Thẩm Ngọc Liên ngơ ngẩn mà ngồi ở mép giường, hai tay còn cứng đờ mà giơ ở không trung, sợ hãi mà nhìn Trình Hoài Nhân.
Sắc mặt Trình Hoài Nhân âm trầm nói: “Ta rốt cuộc minh bạch nàng vì cái gì đối đãi với ta “tốt” như vậy.”
Thẩm Ngọc Liên mở to mắt ngây thơ hỏi: “Vì…… Gì?”
Hừ lạnh một tiếng, Trình Hoài Nhân nói: “Bất quá là vì tìm một cái thanh danh hiền lương thục duệ, vừa lúc lấy ta làm quân cờ, sau này chờ nàng bắt chẹt ta, nói không chừng tìm cái sai lầm gì của ta, liền đem ta đi xử trí, sau đó cùng các quản sự cấu kết, chiếm đoạt gia sản. Thật là chuẩn bị một bàn tính như ý!”
Thẩm Ngọc Liên lạnh cả sống lưng, nếu không phải Trình Hoài Nhân nói như vậy, nàng căn bản cũng chưa nghĩ đến như vậy, nguyên lai tân phu nhân còn có tâm tư sâu như vậy!
Xoay đầu, Thẩm Ngọc Liên cuống quít nhìn về phía Trình Hoài Nhân, nói: “Kia làm sao bây giờ? Nếu nàng thật làm như vậy, chúng ta còn có nơi nương náu sao!”
Trình Hoài Nhân nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Nàng nằm mơ! Tước vị là của ta, gia sản cũng là của ta, toàn bộ Trung Tín Bá phủ đều là của ta! Sau này, ta tuyệt không sẽ không cho nàng ta bắt lấy một cái sai lầm.”
“Biểu ca tính toán làm sao bây giờ?”
Bò lên giường, Trình Hoài Nhân nhắm hai mắt thật sâu mà thở ra một hơi, nói: “Đi kêu người tiến vào hầu hạ ta thay quần áo, ta muốn đi ‘ cảm tạ ’ ân đức mẹ cả giáo dục !”
Thẩm Ngọc Liên thẹn thùng mà nhìn về phía Trình Hoài Nhân, rũ mắt nói: “Không bằng…… Ta thay thế biểu ca mặc quần áo đi!”
Trình Hoài Nhân nhìn khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ngọc Liên, biểu muội tuy rằng lớn lên không có kiều diễm như mẹ cả vậy, nhưng tiểu gia bích ngọc cũng đặc sắc.
“Hảo.”
Thẩm Ngọc Liên không nghĩ tới Trình Hoài Nhân sẽ đáp ứng, buông chén canh, hô hấp nặng lên, thay thế hắn thay quần áo.……Tu Tề Viện, Hạ Vân Chiêu nghe nói Tào Tông Vị tới, vừa lúc nghỉ ngơi tỉnh lại, một lần nữa chải đầu, ở sân viện gặp khách.
Tào Tông Vị bất an mà uống trà, ý vị thâm trường mà nhìn Hạ Vân Chiêu, hỏi: “Thân mình Phu nhân đã chuyển biến tốt đẹp rồi sao?”
Hạ Vân Chiêu thấy hắn tựa hồ có lời khác muốn nói, cố ý đem nha hoàn tách ra xa, nói: “Phiền hầu gia quan tâm, đã tốt hơn phân nửa, ngày sau chú ý điều dưỡng, nhiều đi lại liền tốt hơn.” Trên thực tế, nàng cũng thực cẩn tuân lời dặn của đại phu, thành thành thật thật uống thuốc, nhàn rỗi liền đi trong vườn một chút, hoặc là ở trong phòng luyện quyền.
Tào Tông Vị nhìn khuôn mặt Hạ Vân Chiêu hồng nhuận, phía trên hai má giống như phủ một tầng phấn mặt, mí mắt hồng nhạt, một đôi phượng nhãn câu nhân cực kỳ, lúc nhìn quanh, mỹ diễm tuyệt luân. Hắn bâng quơ nói: “Khí sắc phu nhân đúng là tốt hơn chút.”
Hạ Vân Chiêu nhàn nhạt mà “ n” một tiếng, không khỏi chọc hắn nghĩ nhiều, thái độ cũng không thân thiện.
Tào Tông Vị gắt gao mà nắm chén trà, suy nghĩ hiểu lầm ngày ấy nên như thế nào giải thích rõ ràng, hơi hơi cúi đầu, tầm mắt vừa lúc dừng ở bộ ngực Hạ Vân Chiêu phập phồng, hắn nói: “Phu nhân, thực xin lỗi, ngày ấy là ta lỗ mãng.”
Hạ Vân Chiêu nhợt nhạt cười, mi mắt cong cong, nhấp nước trà nói: “Hầu gia lại dùng sức, chén trà của ta liền sẽ nát đấy.”
Tào Tông Vị buông ra tay, sờ sờ cái mũi nói: “Lần sau ta bồi thường cho phu nhân một bộ trà cụ, coi như là nhận lỗi.”
“Không cần, hầu gia ngày ấy không phải đã bồi lễ rồi sao.”
Tào Tông Vị nhớ tới chính mình thiếu chút nữa bị Hạ Vân Chiêu đá đến quỳ xuống, khóe miệng giật giật.
Hai người đang nói chuyện, nha hoàn bên ngoài tiến vào bẩm: “Phu nhân, thiếu gia tới.”
Danh Sách Chương: