Kình Hân tháo mắt kính xuống, chân bước nhanh vào trung tâm thời trang hạng sang nhất thành phố này.
Nhân viên ở đây không nhận ra cô là vị tiểu thư nhà nào, không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo quan sát.
Dù cô ăn mặc rất sành điệu, đồ trên người cũng giống đồ hiệu, nhưng bọn họ có mắt nhìn lại không chắc chắn.
Trong thành phố này chỉ cần là người giàu, chắc chắn đều đã từng đến đây để đặt lễ phục, trang sức.
Nhân viên được tuyển vào đây làm công việc phải nhớ mặt người, nhất định bọn họ phải nhớ mặt để phục vụ khách hàng thật tốt.
Còn những người không tên tuổi gia thế, không đáng để bọn họ để tâm cũng như đáng nhác đến.
Bọn họ có vẻ như chưa tìm được một thái độ phù hợp để phục vụ cho cô.
Trái lại, một vị tiểu thư khác khi vừa mới bước vào lại gây đến sự chú ý rất lớn, mấy cô nhân viên nữ liền quay ngoắt thái độ, ríu ra ríu rít chạy tới phục vụ như vớ được vàng.
“Trương tiểu thư! Lâu rồi không đến, chúng tôi tưởng cô quên mất chúng tôi rồi chứ!”
Trương Tiểu Liên hếch cằm, đi thẳng đến chỗ ghế ngồi ngay cạnh Kình Hân.
Kình Hân không để tâm, cô vẫn đang xem sản phẩm nào vừa mắt để mình vứt tiền.
Trương Tiểu Liên ngồi xuống, vắt chân ngạo mạn, nhìn bọn họ bằng một nửa con mắt.
“Ý gì đây? Nói tôi không có tiền nên bây giờ mới tới à?”
Sợ rùa vàng tức giận, bọn họ dè dặt hết lòng nịnh bợ:
“Trương tiểu thư cứ khéo đùa, chúng tôi nào có ý đó.
Phải chăng là không gặp tiểu thư một ngày như cách cả thế kỉ, nên chúng tôi có cảm giác quá lâu rồi, mới nhở tiểu thư đấy ạ!”
“Phải phải, tiểu thư là một trong những khách hàng vip của chúng tôi, quá thân thiết rồi nên mới không gặp là nhớ.”
Kình Hân hơi nhoẻn miệng cười, cô hình như đánh giá quá thấp mức độ nịnh bợ của đám nhân viên nữ này rồi.
Trương Tiểu Liên dường như nghe thấy tiếng cười, quay sang lườm cô.
Kình Hân chẳng thèm để tâm đ ến cô ta, nên gập danh sách lại bước ra khỏi đó.
Trương Tiểu Liên liếc nhìn theo bóng lưng của cô, nheo mày ghét bỏ hỏi:
“Này, cô ta là ai thế?”
“Chúng tôi cũng không biết, thấy cô ấy ngồi ở đây khá lâu rồi mà chưa thấy mua gì.
Không biết có phải là một rùa trắng hay không.”
Khách hàng trong mắt lũ nhân viên chỉ được chia làm ba cấp độ, cấp độ thứ nhất là rùa trắng, ý chỉ những kẻ chẳng có gì nhưng lại thích làm màu, chỉ vào xem chứ không mua.
Cấp độ thứ hai là rùa đen, chỉ những người sẵn sàng đem tất cả tiền bạc chỉ để mua đồ hiệu nhưng thường hay mua trả góp.
Còn cấp độ thứ ba là những người như Trương Tiểu Liên, sẵn sàng vung tiền không thèm nhìn giá, là con nhà giàu có tiếng, người sẵn sàng ném tiền vào mặt bọn họ mà không cần lại số tiền thừa.
Khi đó bọn họ sẽ gọi là rùa vàng.
“Hừ, trên người đều là hàng giả mà dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi.
Đúng là thứ không biết thân biết phận.”
“Đồ giả ư? Chúng tôi tưởng…”
“Không cần tưởng, trong giới thượng lưu không có ai tôi không biết, cô ta không thuộc giới thượng lưu thì đem đồ mặc đó ở đâu ra? Chính là lấy từ chợ, hàng giả cả đấy.” Trương Tiểu Liên càng nhìn càng ghét bỏ, “Trông điệu bộ ra vẻ của cô ta kìa.
Hừ, tôi nhất định phải chỉnh cô ta mới được.”
Kình Hân chẳng biết gì vẫn đi xem mấy bộ lễ phục được trưng bày, chỉ là ác ý xuất phát từ phía sau cô cũng có cảm giác được.
Trương Tiểu Liên rón rén cầm ly nước đi phía sau Kình Hân, nhân lúc cô mân mê bộ lễ phục đỏ chót thì hất nước vào người cô.
Cô ta nghĩ kế hoạch của mình thật hoàn mỹ nhưng lại không hề nghĩ tới nếu Kình Hân né ra được thì bộ lễ phục sẽ bị cô ta phá hỏng.
“Cô!” Trương Tiểu Liên thẹn quá hóa giận, định chạy đến chỗ cô túm tóc, nhưng chưa kịp làm gì cô thì đã bị đám tiếp tân la lên vì sợ:
“Màn sao bây giờ! Cái này ông chủ mà biết thì chúng ta chết chắc!”
“Bình tĩnh nào, chỉ là nước thôi, ông chủ sẽ không trách đâu.”
“Cô chẳng biết gì cả, cô có biết khi trước Hạ tiểu thư vì dẫm lên chiếc váy này làm nó bẩn đã bị ông chủ làm cho cả nhà họ Hạ phá sản chưa? Nhà họ Hạ có tiếng như thế nói đánh sập là đánh sập, vậy chúng ta thì thế nào chứ? Sẽ là chết không kịp ngáp đấy!”
Lễ phục bị tạt ướt, đám nhân viên cuống cuồng cả lên vì đây là phiên bản ông chủ bọn họ làm riêng cho người mình yêu - thứ duy nhất bọn họ không bao giờ được phép chạm vào.
“Là cô hất nước đấy nhé.” Kình Hân mỉm cười mưu mô.
“Là cô tính toán tôi! Lỗi không phải do tôi, phải không?”
Trương Tiểu Liên quay sang nhìn đám nhân viên cứu viện, nhưng bọn họ giờ chỉ biết lo thân, mọi nơi đều là camera, nhất định không bao lâu nữa bọn họ sẽ bị tóm đi vì bị phát hiện mất!
“Tôi… chúng tôi.”
“Nói đi chứ? Là do cô ta!”
Trong khi Trương Tiểu Liên đang la làng với lũ người kia, Kình Hân sớm đã đi sang một quầy lễ phục khác để xem.
Cô cũng không định mất nhiều thời gian với những kẻ kia.
Điều quan trọng cô phải kiếm một bộ lễ phục cực kỳ đắt đỏ, đắt đỏ đến mức chấn động để mua về.
Kình Hân đang đi bỗng phía sau truyền đến giọng nói của Trương Tiểu Liên và một người khác.
Chưa gì mà cô ta đã gọi được cứu tinh rồi.
“Anh hai, chính là cô ta bắt nạt em! Cô ta cố tình để cho em tạt nước cô ta rồi cô ta né, gây chuyện cho em rất phiền phức!”
Trương Tiểu Liên cũng chẳng phải một người có lý lẽ, có lẽ ngang ngược chính là lý lẽ của cô ta.
“Này cô kia, sao cô dám làm gì em gái tôi vậy?”
Kình Hân nghe giọng nói, liền mỉm cười quay lưng lại.
“Nói xem, tôi không làm gì em gái anh hay tôi sẽ làm gì anh đây?”
Đen đủi thay, người anh trai này của Trương Tiểu Liên lại là Trương Hách - kẻ bị cô chỉnh chết tuần trước.
Tay Trương Hách vẫn đang bó bột, khi hắn nhìn thấy cô thì ngay lập tức xanh mặt, vết thương cũng đau đến nhức nhối.
Hắn đang nhớ lại không ít chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, vậy mà cuối cùng lại trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa nổi.
Khi hắn vừa chạm phải ánh mắt như hổ vồ của Kình Hân, ngay lập tức quỳ gối, lắp bắp xin tha:
“Đại tỷ, tôi biết lỗi rồi!”
“Anh làm cái gì thế?”
Trương Tiểu Liên nhìn anh trai vô dụng của mình thái độ, cuối cùng cũng bị anh ta ép xuống quỳ chung.
“Muốn sống thì im lặng.”
“Ông bị hâm à?”
Trương Tiểu Liên thực sự bất mãn, bình thường lão ca của cô ta phách lối chả biết sợ là gì, vậy mà bây giờ lại sẵn sàng quỳ chỉ vì ánh mắt của một cô gái bé nhỏ? Chuyện đùa hay thật vậy…
Kình Hân khoanh tay đứng ngay, chỉ nói:
“Quỳ tiếp 15 phút nữa đi.
Đừng để tôi thấy hai người các người xuất hiện trước mặt tôi nhé!”
Kình Hân rời đi, Trương Tiểu Liên bị Trương Hách ép cho ngoan ngoãn quỳ 15 phút, sau đó mới cho đi.
“Anh bị điên rồi à?”
“Em ấy, có biết bộ lễ phục kia có thể làm gia đình ta tan tác không? Anh chính là đang cứu mày đấy!”
“?”
“Cả cái trung tâm mua sắm này đều thuộc gia sản nhà họ Ninh, người điều hành chính là Ninh Thương Thần.
Bộ lễ phục kia hắn tạo ra là để dành cho người hắn yêu, vậy em biết cô ta là ai không? Em có biết tại sao anh mày bị đánh không? Chính là Ninh Thương Thần cho người đánh vì nghi ngờ làm hại cô ta.
Người khiến Ninh Thương Thần để tâm như thế thì có thể là ai? Còn không phải người hắn yêu sao?”
“Cái gì? Cô ta á?”
“Còn không tin?”
Khi này ở phía của Ninh Thương Thần cũng truyền tin đến.
Hạ Tiểu Can hớt ha hớt hải chạy vào thông báo:
“Ông chủ, bộ lễ phục kia lại bị người ta phá rồi!”
“Ai dám?” Ninh Thương Thần tức giận, không ngờ chỉ vì một bộ lễ phục lại khiến anh ta tức giận.
“Là Kình Hân làm, nhưng cũng không phải…”
“Kình Hân ư… vậy thì cứ đem nó tặng cho cô ấy đi.”
“Anh định đem nó đi tặng thật à?”
“Để không cũng vậy.”.
Danh Sách Chương: