• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tia nắng đầu tiên trong ngày rọi qua cửa sổ phòng bệnh số 713, sưởi ấm cái giường trắng tinh trống không trong phòng. Cánh cửa sổ mở rộng, và không có vẻ gì là đã từng có người ở đây.

"Morius! Cậu lại uống cà phê à?"

"..."

Tatkelard rời môi khỏi miệng cốc, mở mắt nhìn một nữ bác sĩ làm việc ở tầng này. Vị đắng của cà phê vẫn còn đọng lại trên lưỡi, nhưng cái cảm giác sảng khoái đã bị đánh bay mất bởi giọng điệu nhắc nhở đó rồi.

"Phiền phức."

Cậu con trai nhà Morius đặt cái cốc giấy xuống, rời khỏi chỗ ngồi cạnh tấm kính trong vắt có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới sân bệnh viện của mình và cầm lấy cây gậy đang để tựa vào tường, đứng dậy.

"Không được lén mang chất kích thích vào trong phòng nữa nhé! Và nhớ là cậu có buổi kiểm tra cuối vào trưa nay để tháo băng!"

Nữ bác sĩ đó gọi với theo khi bóng của cậu thiếu niên đó đang dần khuất ở ngã rẽ của hành lang phía trước, tiếng cây gậy kim loại trong tay cậu ta cũng đang xa dần theo từng bước chân.

Cậu ta đã ở bệnh viện này gần hai năm theo lời kể của những đồng nghiệp khác. Cô biết cậu ấy từ khi chuyển tới làm việc ở khu vực hồi sức. Cô cũng được biết rằng, cậu thiếu niên ấy chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Rất may mắn khi cậu ta còn giữ được mạng. Mặc dù cô không rõ về ma thuật cho lắm, nhưng cô biết ngoài mặt lợi ích, nó cũng mang tới nhiều thứ độc hại. Đó là lí do cô không muốn dây dưa tới nó. Cậu ta còn sống sau khi não bộ bị tổn thương vật lí lẫn nhận phải một lời nguyền được ếm sẵn trong viên đạn đó đúng là một kì tích rồi.

Taktelard gõ đầu dưới của cây gậy chống trong tay vào cánh cửa phòng mình. Nó tự mở ra theo một phương thức nào đó. Hầu hết cửa ở bệnh viện này đều như thế. Ngoài miệng thì bảo không muốn lạm dụng những điều huyền bí và ma thuật, nhưng vẫn dùng chúng vào những việc như thế này, Taktelard cho rằng mình cũng đã nhìn thấy hết mặt ngu dốt của cái 'không tin vào thần linh' của Cybodia rồi.

"Vướng quá..."

Thói quen của Taktelard là đưa tay ra sau đầu khi cần suy nghĩ, nhưng với cái mớ dây nhợ này, cậu cần phải sửa nó thôi. Khả năng vận động cũng bị giảm mạnh, và Taktelard cũng không biết mình còn vận dụng được bao nhiêu sức lực so với trước đây nữa. Nếu như có chuyện gì xảy ra như lần đó, cái danh "thủ khoa" hay "hạng nhất" có thể cũng chỉ xem như lời dối trá thôi.

Cậu tựa cây gậy chống của mình vào một chân giường, và tìm cách nằm xuống. Nhưng với bộ hỗ trợ sau gáy, không thể nằm một cách thoải mái được. Thế là Taktelard lại ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.  

Bầu trời xanh trên những cao ốc ở phía xa, ở phía đó chắc là rất ồn ào và đông đúc người vì nó là một khu tập trung của những công xưởng, nhà máy,... Circus là thủ đô của Cybodia, là đầu não phát triển mạnh mẽ nhất của đất nước. Nền văn minh ở đây đi trước những quốc gia khác ít nhất là hàng chục năm, nhưng bù lại người dân nơi đây chỉ phụ thuộc vào những gì không mang tính "huyền bí" và "ma thuật". Dù vậy, ma pháp vẫn được du nhập vào Cybodia ở những phương diện tích cực, vì nó là một nguồn năng lượng dồi dào có thể được khai thác triệt để. 

Taktelard thử cử động vài ngón tay, các khớp vẫn chưa được linh hoạt cho lắm. Một tháng qua cậu chỉ lang thang khắp hành lang ở bệnh viện với sự hỗ trợ của cây gậy trong tay, vì cơ thể vẫn chưa phục hồi đủ. Nhưng gần đây Taktelard đã đi lại nhiều hơn, và cũng thấy mình đang sống trở lại. Có lẽ bây giờ cậu sẽ cần nhiều buổi luyện tập để lấy lại phong độ như trước - một người dẫn đầu của khoá Ma thuật hiện đại, và là một trong những pháp sư ít ỏi của Cybodia.

                                                    -------------------------------------------------

"Câu hỏi cuối đây, hãy tự giới thiệu lại về bản thân."

Nữ bác sĩ đang bắt chéo chân, ngồi đối diện với Taktelard trong một căn phòng trống đặt cây bút lên tấm bảng trong tay, một hàng dài những câu hỏi đã được đánh dấu tích đỏ chói, và chỉ còn một câu cuối cùng trong buổi kiểm tra tâm lí. 

"Taktelard Morius, bố là Celsas Morius và mẹ là Eury Nascria. Mười chín... không, hai mươi mốt tuổi, giới tính nam, từng theo học tại Liberan. Cuối cùng thì mọi chuyện thành ra như cô thấy rồi đấy, giờ tôi phải dựa vô cái mớ dây nhợ này để vận động." 

"Tốt. Cậu đã đậu. Chào mừng quay lại nhé." 

Nữ bác sĩ đó đánh dấu tích cuối cùng vào cái bảng rồi mỉm cười. Cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi mớ rắc rối này. Tập đoàn dầu mỏ Morius... cô không muốn dính dáng gì tới họ đâu, mỗi việc ngày nào cũng có điện báo đến để hỏi về tình hình tên này đã khiến các bác sĩ ở đây đau đầu rồi. Nhưng cậu ta có vẻ không quan tâm chuyện đó cho lắm nhỉ? Khá là thờ ơ.

Mà, cô cũng không nên nghĩ nhiều quá làm gì. Quan trọng là đã được tự do rồi. Tối nay phải ăn mừng mới được.

"Vậy ta đi được chưa?"

Cô bác sĩ vẫn chưa trở về với thực tại, trả lời Taktelard một cách lơ đễnh:

"Được rồi đó, chúc một ngày tốt lành."

"..."

Cánh cửa phòng đóng lại, và tiếng gõ của đầu cây gậy kim loại lên nền gạch trắng toát của bệnh viện cùng tiếng bước chân vang bên ngoài hành lang ngày càng xa dần. 

Taktelard khẽ đưa tay xuống dưới chỗ tóc phủ trên trán. Nhưng chợt cậu rụt tay lại. Tốt nhất là đừng động vào nó vậy. Vết thương đó lành cũng đã lâu, nhưng bên trong như thế nào thì ai biết được, và chắc chắn là để lại sẹo rồi. 

"Muốn uống cái gì đó lạnh lạnh ghê..."

Vì vậy nên Taktelard đi thẳng xuống tầng trệt bệnh viện, đến chỗ mấy cái bán nước tự động và lấy một lon trà xanh lạnh. Nếu ai đó thấy cậu mang cà phê về phòng thì lại rắc rối nữa. Buổi trưa ở bệnh viện này khá là đông đúc nên có thể lẫn vào đó để tránh những con mắt dòm ngó của những kẻ bám đuôi phiền phức được gửi tới từ tập đoàn Morius và những nơi khác. Phía Judgement của Cybodia vẫn chưa bỏ qua vụ việc đó, chỉ là tạm gác qua một bên thôi. Giờ đây Taktelard đã tỉnh lại, hoàn toàn minh mẫn, chắc chắn sẽ nhận được không ít câu hỏi từ những cơ quan có thẩm quyền.

"..."

Taktelard lè lưỡi và đặt cái lon lên bàn. Trà xanh đúng là không hợp khẩu vị. Nó chát. Đáng lẽ không nên tránh né mà chọn cà phê vẫn hơn.

Có tiếng động gì đó rất ồn, vang lên ở bên dưới bệnh viện. Taktelard nhíu mày lại, nhưng vẫn không muốn rời lưng khỏi cái gối trong tư thế tựa người trên giường mình. Cuốn tạp chí mới cứng trong tay còn chưa kịp mở ra nữa.

"..."

Hay thật. Thuật thức vẫn còn hoạt động tốt ở mức độ này. Bây giờ thì có thể tập trung vào con chữ mà không lo về mấy âm thanh ồn ào kia rồi.

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"...?"

Taktelard ngẩng mặt lên, cái giường vừa rung lên một chút nhỉ? Nãy giờ chẳng nghe thấy gì cả, bởi âm thanh không thể truyền tới tai cậu nếu bị thuật thức phản hồi. Taktelard gập trang quảng cáo đang đọc dở lại, nhấc người xuống khỏi giường và cầm lấy cây gậy chống của mình.

Đúng là sàn nhà có hơi rung một chút. Có động đất?

Cậu bước ra khỏi cửa, bên ngoài hành lang vắng tanh, không có lấy một y tá hay bác sĩ nào cả. Các cửa phòng bệnh cũng bị đóng chặt. Chuyện gì đang xảy ra nữa vậy?

Xoá bỏ tác dụng của ma pháp xong, Taktelard đã có thể nghe thấy âm thanh.

Có tiếng kim loại va chạm và những tiếng nổ ì đùng vang lên từ đâu đó dưới chân, có lẽ đây chính là nguyên nhân gây nên chấn động. Nhưng chỗ này là bệnh viện cơ mà? Không lẽ có...

Hình ảnh về một cuộc tấn công bất ngờ nhằm vào những người đang ở trạng thái chưa sẵn sàng xuất hiện trở lại trong đầu Taktelard.

"...Ồn ào quá."

Cậu gõ đầu gậy thẳng xuống dưới chân mình. Một vết nứt nhanh chóng hiện ra trên sàn gạch, và nơi Taktelard đang đứng nhanh chóng đổ sụp xuống như bị một mũi khoan xuyên thủng lớp gạch nền.

"..."

Cậu đang rơi, một tầng, hai tầng rồi ba tầng. Và Taktelard dừng lại trước một hành lang đông đúc khác với những cái trước đó.

Có cả tá người ở đây. Trẻ con và cả người già. Một nhóm người được vũ trang đầy đủ đứng chắn trước mặt họ, đối diện với một nhóm khác đang hướng vũ khí về phía đó. Nòng súng sắc lạnh.

Taktelard hạ cánh nhẹ nhàng như không có trọng lượng xuống giữa hành lang, và quay lưng lại với đám bệnh nhân già trẻ lẫn lộn đó. Dường như trong số họ có cả bác sĩ và y tá. Sự xuất hiện bất ngờ của một tên thanh niên không biết là ai trong tình huống này khiến cả hai phe có chút sững sờ.

Những kẻ tấn công bịt kín mặt bằng mặt nạ phòng độc và mũ bảo hộ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giờ đây có cả chục chiếc ống ngắm và đèn điểm lia thẳng lên người Taktelard.

"Cậu là...?"

Một người đứng chắn cho nhóm trẻ con lên tiếng, anh ta đã bị thương. Mấy tấm khiên chống đạn có vẻ cũng đã hư hỏng nặng. Tuy không rõ sự tình được bao nhiêu, nhưng Taktelard biết chắc mình đứng về phe nào ngay bây giờ rồi.

"Mái tóc đen đó, con mắt sương xám..."

"...?"

Một kẻ từ phía bên kia lên tiếng, giọng nói đó khiến Taktelard sởn gai ốc và thấy rất quen, quen đến đáng sợ.

"Mày..."

"THESÍ CASTOR nHỉ? vẪn-cÒN-SốNg- À?"

Taktelard nhận ra giọng nói đó, tuy không nhớ được mặt, nhưng chắc chắn... tên khốn này đã xuất hiện trong vụ việc hai năm trước. Và cái kiểu trang phục đó, đen và trắng xen kẽ, hoa văn đó, làm sao mà quên cho được.

"Giết chúng!"

Một loạt tiếng nổ vang lên, chấn động mạnh mẽ khiến cho trần nhà nứt vỡ. Khói bụi cuốn mù mịt vì vụ nổ đã làm vỡ cái bình xịt cứu hoả gần đó. Những người lính của bộ phận Protector trong thành phố đã nhanh chóng lao ra che chắn cho các bệnh nhân và y bác sĩ. Nhưng họ không kịp cứu lấy người thanh niên kia. Đó là suy nghĩ trong đầu họ... 

"..."

"Cái mẹ gì..."

Khói bị đánh tan, và không ai nhận phải vết trầy xước nào cả. 

"Nè... tụi mày là cái đám đã làm ồn vào giờ nghỉ trưa của tao đấy hả?"

Taktelard gõ cây gậy xuống đất, một cơn gió nhẹ liền thổi qua cuốn theo bụi mù đi mất. Thesis Castor đứng, vững vàng và hiên ngang. Không khí cuộn lại dưới chân những người có mặt tại đây theo sự biến động của nồng độ ma lực. 

"Sao mi vẫn còn sống?!"

Mặc dù không nhìn thấy được mặt, nhưng chắc chắn chúng đang sửng sốt lắm. Cũng phải thôi, vì trước mặt chúng là người từng đứng đầu tại khoa ma thuật hiện đại của Liberan, một pháp sư mạnh mẽ bậc nhất được xếp ngang với một thảm hoạ cấp Thao Thiết. Một trong những vũ khí đang được ẩn giấu của Cybodia. 

Một nòng súng ngắn bất ngờ giơ lên, ngắm thằng vào đầu Taktelard và bóp cò trong tích tắc.

"AHHHHHHHHH!!!"

Ngay sau đó, một tiếng thét đau đớn vang lên.

Cơ thể của người vừa bắn vùng vẫy trên một vũng máu chảy ra từ đầu của mình, kêu gào trong tuyệt vọng. Những tên xung quanh ngay lập tức dạt ra xa, hãi hùng nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

Cái mũ bảo hộ bị đục một lỗ tròn trĩnh, máu từ bên trong không ngừng tuôn ra ngoài, chỉ trong một khắc sau, kẻ xấu số đó đã chầu trời mà không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Lũ lợn chúng bay cứ thích làm ồn và ngắt ngang lời nói của người khác nhỉ? Một đám gia súc chỉ biết gào mồm đòi ăn."

Taktelard hạ tay xuống, đánh chặn hoả lực từ địch một cách nhẹ nhàng như thế, chỉ là một trong những khả năng nhỏ nhặt của người từng đứng đầu khoa ma thuật hiện đại mà thôi.

"Nè... còn muốn đùa-thêm-một-chút nữa không?"

Đó là một thuật thức đơn giản, đơn giản, nhưng lại được dùng theo cách phức tạp.

Taktelard chỉ đơn thuần điều chỉnh 'lực' xung quanh mình.

Tất cả những gì đang chuyển động, đều có và sinh ra động lực. Ma pháp của Taktelard cho phép cậu ta thoải mái thao túng, làm chậm, gia tốc và khuếch đại những lực mà mình tiếp xúc. Rất đơn giản, nhưng cực kì nguy hiểm. 

Đầu của cây gậy kim loại trong tay Taktelard lại gõ mạnh xuống sàn nhà theo sau một tràng cười khoái trá khi cậu vừa dứt câu. Ngay lập tức từ đó xuất hiện một vết nứt lan rộng thẳng tới phía của nhóm khủng bố bên kia, và đổ sụp xuống thành một cái hố. Taktelard cúi người xuống nhặt một viên đá, ném lên trần nhà phía trên. Một mảng trần nhà cỡ lớn rơi xuống lấp ngang miệng hố, giam cầm tất cả những kẻ đã rơi xuống ở phía dưới. Như vậy là xong việc. Để đó tầm vài tiếng thì có thể cho người bốc vác tới mà dọn xác chúng thôi, kiểu gì cũng chết sạch vì thiếu dưỡng khí.

Mà, như vậy có nhẹ nhàng quá không nhỉ? 

"Mấy cái người này..."

Cậu quay lại nhìn đám lính đặc công của Protector cùng các bệnh nhân sau lưng mình bằng một cái nhìn chán chường. Một đứa nhóc mếu máo chuẩn bị khóc khi nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Taktelard.

"Còn không nhanh đưa đám bệnh nhân cút đi chỗ khác?! Bộ tính để thường dân xử lí thật hả??"

"Cảm ơn. Chúng tôi sẽ gửi chi viện ngay."

"Cút."

Taktelard liếc mắt về phía cái hố sau khi bộ phận Protector đưa những người không có khả năng ứng phó ra ngoài. Hoàn toàn yên tĩnh. Cậu phát ra một âm thanh bực bội từ cổ họng, lò dò gậy bước đến gần. Yên lặng đến khác thường. Taktelard đá nhẹ vào mảnh trần nhà đang lấp trên miệng hố, nó vỡ ra nhiều mảnh, rơi thẳng xuống bên dưới. Trong hố hoàn toàn trống rỗng.

"Tch."

"CHÚNG TÔI ĐẾN ĐỂ HỖ TRỢ!"

Khi Judgement và lính đặc công của Protector ập vào bệnh viện, họ chỉ nhìn thấy khung cảnh tan hoang và vắng vẻ. Thực chất, những người khác đều đã an toàn ở trong phòng bệnh, thiệt hại nằm ở mức vật chất với vài cái lỗ trên trần nhà và sàn gạch vỡ toang. Cùng đó, họ chỉ thấy một thanh niên mặc áo bệnh nhân đứng giữa hành lang, cạnh một cái xác đẫm máu ở tầng trệt.

"Chuyện giải quyết xong rồi. Lũ chậm chạp."

                                                                     ----------------------------------------------------

"Tất cả mớ này là do cậu làm ra sao, Takte!?"

"Ồn ào quá, Vivantes."

Establir đá cửa xông thẳng vào phòng bệnh số 713. Cô vẫn còn mặc nguyên cái áo blouse trắng của viện nghiên cứu, thẻ tên đeo lủng lẳng trên ngực. Tin bệnh viện bị tấn công nhanh chóng được truyền đến tai các tổ chức khác với tốc độ không thua gì vận tốc âm thanh. Chắc chắn hôm sau phía báo chí lại được phen giật tít.

Taktelard ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí đang đọc dở, nhăn mặt vì tiếng ồn do cô nàng nghiên cứu gia gây ra. Bên ngoài trời đã tối, và bệnh viện đang tiến hành sửa chửa, việc đó khá nhanh do có cả tá pháp sư rảnh nợ được gửi tới, thế mà vẫn mạnh mồm bảo là không quan tâm đến ma pháp. Nhảm nhí thật.

"Tch."

Establir bước thẳng tới trước mặt Taktelard, cảm tưởng như cô chuẩn bị lôi tên khốn này ra khỏi giường mà nện cho một trận nhớ đời vậy.

"Muốn cái gì nữa? Ta chỉ dọn có tí rác."

"Không phải, tôi muốn nói là..."

"Hả?"

"Cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ai cho phép cậu dùng nó một cách tuỳ tiện như thế hả? Có biết việc nối mạch ma thuật khó khăn cỡ nào không hả????!"

Taktelard bỏ cuốn tạp chí xuống và bịt tai lại. Nhượng bộ một chút vậy. Dù gì nhỏ này cũng đã giúp đỡ cậu suốt năm năm qua, không có nhỏ thì mọi chuyện sẽ còn khó khăn lắm.

"Thì nó cũng như luyện tập phục hồi chức năng thôi."

"Cậu có hiểu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK