Lại nói, ông là ông siêu thích xe hở mui, lúc lái xe gió thổi vào mặt rất đã. Lam Thiếu Bằng dựa vào ông ngủ mê không tỉnh. Ông khoác áo gió lên người hắn rồi ôm hắn vào lòng để hắn khỏi bị cảm lạnh.
Anh chàng đeo kính vẫn không nói một lời mà phóng xe băng băng trên đường cao tốc. Ông thả lỏng tinh thần, bất chợt thấy đói bụng gần chết, muốn ăn cơm ghê…
Ông đưa Lam Thiếu Bằng đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra cho hắn rồi nói: “Cậu ấy bị người ta đánh thuốc ngủ, ngủ một giấc tới mai là tỉnh lại ngay thôi.”
Tới lúc này ông mới coi như nhẹ lòng được phần nào, chỉ cần không bị đánh trúng mấy cái thuốc bá vơ độc hại là mừng rồi. Thấy Lam Thiếu Bằng không sao nên ông chở hắn về nhà, sẵn gọi điện cho Từ Quân tóm tắt chuyện vừa nãy.
Từ Quân nói, “Anh bên đây đã xin công ty cho quản lý Lam nghỉ phép rồi. Cậu đưa cậu ấy về nhà nghỉ ngơi thật tốt rồi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra đi. Chắc tên Chu Nghệ Thông nên đi gặp bác sĩ tâm lý thật rồi.”
Ông bế Lam Thiếu Bằng lên lầu, đặt hắn lên giường của bọn ông, đắp chăn cho hắn. Xong xuôi hết cả, ông lúc này mới có thể yên tâm hoàn toàn.
Ông ngồi trên ghế sa lon nhẹ nhàng thở ra, vừa thờ phào thì điện thoại reo lên, là số của Mỹ Vân.
“A lô, Mỹ Vân hả?”
“Tôi không phải Mỹ Vân.” Bên kia truyền đến giọng đàn ông lạ hoắc.
“Ông là ai? Sao lại dùng điện thoại của Mỹ Vân hả? Mỹ Vân đâu rồi?” Lòng ông khóc thét. Hết chuyện này tới chuyện khác ùn ùn kéo đến. Mỹ Vân mà bị gì là ông lại phải bôn ba lao lực nữa. Ông trời ơi, ông tha cho tôi đi mà.
“Mỹ Vân không sao cả. Tôi là cha của Chu Nghệ Thông đây.”
“Ồ, ngài Chu phó thị trưởng, rất vinh hạnh được lãnh đạo cấp cao gọi điện. Ngài gọi cho kẻ hèn này có điều chi sai bảo ạ?” Ông cười toe toét với cha của Chu Nghệ Thông.
“Tôn Anh Hùng, cậu đứng đắn chút coi. Tôi cảnh cáo cậu đấy. Cậu quản lý người của cậu đi, đừng để Lam Thiếu Bằng câu dẫn thằng con tôi nữa.” Giọng cha của Chu Nghệ Thông trở nên cực kỳ trầm trọng.
“Phó thị trưởng Chu à, lời này của ông vô lý quá. Thiếu Bằng nhà tôi hôm nay đi làm bị Chu Nghệ Thông bắt ép đi, sao lại biến thành câu dẫn thằng con ông rồi? Ông nên coi chừng thằng con của ông thì hơn ấy, đừng để nó quấy rầy cuộc sống của bọn tôi nữa. Bọn tôi với nó thuộc hai thế giới rồi.” Ông cũng sẳng giọng đáp trả.
“Con của tôi rất tốt, chỉ có lúc gặp Lam Thiếu Bằng mới không bình thường mà thôi.”
“Ông đừng có mà đổi trắng thay đen. Ông cứ đi mấy quán gay bar hỏi đi, mấy chỗ đó ai không biết thiếu gia nhà Chu là gay, không có Lam Thiếu Bằng thì nó còn có thể đi tìm Lý Thiếu Bằng Trương Thiếu Bằng Vương Thiếu Bằng nữa đó. Từ lúc trước khi lên đại học nó đã cong queo rồi.” Ông thẳng thắn vạch trần Chu Nghệ Thông. Ông Chu bên kia sắp bắt đầu phát hỏa.
“Đừng có nói bậy!!”
“Uầy, tôi nói bậy hay không thì ông cứ việc điều tra. Chỉ xin con của ông đừng quấy rầy cuộc sống của bọn tôi nữa, vậy thì mới vẹn đường đôi bên. Ông là lãnh đạo, có chuyện gì xảy ra thì bên ông bất lợi nhiều nhất đấy, còn bọn tôi chỉ là người dân, chỉ qua một thời gian là êm xuôi lại hết. Thế nên phó thị trưởng à, hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì hết. Mọi người bất quá chỉ đi ra ngoài hóng mát chơi một vòng thôi đúng không?” Ông cười ha hả hỏi ngài phó thị trưởng.
Quả nhiên bên kia dừng một chút rồi cũng cười bảo, “Đúng vậy, hôm nay chúng ta đi ra ngoài hóng mát một vòng thôi. Tôn Anh Hùng, cậu thức thời đấy. Chuyện này cứ như vậy nhé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Ông tắt điện thoại, ngồi phịch xuống ghế. Đói muốn chết, phải đi tìm chút gì bỏ bụng thôi.
Tiệm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ được xem là nhà bếp chuyên dụng của ông. Mỗi lần đói bụng sắp chết là ông cứ lết đến đây kiếm ăn. Đầu bếp ở tiệm này là cháu trai Lão Ngũ, tay nghề rất khá. Mỗi lần ông đến tiệm gọi món là một mình cậu ấy nấu cho ông ăn, tuyệt đối không lừa gạt ông.
Ông xách cà-mên đứng trước quầy nói: “Khoai tây chiên, cháo thịt nạc trứng muối, cá viên, sườn giấm đường với hai phần cơm nha.”
Vợ Lão Ngũ cười bảo nhân viên phục vụ gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho ông, sau đó quay lại cười với ông, “Hồi nãy Tiểu Mễ đến ăn một chầu no bể bụng rồi bảo em ký sổ cho Hùng ca trả tiền đó.”
“Ranh con, tuổi còn nhỏ đã bày đặt ký sổ. Ủa khoan, tôi cho nó tiền cơm rồi mà sao nó còn ký sổ với chị chi vậy kìa?” Ông lấy làm ngạc nhiên. Ông cho nó năm chục đồng mà còn chưa đủ cho nó ăn sao?
“Tiểu Mễ bảo nó muốn tiết kiệm tiền mua quà sinh nhật cho ba nó nên ăn cơm ký sổ, để ba nó trả tiền sau.” Vợ Lão Ngũ giải thích.
“… Con mẹ nó, vậy quà sinh nhật này khác nào ông tự bỏ tiền mua cho mình? Nó ký sổ, tôi thanh toán. Ranh con chết dẫm!” Lòng ông lúc này vừa lâng lâng vì con nó nghĩ tới mình, lại vừa muốn nện bể cái đầu ngu của nó ra.
Vợ Lão Ngũ không tính tiền ông bữa cơm này vì ông dẫn Lão Ngũ thầu công trình nhiều tiền. Vợ Lão Ngũ còn nói, “Lão Ngũ nhà bọn em có đồng ra đồng vào đều nhờ Hùng ca cả. Về sau có vụ mới cũng chớ quên Lão Ngũ nhé.”
“Anh em với nhau cả mà, khách sáo hoài à.” Ông vui vẻ xách đồ ăn về nhà.
Vừa mới bước ra cửa tiệm cơm, ông nhận được tin nhắn của Tiểu Mễ, “Ba ơi, hôm nay nhà chú Hồng Đào mở tiệc, con với cậu qua đó chơi, tối nay không về ăn cơm nhà nhen.”
Ông nhắn lại cho oắt con: “Nhớ coi chừng A Triết nhà mình nha. Đừng để Hồng Thái Lang ăn hết cậu con à.”
Tiểu Mễ trả lời: “Ba yên tâm, có con ở đây, cậu an toàn lắm.”
Ông mở loa xe, lần này là Quan Âm Bồ Tát Ca, “Quan âm bồ tát diệu nan trù, thanh tịnh trang nghiêm luy kiếp tu…”
Buổi tối trong nhà thật yên ắng. A Triết và Tiểu Mễ không ở nhà, nếu Lam Thiếu Bằng mà không bị bất tỉnh thì giờ này bọn ông đã có thể âu yếm lẫn nhau rồi. Trời ơi là trời, Chu Nghệ Thông chó chết! Thuốc ngủ chó chết!
Đồ ăn bày ra trên bàn, ông chà chà hai tay chuẩn bị xơi cơm. Lam Thiếu Bằng vẫn đang ngủ. Tiếc ghê, ông có mua món cháo trứng thịt nạc với khoai tây chiên mà hắn thích nhất đây nè. Hắn không có lộc ăn thì thôi hen, ông đây xơi hết, giờ ông đói đến mức ăn luôn con voi cũng được ấy chứ.
“Đói quá…” Lam Thiếu Bằng nghe mùi vị đồ ăn bèn ngồi dậy khỏi giường, nửa mê nửa tỉnh mò lấy một chiếc chén trống trên bàn ăn: “Múc giùm miếng cháo đi, cám ơn.”
“Ừa.” Ông đặt chén cháo trước mặt Lam Thiếu Bằng. Hắn mắt nhắm mắt mở lấy thìa húp từng miếng cháo rồi thì thầm: “Tôi nhớ tôi bị Chu Nghệ Thông đánh thuốc mê mà. Sao lại về được đến nhà rồi?”
“Anh ra sân bay cướp em về đó chớ. Thằng chó dám cướp người yêu ông, đờ mờ nhà nó!” Ông nhớ tới chuyện này bèn thấy nguy hiểm quá. Nếu Từ Quân không báo cho ông thì giờ này ông vẫn còn ngu ngơ chưa biết gì cả. Từ Quân coi như làm được một chuyện tốt, nhớ cho lão ấy một công.
“Ừa.” Lam Thiếu Bằng tỉnh hơn một chút. Hắn gấp thêm khoai tây chiên rồi nói tiếp: “Tên đó hẹn tôi ra ngoài, nói phải trả cho tôi những món đồ mà ngày trước tôi tặng hắn để chấm dứt tất cả. Nào ngờ hắn lại dẫn người bắt cóc tôi. Hắn ép tôi xuất ngoại với hắn, tôi cự tuyệt, thế là hắn bảo lính của hắn đánh thuốc mê tôi.”
“Anh biết mà. Từ Quân có báo cho anh là em bị Chu Nghệ Thông mang đi, anh biết ngay là có chuyện mà. Cơ mà người thương à, anh liều mạng cướp em về từ tay ác ma như vầy, em tính báo đáp anh bằng cách nào đây?” Ông đặt đũa xuống, nằm trườn lên bàn, ngẩng mặt cười dâm dê nhìn Lam Thiếu Bằng.
“Nếu tôi nói tôi không biết làm thế nào để báo đáp anh thì có phải anh sẽ lại bảo tôi lấy thân gán nợ đi đúng không?” Lam Thiếu Bằng liếc mắt nhìn ông một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
“Chỉ em hiểu anh ~~~~” Ông làm ra vẻ ác bá, ngả ngớn đưa tay nâng cằm hắn, “Trông tiểu tử này bộ dáng cũng khá đấy, gia mang về làm áp trại phu nhân nha.”
“Cút!” Lam Thiếu Bằng gạt tay ông ra, “Dâm dê! Tôi sắp chết đói rồi, ăn cơm trước đã.”
“Người thương à, ý em là chúng ta cơm nước xong xuôi rồi mới XXOO đúng hơm?”
“Anh nằm mơ đi, trong đầu đầy tư tưởng lưu manh.”
“Đời này anh nguyện chỉ lưu manh với mỗi mình em thôi.”
“Chết đi!” Lam Thiếu Bằng da mặt mỏng, hắn lấy thìa đánh tới, ông né ra sau, tránh được. Chộp ngược lại tay hắn, ông kéo Lam Thiếu Bằng vào lòng kiểm tra thân thể hắn rồi hôm trộm hắn một cái.
Miệng của Lam Thiếu Bằng mang theo hương vị khoai tây chiên. Ông liếm môi của hắn rồi đánh giá: “Giấm chua nhiều quá, lần sau phải bảo đầu bếp bớt bớt chút mới được.”
Lam Thiếu Bằng giận đến bất lực. Cuối cùng hắn đành quyết định ngồi đàng hoàng ăn cơm. Thuốc ngủ vẫn còn tác dụng, hắn cảm giác mình không có lấy một chút khí lực nào cả, ngồi ăn cũng không thẳng tướng nổi nữa.
Cơm nước xong xuôi, ông dọn bàn, còn Lam Thiếu Bằng lại nằm lăn ra. Sau đó, ông mở ti vi xem tin tức, Lam Thiếu Bằng đoạt lấy chiếc điều khiển từ xa, bật sang kênh phim yêu thích của hắn.
Phim truyền hình chán òm chả có gì để mà coi, ngoại trừ ly hôn cũng toàn là ly hôn, giống như người Trung Quốc ai cũng ly hôn để ngoại tình ấy. Không đầy một lát, TV chiếu sang Hoàn Châu Cách Cách. Lam Thiếu Bằng như ôm chặt lấy cái màn hình, còn nói rằng: “Hoàn Châu Cách Cách náo nhiệt từ đầu phim đến cuối phim. Tôi thích kiểu này lắm.”
“Thế á? Vậy anh đây là Ngũ A Ca còn em là Nhĩ Khang, chúng ta cũng náo nhiệt đi.” Ông lại giở trò lưu manh, trơ mặt ra tới gần Lam Thiếu Bằng, sau đó đè hắn xuống bất kể hắn có chịu hay không.
Dù sao hiện tại mặc quần áo mỏng… Ồ đúng rồi, ông không có mặc áo, còn Lam Thiếu Bằng chỉ mặc một áo sơ mi và quần tây, cởi ra dễ dàng vô cùng.
“Mặt dày! Cả ngày trong đầu chỉ có làm tình!”
“Còn trẻ thì tranh thủ làm nhiều chút, về sau già bất lực hết làm được, uổng lắm. Giờ làm cho đã đời đi rồi mai mốt về già nhớ lại những khoảnh khắc đẹp này.” Ông hùng hồn cởi quần.
“Cái này thì có gì đáng nhớ hả? Nhớ lại cảnh anh lưu manh đùa bỡn tôi thôi hả?” Lam Thiếu Bằng ỡm ờ. Sức chiến đấu của hắn lúc này mà nói hoàn toàn không địch lại ông, huống chi ông biết rõ hắn chỉ mạnh miệng thôi chứ trong lòng cũng muốn làm lắm ấy chứ, bằng không hắn đạp ông bay khỏi phòng từ đời nào rồi.
Ông vội vàng cởi quần áo, vội vàng để lại vô vàn dấu hôn trên làn da mịn màng của Lam Thiếu Bằng, đồng thời làm cho những dấu hôn đọng lại của ngày hôm qua trên cơ thể hắn sậm màu hơn nữa.
“Lưu manh đùa bỡn cũng là một nghệ thuật đấy. Anh có giấy chứng nhận chuyên gia làm tình đó. Người thương à, em có muốn xem thử không?”