Dùng tay trái viết lưu niệm, ngay cả một người thường cũng sẽ cảm thấy rất khó khăn, huống chi Hàn Nhạn chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi. Nhìn động tác của nàng cũng không giống một người thuận tay trái, làm sao có thể nghĩ tới chuyện này?
Lý Giai Kỳ không ngờ Hàn Nhạn lại biết viết lưu niệm bằng tay trái, trước mắt nàng đã quay lại chỗ ngồi, Trang Ngữ Sơn ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, đừng tự làm mình mất mặt."
Lý Giai Kỳ chần chừ một chút, nhìn đôi mắt tự tin của Hàn Nhạn, trong lòng thoáng nghi ngờ, nàng ta thật sự sẽ bị mất mặt sao?
Trang Ngữ Sơn giống như là nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, lên tiếng an ủi: "Đừng lo, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói nàng ta có bản lĩnh viết chữ vẽ tranh xuất chúng gì đó, sợ rằng chỉ là miễn cưỡng cho có lệ mà thôi." Lý Giai Kỳ nghe xong, lúc này mới yên lòng lại.
Đặng Thiền cũng có chút lo lắng, tranh chữ của Hàn Nhạn nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là bình thường, chứ đừng nói là dùng tay trái viết lưu niệm. Nếu như chỉ vì muốn bảo toàn thể diện cho Trang phủ mà khí phách đáp ứng, đến lúc đó nếu mất mặt, chỉ sợ cũng sẽ chọc cho Thiên Tử nổi giận.
Hách Liên Dục sờ lên cằm như có điều suy nghĩ: "Dùng tay trái viết lưu niệm, thật đúng là mới mẻ, tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị."
Phó Vân Tịch trầm mặc không nói, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cô gái nhỏ đứng trước giấy Tuyên Thành, con ngươi đen như mực lộ vẻ thâm trầm.
Hàn Nhạn không biết được lòng dạ của mọi người, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn giấy Tuyên Thành trong chốc lát. Mới vừa rồi Công Chúa Vân Nghê nhảy một khúc mừng thắng lợi vừa vui tươi nhẹ nhàng, vừa nhiệt tình như lửa, một khúc nhạc khuê phòng của Lý Giai Kỳ vừa nhẹ nhàng dễ nghe, vừa tĩnh lặng như nước. Một tĩnh một động, phối hợp cực tốt, thể hiện rõ hai loại tính tình hoàn mỹ của người con gái, nàng thêm một bài nữa, cũng sẽ phá hư thế cân bằng trong đó, chẳng khác nào thêm chân cho rắn. Cho nên ca múa đã không thể chọn, chỉ có thể đi đường vòng.
Sợ rằng những người biết nàng, cũng không nghĩ đến nàng sẽ viết lưu niệm.
Tất cả mọi người đều không hiểu được Hàn Nhạn muốn làm cái gì, Hoàng Thượng cũng tò mò nhìn về phía nàng, lại thấy Hàn Nhạn khẽ nâng cổ tay trắng nõn lên, bút lông sói trên tay được nhúng đầy mực, hai mắt đột nhiên nhắm lại.
Chiếc bút lông sói trong tay giống hệt như có sinh mạng, thế bút linh động, lưu loát, ngòi bút chạm tới đâu thì chỗ đó liền tản ra hương mực nhàn nhạt xông vào mũi, sắc mây cuồn cuộn. Mà tiểu cô nương đứng ở giữa điện lại nhắm chặt hai mắt, đứng thẳng tắp, mặc dù không ngước mắt lên nhìn, nhưng lại tựa như nhìn thấu tất cả, tản ra một loại cảm giác sáng suốt tự nhiên. Nụ cười nhàn nhạt, nhưng tư thái lại hết sức nghiêm nghị, nàng tựa như đang vẽ tranh, vẽ vừa nhanh vừa vội, trong chớp mắt màu mực đen đã tung hoành ngang dọc trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết. Người trong sảnh không thấy rõ nàng vẽ gì lên bức họa, nhưng mà phong thái và dáng vẻ của tiểu cô nương kia, người trong nghề vừa nhìn một cái liền có thể nhìn thấy, không phải mười năm khổ luyện tuyệt đối không thể luyện được tài hoa như vậy!
Trong lúc nhắm mắt, nàng vẫn cảm nhận được hương mực quanh quẩn dưới chóp mũi. Hàn Nhạn khẽ vung tay, cây bút lông sói trong tay lại được nhúng đầy mực, thoăn thoắt hướng về phía khoảng giấy còn trống. Bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng tùy ý vung mực, lưu lại vô số hào quang rực rỡ, lướt nhẹ như mây trôi, uốn lượn như rồng múa, giống như đàn nhạn bay lượn chơi đùa trên biển, đàn hạc múa lượn dạo chơi trên trời. Những người tham dự cung yến đều là đại thần lớn tuổi, nhưng đều thấy được sự thông minh trên người tiểu cô nương này, là loại trí tuệ khoan thai sau khi trải qua năm tháng lắng đọng, trải qua thế gian trăm tình trăm vẻ, giống như là thân ở ở ngoài phồn hoa, lấy tĩnh mịch rửa sạch hào quang náo nhiệt rực rỡ.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, giống như vừa trải qua một giấc mộng, chỉ thấy sau khi Hàn Nhạn vẽ xong nét vẽ cuối cùng, đặt bút xuống bên cạnh, mở hai mắt ra nhìn về phía mọi người nở một nụ cười ngọt ngào, lúc này, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.
"Trang cô nương, vẽ xong rồi sao?" Hoàng Hậu lên tiếng hỏi, trong lòng nàng cũng có vài phần yêu mến tiểu cô nương này, trước mắt thấy Hàn Nhạn tỏa sáng rực rỡ như vậy, trong lòng càng thêm thưởng thức.
"Khởi bẩm nương nương, còn chưa xong." Hàn Nhạn nói xong, khẽ xoay người, duỗi tay ra cầm một bầu rượu đặt trong khay bạc mà cung nữ ở bên cạnh đang bưng: "Mượn một giọt rượu ngon!" Một tay cầm ly rượu, rót rượu vào ly, đầu ngón tay hất một giọt rượu chạm vào trên trang giấy, liền thấy giữa bức họa thoáng hiện lên một vầng sáng màu vàng rất nhỏ.
Đây là rượu Hoán hoa nhưỡng, được ủ từ nhiều loại hoa tươi, mùi rượu thanh, ngọt, màu sắc là màu vàng sáng ngời trong suốt, giờ phút này được vẽ lên bức họa, cùng với màu đen của của mực, màu trắng của giấy Tuyên Thành cùng tôn nhau lên, một chút màu vàng liền có vẻ tươi sáng khác thường.
Hàn Nhạn gật đầu ra hiệu, hai tiểu cung nữ lập tức đi tới đem giấy Tuyên Thành trải ra trên giá Kim mộc lót lụa đỏ bày ra trước mặt Đế hậu. Lúc Hoàng Thượng nhìn thấy bức họa này, tầm mắt dừng lại thật lâu, một lúc lâu sau vẫn không mở miệng.
Mọi người trên bàn tiệc đều không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Hoàng Thượng không lên tiếng, trong lòng cũng bắt đầu đánh trống, đồng thời cũng rất tò mò đối với bức họa này. Trang Ngữ Sơn và Lý Giai Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiện lên nghi ngờ, nhìn dáng vẻ của Hoàng Thượng không giống như đang vui sướng, càng thêm hả hê, đoán rằng Hàn Nhạn vẽ quá tệ, chọc Hoàng Thượng tức giận. Hoàng Hậu nhìn bức họa kia, vẻ mặt khó lường. Đợi đến khi tất cả mọi người đều mong ngóng có chút đứng ngồi không yên thì Hoàng Thượng mới đột nhiên hắng giọng cười to: "Người tới, để cho chư vị thưởng thức bức họa này một chút!"
Cung nữ vội vàng đi tới, đem giấy Tuyên Thành trải ra trước mặt mọi người. Lúc cảnh vật trong bức họa đập vào tầm mắt mọi người thì toàn bộ người dự tiệc trong sảnh đều lặng yên như tờ.
Chỉ là từng vết mực trải ra khắp trang giấy, đậm nhạt vừa phải, mực đen trên bức họa giống như tùy tâm sở dục vung lên, nhưng lại tinh xảo không thể tưởng tượng nổi. Chỉ thấy dưới cổng thành, khói lửa dâng cao, quân kỵ chiến thắng trở về, tướng sĩ tại hạ, mà ở nơi xa đột nhiên thấp thoáng một vầng sáng màu vàng, chính là dáng người của Thiên Tử.
Cái Hàn Nhạn vẽ, chính là khung cảnh hưng thịnh, quân đội chiến thắng trở về, thu quân hồi triều, Đế Vương ở trên cao, thiên hạ thịnh vượng!
Điểm khiến cho người ta giật mình nhất cũng không phải nội dung vẽ trên bức họa, mà là đoạn thơ ngắn viết trên khoảng giấy trắng để trống: Bách chiến sa trường toái thiết y, Thành Nam dĩ hợp sổ trọng vi. Đột doanh xạ sát hô diên tương, độc lĩnh tàn binh thiên kỵ quy*.
* Áo giáp sắt chinh chiến trên sa trường đã nát, Thành Nam đã rơi vào vòng vây trùng điệp. Đột phá doanh trại bắn chết Tướng Hô Diên, một mình thống lĩnh tàn binh thiên kỵ quay trở về.
Chỉ là vài nét ít ỏi, đã miêu tả được toàn bộ chiến công hiển hách của một vị đại tướng quân anh dũng giết địch. Dáng vẻ của tiểu cô nương kia chỉ mới mười một mười hai tuổi, lại giống như đã tự mình trải qua tất cả. Nét chữ phóng khoáng mà ngang tàng, bức họa cứng như sắt, nét móc đẹp như thỏi bạc, cứng cáp hùng hồn, phong cách cổ xưa mẫu mực, băng làm vỡ bình ngọc, nguyệt làm nát sao Thai, uyển chuyển như cây, kính cẩn như gió mát. Một bức họa đẹp dày công tôi luyện, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể khiến cho người ta tin tưởng, đây là bức họa của một tiểu cô nương có nụ cười ngọt ngào, còn buộc tóc thành nắm nhỏ như búi tóc! Ngay cả tài tử xuất sắc nhất trong kinh thành, cũng không viết ra được nét chữ đẹp như vậy, làm ra được bài thơ hay như vậy!
Cái gì gọi là thiên tài, đây chính là thiên tài!
Trang Ngữ Sơn và Lý Giai Kỳ sau khi trải qua kinh ngạc, hiện tại chỉ còn lại căm hận vô tận. Bây giờ Hàn Nhạn có tài năng hơn người, Trang Ngữ Sơn nàng cũng không còn cơ hội để ra sân, tại sao? Nếu như nàng là trưởng nữ của Trang phủ, thì hiện tại người được mọi người trong đại sảnh khen ngợi chính là nàng, nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn về phía Hàn Nhạn càng tràn đầy ghen tỵ.
Mà Lý Giai Kỳ cũng hận đến nổi điên. Càng nhìn khuôn mặt tươi cười híp mắt của Hàn Nhạn càng thấy nàng ta giả dối. Rõ ràng là có loại tài năng này, lại còn có thể che giấu tốt như vậy, hơn nữa mới vừa rồi lại làm ra vẻ khổ sở, khiến cho mình vui sướng, căn bản là nàng ta đang đùa mình. Nàng đường đường là thiên kim Hữu tướng, lòng tự tôn lại bị vũ nhục, trong lòng đã sớm liệt Hàn Nhạn vào vị trí kẻ địch lớn nhất cuộc đời này.
Hàn Nhạn nhìn về phía Đặng Thiền âm thầm nháy mắt một cái, tỏ ý toàn bộ đều đã không có việc gì, Đặng Thiền vừa kích động vừa nghi ngờ, từ lúc nào bút pháp của Hàn Nhạn đã trở nên ưu tú như vậy? Mới vừa rồi lúc nhìn nàng đứng ở trong sảnh viết chữ, Đặng Thiền cơ hồ có một loại ảo giác đây không phải là Hàn Nhạn, bởi vì phong thái và tài hoa của tấm lưng kia vừa xa lạ vừa chói mắt, gần như khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.
Mọi người đắm chìm trong hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, chỉ có Hàn Nhạn một người đứng ở trên đại sảnh, nhưng lại giống như là đứng ở ngoài hồng trần, nhìn những vết mực kia, hình ảnh kiếp trước tựa như một cỗ xe ngựa đèn hoa rực rỡ, từng cảnh xẹt qua trước mắt.