Khi Lật Trình Tịnh đi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, sửng sốt một chút, bước nhanh về phía đó, ôm lấy anh.
Ngu Dịch lập tức ôm cô xoay nửa vòng mới buông ra, sau đó hôn thật mạnh lên mặt cô.
"Anh mới trở về à?" Lật Trình Tịnh lo lắng hỏi.
"Ừ, anh về nhà một chuyến, lấy chút đồ xong lại đi."
Đã lâu không gặp, Lật Trình Tịnh trong lòng chất chứa bao nhiêu suy nghĩ, nhưng lúc này thay vì mở cửa để cho những suy nghĩ ùa vào như lũ, thì nó lại được giải phóng từng chút một.
Cô dịu dàng nhìn kỹ lông mày và đôi mắt của anh, đôi mắt quen thuộc này đã đi vào từng giấc mơ của cô.
Tay cô khẽ vuốt sống mũi anh, mắt dán chặt lên từng đường nét gương mặt chồng mình, nói khẽ: "Anh gầy đi rồi."
Cô đương nhiên biết trong khoảng thời gian này anh đã trải qua rất khó khăn.
"Không gầy, là do em quá lo lắng thôi." Ngu Dịch vẫn cười như cũ, trong mắt lúc này đều là hình ảnh vợ mình.
Đặt tay xuống, Lật Trình Tịnh nghiêm túc nói: "Ngu Dịch, em rất nhớ anh."
Hai người đến siêu thị mua rau, thịt tươi, bánh mì, sữa cũng như các nguyên liệu nấu lẩu khác, định bụng sẽ làm một bữa thật ngon.
Ngu Dịch chậm rãi đẩy xe hàng, Lật Trình Tịnh đi theo sau, cô cẩn thận lựa chọn sản phẩm trên kệ, đọc bảng thành phần và thông tin dinh dưỡng trên bao bì, nhìn ngày sản xuất và hạn sử dụng, sau đó xoay người đặt chúng trong giỏ hàng bên trong.
Rõ ràng là cô gầy hơn trước một chút, đôi xương b**m tinh tế trên lưng thấp thoáng dưới lớp vải sáng màu, hình dáng cơ thể nhẹ nhàng như mây.
Anh nhìn cô một lúc, trong lòng có chút muộn phiền, trước đó anh khó khăn lắm mới nuôi cô tăng thêm được chút thịt, chớp mắt một cái liền mất không còn sót lại chút nào.
Xem ra khi anh không ở bên cạnh thì cô cũng không có khẩu vị tốt.
...
Trước khi rời khỏi siêu thị, Ngu Dịch nói muốn ăn kem, bảo vợ mua hai hộp, Lật Trình Tịnh mua về, hai vợ chồng vừa đi đến bãi đậu xe vừa ăn.
"Không ngờ em có thể ăn hết một hộp kem lớn như vậy." Lật Trình Tịnh không khỏi lấy tay xoa xoa bụng, có cảm giác thành tựu.
Ngu Dịch cũng ghé qua sờ bụng cô.
Lật Trình Tịnh: "..."
"Bình thường ăn chút đồ ngọt, vừa tốt cho tâm trạng, lại còn có thể tăng cân." Ngu Dịch rút tay lại, đề nghị với cô: "Em béo lên một chút sẽ đẹp hơn."
"Gần đây thời tiết nóng bức nên ăn không ngon."
"Không muốn ăn cũng phải ăn, ăn rồi sẽ thấy thèm." Ngu Dịch nhàn nhạt nói: "Đi, mau về nhà làm cơm.
Anh ăn một chén, vợ ăn hai chén."
Lật Trình Tịnh nhìn anh, không nói nên lời.
Hiển nhiên Ngu Dịch cảm thấy có một mỹ nam như mình bên cạnh thì vợ anh có thể ăn nhiều cơm hơn bình thường một chút.
Sau khi về đến nhà, Lật Trình Tịnh nhanh chóng nấu mấy món ăn gia đình, sau đó khui một chai rượu.
Ngu Dịch tâm sự với vợ rất nhiều chuyện trong công việc, nói chung là suôn sẻ, Lật Trình Tịnh nghe xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai người ăn rất lâu, ăn xong cũng không thèm thu dọn bát đĩa, liền nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Lật Trình Tịnh nằm trên sô pha gối đầu lên đùi Ngu Dịch, nghe anh tiếp tục kể mấy chuyện thú vị trên tỉnh.
Cô thực sự thích khoảng thời gian yên tĩnh và đẹp đẽ ở gần anh như vậy, dựa dẫm vào anh, nghe anh tâm sự những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cô cảm thấy rất thoải mái, không còn chút áp lực nào.
Ngu Dịch vuốt ngược mái tóc dài của cô, thỉnh thoảng cô quay mặt sang một bên, ánh mắt long lanh chạm mắt anh, sự dịu dàng cùng tình cảm truyền đến nhanh chóng khiến anh rung động.
"Em hy vọng công việc của anh thuận lợi." Lật Trình Tịnh nói đến đây, lược bỏ nửa câu sau — để anh có thể về nhà sớm.
"Em muốn đi ngủ sao?" Ngu Dịch nhẹ nhàng hỏi cô, ngón tay luồn qua một lọn tóc đen dài của cô.
Lật Trình Tịnh gật đầu, sau đó chống người ngồi dậy, vừa định đi tìm dép lê của mình, đã bị anh ôm vào lòng.
...
Ngày hôm sau, Lật Trình Tịnh được nghỉ, buổi sáng cùng Ngu Dịch hẹn hò, ăn trưa xong đi xem phim, sau đó đi dạo khu mua sắm gần rạp chiếu phim.
Đi ngang qua một quầy trang sức mới khai trương, Lật Trình Tịnh tò mò nhìn, đi chậm lại thì thấy một đôi bạn trẻ đang chọn dây chuyền và hoa tai, chàng trai trầm tư đeo vào tai cô gái một đôi hoa tai dài, nhìn ra vẻ thích thú, cô gái cầm lên một chiếc gương nhỏ, nhìn kỹ rồi búng ngón tay vào chiếc khuyên tai dài, rất vui mắt.
Ngu Dịch thấy vợ đang nhìn rất chăm chú, không khỏi hỏi: "Vào trong nhìn một chút nhé?"
Trước sự ngạc nhiên của anh, Lật Trình Tịnh nói đồng ý.
Vì vậy, hai vợ chồng cùng nhau đi mua sắm, dưới sự giới thiệu của người bán hàng, Lật Trình Tịnh đầu tiên thử một sợi dây chuyền bạch kim, sau đó thử một đôi hoa tai bạch kim tinh xảo, sau đó hỏi Ngu Dịch có đẹp không, anh liền gật đầu khen rất đẹp.
Vòng cổ và khuyên tai giá cả không rẻ, Lật Trình Tịnh có chút do dự nhìn mình trong gương, nghĩ xem có nên tự thưởng cho bản thân hay không.
Ngu Dịch ở phía sau cùng cô ngắm nghía vẻ đẹp trong gương, ghé vào tai cô dỗ dành: "Thích thì đừng cởi xuống, để chồng mua cho em, được không?"
Ánh mắt Lật Trình Tịnh bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh trong gương, trái tim mềm mại như cánh hoa đang hé nở, cô mỉm cười gật đầu.
Cô vô cùng quý trọng khoảng thời gian ở bên anh, không muốn bận tâm đến những chuyện khác nữa, huống chi thu nhận tấm lòng anh dành cho mình cũng là một hành động lãng mạn.
Sau khi mua sắm trang sức, hai người lại đến quầy nước hoa bên cạnh dạo một vòng, hào hứng thử từng mùi hương trên cổ tay của nhau, sau đó lại đưa tay của đối phương lên mũi hít hà.
"Mùi trên tai em là gì? Hoa mộc, hoa nhài hay mẫu đơn?" Ngu Dịch nhắm mắt ngửi vành tai vợ, không quên thừa dịp giở trò lưu manh gặm vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Sao anh cảm thấy mùi hương này ngọt ngào vậy, thật muốn ăn thử..."
Lật Trình Tịnh đấm anh một cái, nhắc đi nhắc lại: "Anh nghiêm túc đi, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện khác."
Vừa nói, cô vừa cúi người về phía trước, hơi nhón mũi chân, nghiêm túc ngửi bên tai anh, đó là một mùi hương ấm áp nhưng không nồng, giống như gió biển đêm và mùi sỏi đá, từ giữa làn da và lỗ chân lông của anh truyền đến, thoang thoảng vương trên chóp mũi cô.
Cô nghĩ, tại sao trên cơ thể anh lại có mùi hương đặc trưng như vậy.
Đi dạo một lúc lâu, hai người ra khỏi trung tâm thương mại.
Ngu Dịch nhận điện thoại của mấy người bạn trong câu lạc bộ, họ biết anh đã về, muốn rủ anh đi ăn tối.
Ngu Dịch định từ chối nhưng đối phương quá nhiệt tình, thật sự không thể hoàn toàn cự tuyệt.
Cúp điện thoại, Ngu Dịch thử hỏi vợ: "Anh đi một lát nhé?"
Lật Trình Tịnh vẻ mặt hòa nhã, cân nhắc nói: "Em đi cùng anh."
Ngu Dịch không ngờ vợ mình muốn đi cùng, hứng thú nhìn cô một lúc, trong mắt tràn đầy ý cười "Thật không?"
Lật Trình Tịnh thật sự không quen tiếp xúc với bạn bè của Ngu Dịch, nhưng cô biết lần này anh sẽ không ở đây lâu, cô cũng nên ở bên anh nhiều hơn.
Đối với Ngu Dịch, vợ đồng ý đi cùng là việc anh cầu còn không được.
Đến hội quán gặp bạn bè, không tránh khỏi phải uống rượu, do hôm nay có vợ đi cùng, Ngu Dịch cao hứng uống nhiều hơn một chút.
Lật Trình Tịnh cố hết sức giao lưu với mọi người, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cô có chút mệt mỏi nên kiếm cớ đi vệ sinh, lúc đi ra liền lên sân thượng hít thở chút không khí.
Từ trên cao nhìn xuống là khu vườn nhỏ của hội quán, hành lang, ao nước và thảm thực vật, dưới gió đêm trông thật nhẹ nhàng yên tĩnh, nghe tiếng côn trùng bên tai, cô từ từ khép mắt, thả lỏng tâm tình.
Lật Trình Tịnh cảm thấy nơi này thoải mái hơn nhiều so với những căn phòng náo nhiệt dưới kia, không khỏi muốn ở lại đây một lúc.
Đợi hồi lâu, cô nghe thấy tiếng di động, cúi đầu nhìn, là Ngu Dịch gọi, liền hỏi cô đang ở đâu.
Khi Lật Trình Tịnh quay lại thì vừa lúc có người bước tới.
Nhuế Du Chi khoác tay Trâu Niệm Tư, hai người cười nói trò chuyện, chậm rãi đi ra ngoài.
Hai người vừa tới không lâu, không ngờ hôm nay Ngu Dịch lại đưa vợ đến tham dự.
Trâu Niệm Tư mở miệng trước, cười nói: "Đây không phải là vợ Ngu Dịch sao? Lâu không gặp, cô thật sự càng ngày càng xinh đẹp."
Lật Trình Tịnh cười nói cám ơn, rất tự nhiên khen đối phương "Chị cũng rất đẹp".
Đứng bên cạnh Trâu Niệm Tư, Nhuế Du Chi không nói lời nào, khẽ quay mặt đi, ánh mắt lặng lẽ nhìn bầu trời đêm phía xa - cô ta cũng lười giả vờ thân thiện với người lạ.
"Cô đang về bàn tìm Ngu Dịch à? Ha ha, thật sự là không thể tách nhau ra mà.
Hôm nào có thời gian, tôi mời cô đi uống trà chiều nhé."
Lật Trình Tịnh cười không nói, ngoảnh mặt lướt qua bọn họ.
Sau khi cô đi, Nhuế Du Chi hất tay chị họ ra, nói "Sao chị phải giả tạo như vậy"
Cô ta một mình bước đến góc sân thượng, chợt gió đêm thổi qua, bóng dáng mảnh khảnh cô đơn giống như cành cây đung đưa, khiến người ta nhìn thấy có chút thương cảm.
Trâu Niệm Tư đi theo giải thích: "Chị chỉ là cho Ngu Dịch thể diện mà thôi, Tề Phàm Khải cũng còn cần mối quan hệ bạn bè này.
Còn em, xem như buông tay, tìm một người phù hợp với mình đi."
"Chị cũng quá quan tâm chuyện của em rồi." Nhuế Du Chi liếc nhìn chị họ, cố chấp nói: "Hơn nữa, ai nói em không thể buông xuống, chẳng qua đang có một người theo đuổi, sau đó anh ta biến mất, trong lòng có chút trống vắng thôi.
Em cũng không phải yêu đương sâu đậm gì với Ngu Dịch."
Trâu Niệm Tư không nói nhiều, sợ mình lỡ miệng nói sai sẽ làm cô em họ này phiền lòng.
Lật Trình Tịnh tìm Ngu Dịch, loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn piano và violon, khi đi ngang qua sàn khiêu vũ liền thò đầu vào, có linh cảm Ngu Dịch đang ở đây.
Vợ chồng cô như có thần giao cách cảm, cô liếc mắt liền thấy chồng mình, anh đang vẫy tay gọi cô qua.
Chẳng mấy chốc, hai người họ, giống như những cặp tình nhân khác, từ từ dính lấy nhau, xoay tròn theo điệu nhạc.
"Còn thích không?" Ngũ Dịch ghé sát tai cô hỏi.
Lật Trình Tịnh nhất thời không biết anh có ý gì, lúc này mới trả lời: "Thích."
Ngu Dịch đặt tay lên eo cô, kiên nhẫn dắt cô đi theo những giai điệu có lúc du dương, có lúc êm dịu, điều chỉnh nhịp bước một cách quen thuộc, họ cùng ở trong không gian thân mật này quấn lấy nhau, cảm nhận hơi thở của nhau, tay đan vào tay.
Họ khiêu vũ rất lâu, trong mắt chỉ có hình bóng của nhau.
Nhuế DuChi không biết từ lúc nào bước vào, suốt dọc đường từ chối lời mời của mấy người đàn ông độc thân, đến góc sảnh, cô ta lấy một ly sâm-panh từ khay của người phục vụ, uống cạn nửa ly.
Cô ta tự nhủ không được nhìn họ, nhưng dường như vẫn không thể khống chế được ánh mắt của mình, nhìn thấy vợ chồng Ngu Dịch dính chặt vào nhau, cảm giác sâm-panh trong miệng còn chua hơn cả nước chanh.
Dần dần, cô ta nghe thấy một giọng nói bên tai: "Tôi có vinh dự được khiêu vũ với cô không?"
Nhuế Du Chi quay đầu lại nhìn, dưới tia sáng dịu nhẹ là một người đàn ông có làn da trắng, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu nâu nhạt rộng rãi, quần vải mềm, chân mang đôi giày thủ công tỉ mỉ.
Anh ta đang dựa vào quầy bar, trên ngón tay đeo vài chiếc nhẫn có thương hiệu xa xỉ.
Nhuế Du Chi tỉ mỉ nhìn nửa phút, định nói "Anh nên hỏi người khác", nhưng đối phương đã đi trước một bước, tựa hồ đoán được cô ta định nói gì, rất lễ phép cười: "Tối nay tôi cũng chỉ có ý định mời cô khiêu vũ, chỉ có thể là cô, không phải ai khác.".