Nghê Già không ngờ, sau giờ tan học cô vẫn chạm mặt Trần Kính Sinh.
Cũng không hẳn là chạm mặt, cậu đang đợi cô.
Tiết tự học tối của khối 12 kết thúc trễ hơn mấy khối khác 1 tiếng, tốp năm tốp ba kéo nhau ra khỏi tòa nhà dạy học, lúc cô một mình đi ra ngoài, Trần Kính Sinh đã đứng chờ ở dưới lầu.
Không thấy Tống Chương, đám người ồn ào hay đi chung với cậu cũng không. Chỉ có một mình cậu, cái bóng kéo rất dài trên mặt đất.
Gió đêm thổi qua, Nghê Già khẽ run lên.
Trời thật là lạnh.
Giữa trưa tan rã trong không vui, bây giờ cô không có tâm trạng để ý đến cậu.
Cô đi lướt qua người cậu, Trần Kính Sinh cũng không gọi cô lại.
Nhưng cô biết, cậu đi theo sau.
Lẳng lặng, không một tiếng động.
Ra khỏi trường, học sinh dần dần ít đi, lúc đi đến khu vực chờ ở ngã tư, Nghê Già dừng bước.
Cô quay đầu, cậu cũng dừng lại, vẫn luôn duy trì một khoảng cách không dài không ngắn với cô.
Nghê Già hỏi: “Định theo tới khi nào?”
Cậu nói: “Đến khi cô quay đầu.”
“…”
Đèn xanh sáng lên, đám người đứng chờ nối nhau bước đi.
Nghê Già ôm lấy cánh tay, thản nhiên nhìn cậu: “Thú vị sao?”
“Không.”
Cậu đi tới vài bước, đứng trước mặt cô. Vóc dáng cậu rất cao, cái bóng phủ lên mặt cô.
“Còn giận?”
Trong giọng nói có ý cầu hòa, ẩn trong sự lạnh lùng thường ngày.
Nghê Già không ngờ cậu có thể chủ động tìm cô, bị cô phớt lờ như vậy, cậu cũng không phát cáu.
Nghê Già không phải người giận dai, cũng không quen với một Trần Kính Sinh như vậy.
“Không giận.”
Sự u ám trong đáy mắt cậu dường như tản ra ngay lập tức, cậu đứng bên cạnh cô, “Đi thôi.”
Nghê Già nheo mắt nhìn cậu, “Muốn đưa tôi về nhà?”
“Ừ.”
“Vậy cậu nhớ cho kỹ, là cậu đưa tôi về, không phải tôi dẫn cậu về nhà.” Phía trước, đèn xanh lại sáng lên, Nghê Già đưa tay kéo cằm cậu qua, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tôi không dẫn đàn ông về nhà.”
***
Đêm đó trên đường đã xảy ra chút tình huống.
Lúc qua đường, có một chiếc xe máy lao thẳng về phía họ, Trần Kính Sinh gần như ôm Nghê Già vào lòng theo bản năng, xoay người lại, tay lái của xe máy quẹt qua lưng cậu.
Trần Kính Sinh thét lớn một tiếng, cắn chặt răng. Khi cậu ngẩng đầu lên, chiếc xe máy đã nghênh ngang chạy mất, chẳng hề giảm tốc độ, không thấy rõ mặt người lái.
Cậu quay đầu, nắm chặt hai vai Nghê Già, “Cô không sao chứ?”
Nghê Già lắc đầu, định chạm vào lưng cậu nhưng cậu lại buông cô ra trước, lui về sau.
“Tôi không sao.” Trần Kính Sinh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
Nghê Già chau mày, “Tôi thấy hắn quẹt vào lưng cậu.”
“Có quẹt, không rách da.”
Miếng da ở sau lưng Trần Kính Sinh đã đau đến nóng lên, nhưng lông mày cũng không nhăn một chút.
Quả thật không rách da, có lẽ là tụ máu.
Nhưng cậu không chịu để cô đụng vào, cô liền không đụng.
Chỉ là, trong lòng Nghê Già đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Chuyện này, nhìn thì như một tai nạn bất ngờ, trên thực tế lại giống một lời cảnh cáo ngầm hơn, cảnh cáo cô không hành động, cảnh cáo cô, hắn đang ở bên cạnh bọn họ.
Người kia, không biết còn có thể làm ra bao nhiêu chuyện vừa thấp hèn vừa âm hiểm như vậy nữa đây?
Nghê Già hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, nhưng cô không thể làm được.
***
Sự thật chứng minh, thứ cảm giác này nhiều lúc chẳng phải vô căn cứ.
Hơn một giờ sáng, cửa nhà Nghê Già bị gõ đập một cách thô bạo, tiểu khu cô ở đã cũ, cửa không còn bền chắc, lúc bị người ta đập mạnh, cứ như giây tiếp theo sẽ bị mở ra vậy.
Người bên ngoài cứ như phát điên, miệng còn bô bô khẽ mắng, lúc này, một tên ma men xông vào trong tòa nhà, không ai dám mở cửa.
Vì thế mặc cho hắn trắng trợn đập cửa như nã pháo, ầm ĩ làm Nghê Già từ trong mộng bừng tỉnh.
Những tiếng động kia rõ ràng hơn, dường như đang quanh quẩn bên tai.
Thì ra không phải mơ.
Thật sự có ác quỷ đang gõ cửa.
Trước khi ngủ, Nghê Già đã khóa trái cửa, nhưng vẫn không đủ, cô trực tiếp tới phòng bếp cầm con dao phay đi ra.
Cô không hoảng loạn, lúc này, cô lại bình tĩnh một cách kì lạ.
Cô sờ soạng đi đến phòng khách, mắt mèo trên cửa để lộ một tia sáng nhạt.
Là từ bên ngoài chiếu vào, ánh đèn sáng rực ở hàng lang.
Cửa còn loảng xoảng rung lên, Nghê Già bước từng bước qua, hơi khom người nhìn qua mắt mèo.
Cô thấy được một con mắt.
Trong phút chốc, Nghê Già toát mồ hôi lạnh.
Người ngoài cửa đang nhìn cô từ mắt mèo.
Vì không thể nhìn thấy, cho nên mắt hắn ta trợn rất lớn, nhãn cầu như muốn trồi ra khỏi vành mắt.
Nghê Già ngừng thở, ngay lúc này di động chợt vang lên.
Tiếng chuông rất lớn, vô cùng chói tai.
Hình như người ngoài cửa cũng nghe được, hắn ta không gõ cửa nữa, lui về phía sau.
Nghê Già thấy rõ mặt hắn ta.
Là một tên trong số đám đàn ông mà ngày đó Tiếu Tử Cường mang theo.
Rõ ràng là say khướt, hiện tại đầu óc mơ hồ, chốc chốc lại hùng hùng hổ hổ, chốc chốc lại cười rộ lên, nụ cười đáng kinh cực kỳ.
Hắn ta nhìn cánh cửa này, cứ như có thể nhìn thấu.
Nghê Già bắt máy, cô đã đoán được dãy số lạ này là của ai.
Giọng nói ồm ồm khàn khàn của Tiếu Tử Cường bị khuyếch đại trong bóng đêm vô tận, như câu thần chú quanh quẩn bên tai.
“Nghê Già, tôi chỉ đợi nhiều nhất là thứ sáu tuần này.”
Nói xong liền cúp máy, không hề nhiều lời.
Nghê Già còn cầm di động, nghe tiếng máy bận bên trong, cô lại nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa đã trống không.
Cứ như chưa từng có ai đến
Lúc này, mọi sự bình tĩnh của cô đều bị rút hết, đầu óc trống rỗng.
Cô từ từ xoay người lại, lưng dựa vào cửa, hai chân bủn rủn, cả người nhẹ nhàng trượt xuống sàn.
Cô buông con dao ra, nó lấp lánh ánh bạc trên mặt đất, bàn tay vì bóp chặt mà các đốt ngón tay đều đang phát đau.
Nghê Già vứt di động đi, sau đó kéo tóc, kéo đến khi da đầu đau đớn.
Cô co cả người lại.
***
Khi Tống Chương gặp lại Nghê Già, cứ cảm thấy cô rất lạ, sự quyến rũ khó mà che dấu trên ngũ quan của cô bị một loại im lặng gần như nghiêm túc thay thế.
Bình thường cô rất hay thả thính, xinh đẹp cực kì, hôm nay lại thu hết mọi gai nhọn, yên tĩnh đứng ở đó.
Tống Chương đi qua, lắc lắc di động, “Cô tìm tôi hả?”
Nghê Già nhìn thoáng qua phía sau cậu ta.
“Yên tâm đi, tôi không nói cho cậu ấy, không phải cô bảo tôi đừng nói à?” Tống Chương nói, “Tôi chuồn êm đi ra, cô tìm tôi không tìm anh Sinh, cậu ấy mà biết không chém chết tôi mới lạ.”
Nghê Già không có tâm trạng lắm lời với cậu ta, nói một cách ngắn gọn súc tích, “Cuối tuần này, cậu hãy giám sát Trần Kính Sinh cho chặt, tốt nhất đừng để cậu ấy ra khỏi nhà.”
Tống Chương nói: “Sao được, tôi hẹn cậu ấy chơi bóng rồi.”
Nghê Già không đáp, chỉ là đôi mắt kia nhìn thẳng cậu ta, như một thanh kiếm sắc bén.
Tống Chương yên lặng chớp mắt, “Xảy ra chuyện gì?”
Nghê Già mím môi, “Sau này cậu sẽ biết.”
“Có ý gì? Cô muốn gạt Trần Kính Sinh làm gì?” Tống Chương nhíu mày, “Nghê Già, tôi nói cho cô biết, Trần Kính Sinh không thích bị người ta gạt đâu, cô muốn làm gì chi bằng nói thẳng cho cậu ấy.”
Nghê Già: “Tôi không gạt cậu ta.”
“Bây giờ cái gì cô cũng không nói, chính là gạt cậu ấy.”
“Tống Chương.” Nghê Già hít sâu một hơi, “Chuyện cũ của Trần Kính Sinh cậu biết bao nhiêu?”
Tống Chương ngừng một lát mới nói: “Toàn bộ.”
Vì biết toàn bộ nên mới giận dữ thay cậu, cũng tiếc thay cậu, cho nên mới muốn cậu trở nên tốt hơn. Bằng không lấy tính khí kia của Trần Kính Sinh, cậu sẽ không có bạn.
Nghê Già hỏi: “Nếu chuyện đó lại xảy ra, tình huống hiện giờ có thể giúp cậu ấy chống đỡ được nữa không?”
Lông mày của Tống Chương càng ngày càng cau chặt, “Rốt cuộc là thế nào?”
Nghê Già nói: “Có người muốn trả thù cậu ta.”
Tống Chương phản ứng rất nhanh, “Những người trước đây?”
“Ừ.”
“Trả thù? Bọn chúng dựa vào cái gì?” Tống Chương gần như bốc hỏa, “Bọn chúng nghĩ cái quỷ gì vậy? CMN, cả đời của Trần Kính Sinh đều bị bọn chúng hủy hoại, rốt cuộc ai nên trả thù ai?”
Nghê Già không hiểu câu ‘cả đời bị hủy hoại’ trong miệng Tống Chương là khái niệm gì, nhưng cô biết chuyện Trần Kính Sinh bị bệnh tâm lý.
Nó chưa bao giờ khép lại, thậm chí còn lưu lại sẹo, mỗi một giây đều có thể hủy diệt hết.
Vết thương trên người có thể lành, nhưng vết thương trong lòng thì không, sẽ để lại bóng ma lâu dài, nó có mặt ở khắp nơi, xâm nhập từ những chỗ nhỏ nhất rồi cắn nuốt sự sống.
Trái tim sụp đổ, cả người cũng sẽ sụp đổ.
Đả kích như vậy, Trần Kính Sinh sẽ không chịu nổi lần thứ hai.
Nghê Già hiểu rõ, Tống Chương càng hiểu rõ hơn cô.
Cậu ta hỏi: “Vậy cô muốn thế nào? Tôi có thể không nói cho anh Sinh, nhưng chuyện này phải có cách giải quyết.”
“Cậu chỉ cần để ý đến cậu ấy.” Nghê Già bình tĩnh nói, “Cái khác để tôi giải quyết.”
Tống Chương tức đến muốn cười, “Cô giải quyết thế nào?”
“Tôi sẽ ngăn cản.”
Tống Chương nghe vậy, hơi nhíu mày.
Nghê Già: “Tôi quen bọn họ.”
Cô nắm chặt nắm đấm, móng tay bấm trắng bệch, “Tôi…trước đây hay đi chung với bọn họ.”
Tống Chương im lặng một lát mới nói, “Không phải trong đó có một kẻ là anh họ của Tiếu Khải Minh sao? Các người còn chưa trở mặt?”
“Ừ.” Nghê Già nói, “Anh họ cậu ta không quản cậu ta.”
Đây là sự thật.
“Trước đây tôi cũng nhận hắn ta là anh, không đến mức trở mặt.”
Nghê Già mặt không đổi sắc nói xong.
Đầu ngón tay đều sắp đâm rách lòng bàn tay.
“Rất nguy hiểm.” Tống Chương vẫn cảm thấy không ổn, “Bọn họ không chắc sẽ nể mặt cô, nếu thật sự muốn gây lộn, cô ngăn không được đâu.”
Nghê Già: “Chuyện này cậu đừng xen vào.”
“CMN tôi chiều bọn chúng luôn. Muốn đánh nhau tôi sẽ gọi người, mn tôi muốn đánh chết lũ này…”
Nghê Già lạnh giọng ngắt lời, giọng nói có chút run.
“Bọn họ đánh cậu, cậu đánh trả, bọn họ lại đánh trả tiếp, cứ đánh cả đời sao? Cậu có biết những người này…”
Ghê tởm biết bao nhiêu không?
Bọn họ là rác rưởi thật sự.
“Nhưng dù sao cũng phải kết thúc đi chứ? Nói không chừng ngày nào đó, nhóm người này lại tìm tới cửa, nếu bệnh của Trần Kính Sinh lại tái phát, cậu ấy sẽ xong đời mất!”
Tống Chương tức đến đỏ mặt tía tai.
Nghê Già nhắm chặt mắt, từ từ nói:
“Là tôi nợ cậu ấy.”
Cho nên, việc này không thể có lần sau.
Phải giải quyết, hoàn toàn triệt để, sạch sạch sẽ sẽ.
Trốn tránh lâu như vậy, cô biết.
Rồi sẽ có ngày này.