Nhiên Nhiên muốn phá tan sự yên lặng này, cô nhỏ giọng hỏi:
- Cậu chủ, cậu hết giận em rồi sao?
Du Hạo Thần hơi sững người khi nghe câu hỏi của cô.
Có thật là cậu hết giận cô không? Tại sao cậu lại thấy bứt rứt khó chịu khi không gặp cô? Tại sao cậu lại đau lòng khi cô bị người khác bắt nạt?
Rõ ràng là cậu rất giận. Nhưng cậu lại không hiểu, tại sao cậu giận cô?
Du Hạo Thần không biết nói sao, chỉ gật nhẹ đầu.
Nhiên Nhiên nhận được cái gật đầu của cậu, vui vẻ nói:
- Cậu chủ, thật ra em có chuyện muốn giải thích với cậu.
- Chuyện gì vậy?
- Là chuyện giữa em và tiểu Thiên. Hôm đó em không phải là cố tình nói dối cậu. Em đi làm thêm là vì muốn có tiền mua quà sinh nhật cho cậu. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy? Em cảm thấy rất có lỗi. Muốn giải thích với cậu nhưng cậu không muốn nghe em giải thích.
Nước mắt Nhiên Nhiên không tự chủ rơi ra. Cô lấy tay dụi mắt, che đi gương mặt uất ức của mình.
Du Hạo Thần nghe rõ từng câu từng chữ, con ngươi màu hổ phách lay động. Thì ra cậu hiểu lầm cô. Chẳng trách cô lúc nào cũng muốn giải thích với cậu. Vậy mà cậu cứ lạnh nhạt, còn mắng nhiếc cô này nọ. Cậu quả thật sai rồi.
Khẽ ôm Nhiên Nhiên vào lòng, để cô khóc trong lòng cậu. Du Hạo Thần đau xót dịu giọng:
- Tôi xin lỗi. Tất cả là tại tôi. Là tôi để em chịu oan ức rồi. Ngoan đừng khóc nữa.
- Hức hức.....
Tiếng khóc vẫn vang lên đều đều. Nước mắt nước mũi của cô đều trút hết lên người Du Hạo Thần.
Cậu không nói gì, cứ ôm cô như thế. Một khoảng không gian để hai người họ lắng nghe nhịp đập của đối phương. Nhưng.....Nhiên Nhiên vẫn ngốc nghếch cho rằng người cậu thích là Lâm Tuệ Dao.
-------------------------------------------------------------
Chiều......
Nhiên Nhiên được Giản Thiếu Phàm dìu ra cổng trường.
Nhìn thấy Du Hạo Thần đứng đó, Giản Thiếu Phàm hơi cau mày.
- Sao anh lại ở đây?
Du Hạo Thần không nhìn Giản Thiếu Phàm, đút tay vào túi quần, thong thả đi lại:
- Tôi đón Nhiên Nhiên, không được sao?
- Không phải anh đã có Tuệ Dao rồi sao? Đừng khiến người khác tổn thương thêm nữa.
- Giản Thiếu Phàm, những gì mà cậu nhìn thấy chưa chắc là sự thật. Đừng vội kết luận người khác như vậy?
- Hội trưởng, anh đừng nghĩ anh lúc nào cũng đúng. Sự thật rõ rành rành trước mắt như vậy, còn muốn chối?
- Cậu....
Nhiên Nhiên một bên nghe hai người cãi nhau, bối rối không biết làm sao.
- Nhiên Nhiên, đi thôi.
Giản Thiếu Phàm nắm tay Nhiên Nhiên kéo đi. Du Hạo Thần lại giữ một bên tay còn lại:
- Nhiên Nhiên, em muốn về với tên đó sao?
Nhiên Nhiên nghe cậu hỏi, gương mặt tỏ ra lúng túng.
- Em... em.....
- Du Hạo Thần, đợi mình với.
Giọng nói ngọt đến mức khiến người khác chán ghét từ đâu chen ngang. Lâm Tuệ Dao từ đâu bước đến bên cạnh Du Hạo Thần.
Nhìn thấy cô ta, Du Hạo Thần hừ lạnh:
- Cô đến đây làm gì?
Lâm Tuệ Dao chớp chớp mắt, ôm tay Du Hạo Thần nũng nịu:
- Hạo Thần, cậu nói gì vậy? Chẳng phải sáng nay cậu bảo mình ra về đợi cậu ở cổng trường sao? Ủa, sao cậu lại nắm tay Nhiên Nhiên vậy?
Nhiên Nhiên nghe đến đây, vội bỏ tay ra khỏi tay Du Hạo Thần. Cô cười gượng.
Du Hạo Thần cảm giác bàn tay mềm mại của ai đó rụt lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ mất mác. Cậu nhìn Lâm Tuệ Dao bằng đôi mắt hình viên đạn:
- Tôi bảo cô như vậy khi nào? Cô thôi cái vẻ giả tạo đó đi.
- Hạo Thần.... cậu.....
Tuệ Dao rơm rớm nước mắt.
Giản Thiếu Phàm một bên nhếch mép cười khinh bỉ:
- Hội trưởng, chúng tôi không làm phiền hai người nữa. Đi trước đây.
Nói rồi, anh nắm tay Nhiên Nhiên kéo đi.
Nhiên Nhiên chỉ đứng bất động, mặc cho Giản Thiếu Phàm đưa đi mà không chào Du Hạo Thần lấy một tiếng.
Du Hạo Thần nhìn theo Nhiên Nhiên, muốn nói gì đó nhưng Tuệ Dao cứ ôm chặt tay cậu làm cậu khó chịu.
- Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi.
- Hạo Thần, cậu....
- Tôi sẽ để mọi người biết bộ mặt thật của cô. Thôi ngay những hành động giả tạo đó đi. Thật đáng kinh tởm.
Lâm Tuệ Dao không nói gì, chỉ khẽ nở một nụ cười lạnh.
Du Hạo Thần đẩy cô ta ra rồi bỏ đi.
Nhìn theo cậu, cô ta chỉ khẽ nhếch mép:
- Cậu nghĩ cậu có thể sao?
-------------------------------------------------------------
Lâm Tuệ Dao không đi về nhà mà đi thẳng đến Bar Night. Hôm nay cô thật bực mình. Du Hạo Thần. Tên đáng ghét đó nghĩ hắn có thể thắng cô sao.
Hừ... Mơ đi. Nếu cô không có được hắn thì người khác đừng hòng có được.
Mộc Nhiên Nhiên....
Con nhỏ ngu ngốc này. Tao sẽ khiến mày phải trả giá.
Ả ngồi trên bàn rượu, tay rót rượu vào ly uống cạn. Gương mặt tỏ ra bực bội.
Lâm Tuệ Dao không biết rằng có người theo dõi cô ta.
Hiện tại, Khả Hân và Nghiêm Tử Kỳ đang ngồi phía sau cô ta.
- Thì ra đây là con người thật của cô ta sao?
- Hân Hân, cậu nhỏ tiếng thôi. Cô ta nghe thấy là toi đó.
- Sao phải sợ cô ta chứ. Tử Kỳ, cậu đừng có mà nhác cấy như vậy. Mau chụp hình lại đi.
- Được được. Mình chụp đây.
Tử Kỳ lia máy ảnh về phía Lâm Tuệ Dao thì một bàn tay giật lấy máy ảnh của anh.
- Hai nhóc định làm gì? Chỗ này không cho trẻ con vào. Mau đi chỗ khác chơi.
Người đàn ông vẻ mặt hung tợn, tay còn có hình săm nhìn rất đáng sợ.
Khả Hân nhìn người đàn ông, lắp bắp:
- Bọn... bọn cháu.....chỉ muốn vào đây một chút.
- Mau đi chỗ khác chơi.
- Chú trả.... trả máy.... ảnh cho cháu....
Tử Kỳ run run nói.
Người đàn ông liếc nhìn một cái rồi lạnh giọng.
- Cầm lấy rồi mau đi.
- Vâng... vâng....
Khả Hân với Tử Kỳ nhận lấy máy ảnh rồi vội đi ra ngoài.
Người đàn ông nhìn theo, đi về phía Tuệ Dao:
- Đã xong thưa cô.
- Tốt lắm. Đây là tiền thưởng.
Tuệ Dao quay mấy tờ tiền trên bàn rồi cười khẩy.
Người đàn ông vui vẻ nhận lấy rồi rời đi. Ả ta cầm ly rượu trên tay, đôi mắt nheo lại cay độc:
- Theo dõi tao để tìm bằng chứng sao? Để xem tụi bây làm được gì?