Lời của Giang Hoa có thể nói là chuyện kín thế gian, trời nghe tựa sấm. Thượng Quan Thập lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc muốn xoay người. Thế nhưng giam cầm của Giang Hoa lại khiến cho cậu không thể động đậy. Vì vậy, Thượng Quan Thập vội vàng mở miệng nói: “Hoa, anh… ưm…”. Giang Hoa đột nhiên lấy ngón tay đặt trên môi Thượng Quan Thập, ôn nhu nói: “Xuỵt… Cậu đừng nói, hãy nghe tôi nói hết, nếu không tôi không cách nào nói hết lời trong lòng mình!”
Thượng Quan Thập vô ý thức gật gật đầu, tỏ vẻ nhận lời. Thế nhưng, cậu giờ phút này cũng không thoải mái. Giang Hoa gần sát ái muội như vậy, chính cậu cơ hồ có thể cảm nhận được luồng hơi anh thở ra, nhẹ nhàng mà phảng phất bên tai. Trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy tim mình bắt đầu đập không theo quy tắc, cảm giác cường liệt mà căng thẳng tự nhiên nảy sinh. Cậu thậm chí cảm thấy, nếu như lại để Giang Hoa nói tiếp, chính cậu nhất định sẽ bởi vì kinh sợ quá độ mà dẫn tới suy tim. Nhưng quan trọng hơn là, cho tới bây giờ, Giang Hoa với cậu mà nói, là bạn bè, là tri kỷ. Cậu chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ muốn thể nghiệm tình cảm gì ngoài bạn bè. Cậu cũng không muốn phá vỡ phần cân bằng và ăn ý của bạn bè giữa bọn họ kia. Thổ lộ của Giang Hoa đối với cậu mà nói, có thể nói là sấm sét giữa trời quang, khó có thể chống đỡ.
Cảm nhận được run nhè nhẹ trong lòng truyền đến, trong lòng Giang Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi. Sau đó hắn liền hơi nới lỏng một chút ràng buộc của mình, nói tiếp: “Đừng hỏi tôi vì sao lại yêu cậu? Yêu chính là yêu, không có lý do gì. Cậu cũng không cần phải lấy mình là một người đàn ông, cái này không tính là lý do để từ chối tôi. Cậu chỉ cần hỏi trái tim cậu: Cậu có cảm giác với tôi hay không; cậu có nguyện ý sống cùng tôi, cũng để cho tôi chăm sóc ba cha con cậu hay không… Tôi sẽ không ép cậu, tôi sẽ cho cậu thời gian. Bảy năm tôi cũng đã đợi, tôi sẽ không để ý chút thời gian này. Cậu hảo hảo mà suy nghĩ thử xem, lại cho tôi câu trả lời thuyết phục đi! Tôi chờ cậu…”
Nghe xong lời của Giang Hoa, Thượng Quan Thập sững sờ tại chỗ. Cậu biết mình nên ngay lập tức cự tuyệt lời tỏ tình của anh. Cậu thế này căn bản là không có khả năng yêu anh. Lại nói, chính cậu cũng rất hài lòng với tình trạng hiện nay, có ba thân thể khỏe mạnh, có đứa con thông minh lanh lợi, còn có một việc làm ổn định. Tất cả mọi điều này đối với cậu một người bị bỏ rơi mà nói, đã là hạnh phúc không dễ có được. Phú cực tất cùng, vật cực tất phản (1), không phải sao? Cậu không cần tham muốn nhiều hơn cái mà mình có được. Thế nhưng, một khi mình cự tuyệt như vậy, Giang Hoa nhất định nhất định sẽ bị thương tổn và đả kích. Làm sao bây giờ? Chính mình nên làm như thế nào, mới có thể hạ thương tổn xuống đến mức độ thấp nhất đây?
Thượng Quan Thập sa vào vắt óc suy nghĩ, cậu cũng không có phát hiện Giang Hoa đã lặng lẽ rời khỏi phòng khám rồi, chỉ lưu lại một mình cậu rơi vào bên trong phiền não vô hạn.
Chú thích
(1) phú cực tất cùng, vật cực tất phản: giàu có đến tột cùng ắt sẽ khốn cùng, vật đi đến tột cùng rồi ắt hẳn sẽ trở lại ↑