lầm, ngay cả anh thật sự làm ra việc có lỗi với em, em cũng không thể vì trả thù mà cùng chú ba ở bên nhau, đừng đem hạnh phúc của mình ra để đánh cược.
Trên đời này, đàn ông tốt hơn anh cùng chú ba còn rất nhiều, em đừng luẩn quẩn trong lòng.
”Nói xong, anh ta đều muốn khóc.
Nếu biết rằng sự tình sẽ trở thành như vậy, lúc trước đánh chết anh ta cũng không cùng Thủy Đào hủy hôn, nếu mà Thủy Đào thật sự cùng chú ba ở bên nhau, anh ta sẽ thành người gián tiếp hủy diệt Thủy Đào.
Giang Tuấn Hiền tưởng tượng đến hậu quả khi Thủy Đào gả đến Giang gia, cảm thấy khổ sở đến không thở nổi.
Không chỉ có khổ sở, còn thật mất mặt, vị hôn thê của mình từ hôn thì thôi, lại còn gả cho chú ruột, cùng ở dưới một mái hiên, cả người anh ta đều phải điên rồi.
Khó chịu là tốt rồi, Giang Tuấn Hiền càng khó chịu Thủy Đào lại càng cao hứng, thật không biết trong đầu tên óc heo Giang Tuấn Hiền này có cái gì, trả thù, mệt anh ta nghĩ ra.
Nếu muốn trả thù thật, cô cũng sẽ không chọn phương thức ngu xuẩn như vậy, Giang Tuấn Hiền thật là quá xem trọng mình rồi.
Đương nhiên, vừa rồi Thủy Đào nói những lời này đó cũng là cố ý chọc giận anh ta, gả vào Giang gia rồi, ghê tởm không phải người khác, đầu tiên ghê tởm chính là bản thân cô, cô mới không rỗi hơi đi tìm phiền toái cho mình.
Giang Tuấn Hiền vô thố đứng tại chỗ, chờ Thủy Đào càng đi càng xa, đột nhiên la lớn: “Thủy Đào, em thật sự không thể gả cho chú anh, hai ta vừa từ hôn chú ấy đã vội đến tìm em, chẳng lẽ em không suy nghĩ là vì cái gì sao? Đây hết thảy là do bà nội muốn trả thù em, hai người họ đã bàn tính với nhau cả rồi, mục đích là vì muốn trả thù việc em đến hủy hôn thôi, em đừng có mắc mưu họ.
”Người Thủy Đào dừng lại một chút, lưỡi hái trên tay bị cô siết càng ngày càng chặt.
Những lời Giang Tuấn Hiền nói khi nãy cô đều coi như đánh rắm, nhưng câu cuối này lại làm Thủy Đào nhịn không được suy đoán thật giả.
Suy tính thời gian, giống như đúng thật là có chút miêu nị.
Một người chưa bao giờ sẽ xuống đất làm việc, đột nhiên có một ngày trở nên cần mẫn không nói, còn cố ý đúng vào lúc nhạy cảm như vậy, nếu nói anh không có hảo tâm, đúng là có người sẽ tin.
Nhưng lời Giang Tuấn Hiền nói kia, Thủy Đào cũng không muốn tin tưởng, Giang Ngọc Sơn thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng cũng không giống như là người có tâm địa xấu xa.
Đều nói Giang Ngọc Sơn là đứa con út mà Giang lão thái thái thương yêu nhất, đầu bà ta bị lừa đá mới có thể làm con trai bảo bối đi làm chuyện không lên được mặt bàn như vậy.
Thủy Đào nhéo nhéo mũi mình, bị sự tình hỏng bét này làm cho thập phần mệt mỏi.
Giang Ngọc Sơn thật đúng là sẽ cho cô nan đề, bất quá cũng trách mình tâm trí không kiên định, có lẽ khi đối mặt với Giang Ngọc Sơn, cũng cần phải lấy ra khí thế như khi đối đãi cùng Giang Tuấn Hiền.
Dù sao hai chú cháu này đều không phải thứ tốt gì, không cần lưu tình là được rồi.
Giang Ngọc Sơn ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, rốt cuộc một lần nữa về tới trại nuôi heo.
Thân thể anh ngạnh lãng, chút bệnh vặt vãnh này, kỳ thật sẽ không nghỉ ngơi lâu như vậy, anh biết Thủy Đào bị mình làm cho phiền lòng, cho nên muốn cho cô một chút thời gian, để cô có thể hiểu rõ tâm tư của mình.
Giang Ngọc Sơn còn tự cho là thông minh, nghĩ rằng Thủy Đào biết anh sinh bệnh khẳng định sẽ lo lắng, nhớ thương, chờ mong anh đến làm việc, nói không chừng tình cảm hai người sẽ càng gần thêm một bước.
Nhưng mà nhìn độ hảo cảm liên tục giảm xuống, Giang Ngọc Sơn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, sau đó truy vấn Tiểu Hồng, có phải sai ở chỗ nào rồi hay không.
Luôn luôn thích xem náo nhiệt, Tiểu Hồng nhìn anh biểu cảm tràn đầy đồng tình, nói là con đường theo đuổi vợ của anh vẫn còn xa lắm.
Giang Ngọc Sơn tức giận chết khiếp, sáng sớm hôm sau vội vàng đi đến trại nuôi heo, nếu còn không gặp mặt, độ hảo cảm của Thủy Đào với anh không biết còn sẽ giảm đến đâu nữa.
Giang Ngọc Sơn rất muốn hỏi Thủy Đào một chút là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa đến trại nuôi heo, Thủy Đào đã không thèm nói với anh câu nào, cứ như là muốn trốn anh vậy.
Cũng không thể nói là cố ý trốn tránh, thuần túy chính là coi anh như không khí, mặc kệ nói cái gì đều không phản ứng, ngày thường hai người còn có thể lặng lẽ nói một hai câu, hiện tại Thủy Đào nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Tả Lệ Bình, bộ dáng một chút cũng không muốn nói chuyện cùng anh.
Thời điểm tan tầm Giang Ngọc Sơn lưu luyến mỗi bước đi, chỉ hy vọng Thủy Đào có thể nhìn đến anh một chút.
Nhưng mà, Thủy Đào một ánh mắt cũng không cho.
Vô cùng tuyệt tình, phi thường lãnh khốc!Ngẫm lại thái độ Tả Lệ Bình, cùng trước kia không có gì khác nhau, thậm chí còn sẽ không thỉnh thoảng châm chọc anh một hai câu như trước, vậy nghĩa là người nhà Thủy Đào còn chưa biết gì, nên cũng sẽ không gây áp lực bắt cô xa cách anh.
Không phải do nhà họ Thủy, vậy thì khẳng định là do nhà họ Giang rồi.
Nghĩ đến mấy ngày gần nhất Giang Tuấn Hiền khiêm tốn cẩn thận, nhìn đến anh là lại thấp thỏm khẩn trương, trong lòng Giang Ngọc Sơn đã rõ ràng.
Thằng chó con này dám phá hỏng chuyện tốt của anh, đúng là thiếu đòn mà.
.
Danh Sách Chương: