“ Và rồi Lan xuất hiện, ” bọn trẻ nói.
Những đứa trẻ cũng nói thêm rằng căn gác mái rất nóng nên chúng đã tự chủ trương lấy chăn ra cho cô.
Nói cách khác, khi Vu Lan xuất hiện, cô chỉ mặc đồ lót.
“ Sau đó Lan đã đắp chăn lại cho chị. ” Đây là thông tin do một đứa trẻ cung cấp, nó đã nhìn thấy qua khe cửa.
Như vậy, không phải ảo giác của cô, hôm qua cô đã cảm giác có ai đó đắp chăn cho mình.
Trân không có nhà, còn quần áo được gửi đến tiệm giặt khô đã được trả lại cho Lan.
Trên căn gác xép chừng 20m2, Vu Lan đang phơi những đôi giày đã giặt sạch trên bậu cửa sổ.
Vẫn còn một chút thời gian.
Do đó, Triệu Chi Liên muốn cùng Vu Lan nói về những gì cô vừa nghe được từ những đứa trẻ, cô chậm rãi di chuyển đến trước mặt cậu, dựa vào khung cửa sổ một cách uể oải: "Cậu cũng nhìn à? "
Im lặng.
" Nhìn chưa? " hỏi lần thứ hai.
Cậu nói " uhm " nhẹ nhàng.
Tiếng " uhm " đó khiến Triệu Chi Liên theo bản năng đứng thẳng người.
Vu Lan dừng một chút, thấp giọng nói: " Tụi nhỏ nói nội y rất đắt tiền, tôi... tôi chỉ xem một chút. "
" Là nhìn vào nội y đắt tiền hay nhìn cái gì khác? "
Không phản hồi.
Vì vậy, nói một cách khác: " Cậu nghĩ nội y đắt tiền đẹp hay tôi đẹp? "
Vu Lan rút tay khỏi bệ cửa sổ, ánh mắt trực tiếp dừng trên mặt cô, trong mắt không có một tia chột dạ hay ngượng ngùng, thậm chí, nhìn kỹ có thể thấy được cậu đang không tán thành thái độ như lúc này của cô đối với chuyện cậu nhìn trộm.
" Cô không giận sao? " Anh hỏi ngược lại cô.
Tức giận? Cô nhướng mày: " Tôi có nên tức giận sao? "
" Không nên tức giận khi bị nhìn thấy trong tình trạng đó sao? Hay, trong thế giới của cô, đó là điều quá bình thường, vì vậy cô mới có thể thay quần áo trong nhà của một người đàn ông như không có chuyện gì xảy ra? "
Thì ra...
Hóa ra là cậu đang nói về sự thiếu dè dặt của cô, nhưng lúc này, Vu Lan là đang nói có mang theo cảm xúc rồi nha, dù rằng cảm xúc đó không được thân thiện cho lắm.
" Cậu là em trai của Trân, so với những đứa trẻ ồn ào thảo luận nội y đắt tiền cũng không quá khác biệt mà. " Điều này đại khái có nghĩa là bị cậu nhìn thấy cũng giống như bị trẻ con nhìn thấy thôi.
Cho dù là như vậy cũng không rõ ràng lắm, nhưng Triệu Chí Liên có thể khẳng định, cô hình như không tức giận đối với việc bị Vu Lan nhìn thấy mình chỉ mặc nội y.
Mặt Trời đã lặn hẳn.
Cô đã hứa với Triệu Thư Hàng rằng cô sẽ về nhà đúng giờ.
Nói lời cáo từ, nhưng Vu Lan đã chặn cửa lại.
Nhíu mày.
Ánh mắt cô nhìn cậu như đánh dấu chấm hỏi.
" Màu tím sẫm, kiểu nâng ngực, cài khuy ở vai, cúp ngực rất phù hợp với dáng ngực của cô, " ánh mắt Vu Lan dán chặt lên mặt cô nói, " Triệu Chi Liên, đây là những điều mà tụi trẻ con không thể tổng kết được sau khi xem bộ nội y đắt tiền đó."
Ah? ah ah!!
Khi đại não vẫn còn trống rỗng, đôi tai tiếp tục tiếp nhận——
“ Nếu cô còn băn khoăn muốn biết cảm giác phía sau, thì tôi thích cài nút phía trước hơn nút sau lưng vì sẽ không phải thò tay ra sau lưng. ”
Triệu Chi Liên phải thừa nhận rằng cô đã phải chạy trốn chết ra khỏi căn gác 20 m2 đó, ba lần cầu thang được thực hiện trong hai bước, trong nháy mắt, cô đã đến đường đất bằng, vùi đầu bước thật nhanh, đi được một đoạn ngắn xong cô chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, thay vì không thích hợp chi bằng nói không cam tâm, nhanh chóng quay trở lại cầu thang, đối mặt với căn gác của Vu Lan hô to: " Đồ khốn, đây là cách cậu bày tỏ lòng biết ơn đấy sao?! "
Đi xuống cầu thang, Triệu Chi Liên lại không cam lòng, khuôn mặt xinh xắn đến đâu thì cậu ta vẫn chỉ là học sinh cấp ba, vì vậy cô cởi giày ra bước nhanh lên cầu thang.
Cái nơi quỷ quái đó, cô chẳng thèm quan tâm nữa.
Ném một chiếc giày về phía cửa gác mái, cô nhón chân lên: " Đừng giả đò nữa, tôi chắc chắn, thậm chí đến hôn cậu còn không biết cách đấy! "
Đáp lại Triệu Chi Liên là một vật thể bay.
Đó là giày của cô.
Đôi giày cao lướt qua đỉnh đầu.
Cứ như vậy, Triệu Chi Liên nhìn nó bay đến sân phơi đối diện.
Khốn nạn.
Tên khốn Vu Lan này làm sao dám?!