Lúc này và ngay tại đây, ai cũng có một phần kịch bản cho mình.
Nhưng chỉ có Phó Tùy Vân nói thẳng ra.
Vì thế bà Phó không khỏi bỏ Diệp Quy Căn ra, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Con trai, chẳng lẽ con không ở bên Diệp Quy Căn sao?”
Một lát sau bởi vì hiểu lầm được giải trừ mà bà Phó vội vàng về phòng ngủ bù.
Diệp Quy Căn vừa muốn rời đi thì bị Tiêu Ca gọi lại.
Tiêu Ca cảm thấy có chút không đúng, trong cốt truyện gốc thì Diệp Quy Căn biết rõ thân thế của mình, vậy nên mới tích nhiều hận thù như vậy với nhà họ Hạ.
Nhưng hiện tại tin Hạ Thời Côi mất tích đã lộ ra khắp nơi luôn rồi, vậy mà Diệp Quy Căn còn bình tĩnh không nhân cơ hội tranh quyền à?
Tiêu Ca dứt khoát hỏi rõ hắn: “Diệp Quy Căn, anh nghĩ sao? Có định nhận tổ quy tông không?”
Diệp Quy Căn nhíu mày hỏi lại: “Nhận tổ quy tông gì? Cậu biết thân phận của tôi?”
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân nhanh liếc nhau một cái rồi Tiêu Ca nói tiếp: “Chẳng lẻ anh có manh mối về chuyện của Hạ Thời Côi?”
Điều đáng nói là ba nuôi Diệp cũng giúp Diệp Quy Căn trả thù nhà họ Hạ, vì đúng là Diệp Quy Căn bị vứt bỏ.
Không có chuyện ba nuôi Diệp cản hắn báo thù.
“Thôi được,” Diệp Quy Căn không tình nguyện thừa nhận, “Hạ Thời Côi từng liên lạc với tôi, y nói có người đang giả mạo Quý Châu Ngọc.
Thật ra lúc trước tôi cũng nghi vài lần rồi, bối rối không hiểu sao Quý Châu Ngọc trong trí nhớ quá khác biệt, tôi cảm thấy em ấy bị người ta đổi.”
Tiêu Ca chợt nhận ra hắn không ngạc nhiên lắm.
Là công chính trong tiểu thuyết đam mỹ bá tổng, dù là thuộc tính gì thì việc từ bỏ sự nghiệp vì thụ chính là rất bình thường, không lạ lẫm gì.
Nói không chừng Quý Châu Ngọc đã hết hy vọng thì Diệp Quy Căn càng nên từ bỏ.
Quả thực, câu tiếp theo Diệp Quy Căn nói với vẻ chán nản: “Gần đây em ấy hay cáu giận với tôi, cũng chẳng còn hy vọng với tôi nữa.
Tôi quyết định tạm thời từ bỏ hết tất cả vì em ấy..”
Tiêu Ca bỗng nhiên phát hiện thêm điều không đúng.
Sao vậy được, Quý Châu Ngọc không thể lòng như tro tàn vào lúc Diệp Quy Căn còn chưa bắt đầu trả thù chứ, không đúng kịch bản lắm.
Tiêu Ca lập tức nói: “Diệp Quy Căn, tôi nghi ngờ hiện người không yêu anh nữa là Quý Châu Ngọc giả, anh có thể gọi cậu ta ra mà không bị nghi ngờ để tụi tôi gặp mặt không?”
Diệp Quy Căn nửa tin nửa ngờ: “Thật không vậy? Không phải cậu muốn làm khó em ấy đấy chứ? Nếu cậu dám thì tôi với cậu không đội trời chung!”
Tiêu Ca rất bất ngờ, sao nhanh như thế mà Diệp Quy Căn biến thành nửa trung khuyển công rồi? Cũng không ngẫm lại xem lúc trước Quý Châu Ngọc bị cho ra rìa bao nhiêu lần? Nếu muốn xử cậu ta thì phải dùng trăm phương ngàn kế à?
Vốn Tiêu Ca cho rằng Quý Châu Ngọc giả cũng chẳng gây được bao nhiêu sóng gió, giờ nói không chừng vẫn có chút năng lực.
Tiêu Ca bắt đầu hơi lo lắng.
Phó Tùy Vân đứng bên cạnh cười lạnh: “Diệp Quy Căn, cậu dám uy hiếp người của tôi?”
Diệp Quy Căn cười nhạo: “Phó Tùy Vân, tôi thì có gì không dám? Đời này tôi đã sợ ai chưa?”
Phó Tùy Vân ngạo mạn nhướng mày.
Diệp Quy Căn khoanh tay nén giận.
Hai người họ giống như hai con hổ chốn rừng sâu hoang dã đang so nhau ai khủng hơn.
Bốn mắt nhìn nhau, để bảo đảm cho ánh mắt sắc bén của mình chắc chắn có thể lọt vào mắt đối phương nên hai người không dám động đậy dù chỉ một chút, nhất thời cả hai biến thành hai người gỗ đến thở cũng phải khống chế biên độ lớn nhỏ.
Năm giây trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Giúp việc A vào phòng ăn để dọn chén đĩa bữa sáng thấy thế thì im lặng vòng qua hai bức tượng đó.
Giúp việc B nhìn thấy cạnh chân Diệp Quy Căn còn một nhúm rác nên đưa chổi qua trong lo sợ, thân mình Diệp Quy Căn không động đậy chỉ nâng một chân lên làm gà vàng một chân.
Giúp việc C cũng nhìn thấy có rác dưới chân Phó Tùy Vân thì hơi chần chừ, Phó Tùy Vân biết nên lấy hai tay trái phải chống lên sô pha, rồi như chơi đu xà mà nâng mình lên, hai chân cách mặt đất!
Một khi đã làm thì bọn họ không muốn chịu thua, rác đã được dọn nhưng vẫn giữ tư thế đó không chịu bỏ xuống.
Đây là một loại kiêu ngạo thầm lặng!
Là chuyện tôn nghiêm giữa những người đàn ông với nhau!
Mãi đến khi Tiêu Ca đứng cạnh Phó Tùy Vân suy nghĩ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thấy cảnh đó thì tiện tay ném Diệp Quy Căn ra ngoài cửa mới thôi.
Phó Tùy Vân ngồi xuống tại chỗ như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ một tiếng.
Sau đó hai người cùng nghe thấy tiếng Diệp Quy Căn cào cửa.
“Sao anh ta lại cào cửa?” Tiêu Ca hỏi với vẻ bối rối.
Vấn đề này Phó Tùy Vân cũng không trả lời được.
Chẳng lẽ Diệp Quy Căn đang tỏ vẻ dễ thương với họ?
Quản gia với kiến thức uyên thâm thấy thế thì mỉm cười, giải thích cho họ: “Sen sẽ bất giác bắc chước dáng vẻ của mèo nhà mình.”
Hai người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, không quan tâm Diệp Quy Căn nữa.
“Tiêu Tiêu lúc nãy em đang nghĩ gì?” Phó Tùy Vân để ý hồi nãy Tiêu Ca thất thần khá lâu.
Tiêu Ca lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là hơi lo cho Hạ tổng, Quý Châu Ngọc giả hình như không dễ đối phó như vậy, không biết y đang gặp chuyện gì, haizz.”
Cậu vừa nói vậy Phó Tùy Vân cũng hơi lo theo, rốt cuộc gần đây ba người họ đã là bạn, không còn là quan hệ đối thủ lạnh như băng hồi trước nữa.
Thành thật mà nói dù Hạ Thời Côi có vì tính cách Tiêu Ca thay đổi mà đến thử hay không thì trên thực tế y đối xử với bọn họ cũng không tệ, không vì muốn thử mà làm bất cứ chuyện xấu gì.
Hai người thở dài, nhanh chóng đi xem tài liệu.
Kết quả bọn họ có được vài tin xấu.
Bởi vì biết ông chủ gần đây chơi thân với hai người Tiêu Phó, rồi biết hai người còn thật tình đi khắp nơi điều tra tung tích Hạ Thời Côi, đến bữa trưa vệ sĩ của Hạ Thời Côi gọi cho Phó Tùy Vân.
Vệ sĩ nói: “Ngày hôm qua, một tiếng trước khi mất tích tâm trạng của Hạ tổng đột nhiên rất tệ.
Vốn tay anh đang bó bột làm việc không tiện, nhưng lại không cho chúng tôi ở lại dinh thự chăm sóc, nói muốn yên tĩnh một mình.”
Tiêu Ca suy nghĩ rồi hỏi: “Cùng ngày đó y có nhắc Nhậm Phi Dương với anh không? Lúc nhắc thì giọng điệu thế nào?”
Vệ sĩ trả lời: “Có nhắc có nhắc, vừa cười vừa nói, không có nội dung cụ thể, chỉ nói cậu Nhậm thú vị hơn trong tư liệu nhiều.
A đúng rồi tôi nhớ rồi, lúc đó Hạ tổng còn nói nếu hôm sau mà y còn tới công ty bình thường thì tối đó nhớ lấy cái thang để ngoài tường nhà họ Hạ.”
Phó Tùy Vân: “…”
Tiêu Ca: “…?”
Hạ Thời Côi nhất định không thể tưởng được Nhậm Phi Dương căn bản không cần thang, cậu ta có thể mang máy xúc đến luôn?
Cúp điện thoại, tâm trạng Tiêu Ca rầu hơn chút, Phó Tùy Vân cũng bắt đầu cảm thấy Hạ Thời Côi chết sống thế nào chưa rõ.
Tiêu Ca nói: “Nghe vậy thì y như thể đã biết mình sẽ có một cuộc hẹn nguy hiểm vào sáng hôm đó, cuộc hẹn đó nói không chừng sẽ khiến y không đến công ty được.”
“Đúng vậy.” Phó Tùy Vân thở dài, “Chuyện này có phải nên nói cho cậu Nhậm không? Chúng ta tìm không thấy người, nói không chừng nhà họ Nhậm tìm được.”
Lời này nghe có lý.
Hai nhà Phó Hạ lợi hại thế nào rốt cuộc vẫn là thương nhân, họ Nhậm là nhà chuyên nghiên cứu khoa học, một khi tham gia thì ở phương diện tìm người cũng hiệu quả hơn.
Sắc mặt Tiêu Ca ngưng trọng móc điện thoại ra gọi cho Nhậm Phi Dương.
Reo được vài tiếng thì Nhậm Phi Dương bắt máy với giọng uể oải yểu xìu: “Alo Tiêu Ca.”
“Anh sao vậy?” Tiêu Ca còn tưởng rằng anh ta đã nhận ra điều không đúng.
Nhưng con trai ngu vẫn hoàn ngu, Nhậm Phi Dương lười biếng trả lời: “Không có gì, chỉ là hiện tại không có hứng thú với người đẹp nào cả, chán quá đi.”.
ngôn tình tổng tài
Tiêu Ca liền nói: “Chỗ tôi có tin liên quan đến Hạ tổng, không biết anh có đồng ý hỗ trợ không.”
“Á?” Trong một giây đồng hồ Nhậm Phi Dương liền lên tinh thần, giọng nói trở nên hưng phấn bay bổng nhưng lại hơi do dự, “Chuyện gì? Không phải y mất tích thật chứ?”
Tuy rất tàn nhẫn nhưng Tiêu Ca đành phải nói cho anh biết: “Đúng vậy, hơn nữa bởi vì một nguyên do nên trước mắt có lẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể đã chết.”
Nhậm Phi Dương không nói lời nào, không biết suy nghĩ cái gì mà hô hấp có chút dồn dập.
“Còn một việc tôi cảm thấy nên nói cho anh.” Tiêu Ca nói chậm lại, “Đó là tôi phát hiện Hạ tổng hơn phân nửa là thích anh.”
“A?” Nhậm Phi Dương sốc luôn.
Tiêu Ca nói ngắn gọn về đoạn nhật ký viết dê béo nhỏ và cuốn sổ tay ghi lại thông tin liên quan đến Nhậm Phi Dương, càng nghe Nhậm Phi Dương càng im lặng, càng nói Tiêu Ca càng cảm thấy chuyện tình này quá thê lương và đẹp đẽ.
Cái gì mà lúc niên thiếu khinh cuồng quyết từ hôn sau đó gặp lại thì yêu ngay cái nhìn đầu tiên;
Cái gì mà một người có lòng nhưng duyên phận kiếp này vô vọng, trong đêm khuya im lặng lật giở từng trang giấy với những câu từ ít ỏi mà tìm kiếm rồi tưởng mong;
Rồi còn khi hai bên sắp biết lòng nhau thì một người lại chìm sâu vào vũng bùn cốt truyện, biến mất khỏi thế giới không chút tin tức;
Gì mà từ hôn rồi cuối cùng mới biết thì ra bọn họ đều tình cảm sâu nặng, mà bên kia có khi đã chết thẳng cẳng.
Thật khiến người ta thương cảm.
Tâm trạng Nhậm Phi Dương hiển nhiên đã suy sụp rồi, anh ta giận dữ phun ra một câu “Tôi sẽ nhanh đến nhà họ Phó để nói chuyện với mấy người” rồi lập tức ngắt điện thoại.
Điện thoại vừa cúp Tiêu Ca liền thở dài, loại chuyện máu chó thế này tại sao lại xuất hiện trong thế giới vui vẻ ngu ngốc này chứ?
Phó Tùy Vân nghe tiếng ôm lấy bờ vai cậu an ủi: “Không sao, người tốt sẽ có trời giúp, Hạ tổng sẽ bình an thôi.”
Tiêu Ca gật đầu, cùng Phó Tùy Vân thổn thức không thôi mà làm bài tập mắt một lúc.
Điều tra vẫn phải điều tra, nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi, phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới tốt.
Sau năm phút Tiêu Ca làm bài tập mắt.
Đột nhiên điện thoại cậu nhân được lời mời gọi video của Hạ Thời Côi.
Tiêu Ca:?
Phó Tùy Vân:?
Hai người nghi hoặc không thôi ấn nhận điện thoại, cho rằng mình sắp nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy hốc hác và máu đầm đìa.
Không ngờ trên màn hình xuất hiện một gương mặt bừng sáng rạng ngời.
Là Hạ Thời Côi.
Sau lưng Hạ Thời Côi là bãi biển, gió mát phất qua nước gợn xanh thẳm, tay trái y là ly trái cây bự và tay phải là ly rượu vang đỏ, trước mặt là trái dừa tròn tròn.
Tiêu Ca không tin nổi mà hỏi một câu: “… Hạ tổng, anh khỏe không?”
Hạ Thời Côi cười sang sảng: “Tốt quá ấy chứ, xuống máy bay với qua khách sạn xong tôi thấy khó chịu cực, mất một lúc mới thả lỏng được tâm trạng nên giờ mới gọi báo bình an với mấy người đó.”
Tiêu Ca:???
Tiêu Ca càng khó có thể tin mà hỏi: “Anh không có chuyện gì sao?”
Hạ Thời Côi khịt mũi rồi nói: “Có gì đâu.”
Tiêu Ca: “Chẳng phải hôm qua anh bị Quý Châu Ngọc giả tìm tới sau đó mạng sống gặp nguy hiểm sao?”
Hạ Thời Côi: “? Đúng là ngày hôm qua Quý Châu Ngọc giả có tìm tới.
Cậu ta còn chưa biết tôi nắm cốt truyện nên muốn dụ tôi giúp mình có một chỗ đứng tốt tại thế giới này.
Nghĩ đến cảnh cuối cùng chết mất rồi sinh thời còn phải ứng phó đủ kiểu đấu đá trong nhà, để cuối cùng tất cả chỉ là đá lót đường cho Diệp Quy Căn, thêm việc trả giá nhiều như thế cho Quý Châu Ngọc mà chẳng được gì, nên —— tâm lý tôi sụp luôn.”
Tiêu Ca: “…”
Hạ Thời Côi bộc bạch: “Tôi không muốn sống như vậy nữa, tôi muốn đi du lịch Châu Âu.
Tôi không muốn nói cho bất cứ ai nơi ở của mình, ông già coi tôi như máy kiếm tiền, Quý Châu Ngọc xem tôi là công cụ, người nhà thì xem tôi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thế thì chi bằng tôi cho họ xem nếu họ Hạ không còn tôi thì sẽ thế nào.”
Phó Tùy Vân: “…”
Hạ Thời Côi: “Thôi đừng nói cái đó nữa, mong hai người đừng lo quá về sai lầm đó nữa, khi về tôi sẽ gửi cho hai người thư tay, tạm biệt ~.”
Kết thúc cuộc gọi.
Tiêu Ca á khẩu không nói nên lời.
Sau một lúc lâu âm báo nhắc nhở của Weibo APP về Weibo của bạn tốt có cái mới vang lên làm cậu hoàn hồn.
Nhậm Phi Dương đã đăng tin mới lên Weibo lúc trên đường đến đây.
Nhậm Phi Dương: “[ giận ][ giận ][ giận ] Đứa nào dám đụng đến người đàn ông của tao, tao sẽ khử luôn thiên đường của đứa đó!”
Thôi xong, Tiêu Ca chìm vào im lặng, nên giải thích với Nhậm Phi Dương đang bùng nổ thế nào đây?.
Danh Sách Chương: