Hắn tỉnh bơ như thường.
-”Hai người chơi gì mà vui ghê?”
Tên quản lí tươi cười trả lời khách:
-”Chúng tôi chơi bài, mọi người muốn chơi không?”
-”Được, hay đấy…”
Thế là họ ngồi xuống quyết định chơi tấn, em Hương không chơi, chỉ là đứng bên cạnh phụ họa cho anh Việt, nên có ba người thôi.
Nhìn con đàn bà vuốt ve mặt chồng mình mà nàng điên, nhưng trong lòng vẫn cố kiết…
Chơi bài là sở trường của cả nàng và hắn, cả hai đều rất máu thắng. Tuy vậy, nàng vẫn không thể tính thông bằng hắn.
Ván thứ nhất, hắn thắng, tên quản lí nhì, nàng bét.
Ván thứ hai, tên quản lí nhất, hắn nhì, nàng bét.
Ván thứ ba, không thay đổi…
….
Ván thứ chín, vẫn vậy…nàng vẫn bét…
Sở dĩ có việc như trên, là do hắn luôn dồn ép bài của nàng tới bước đường cùng, nhất định không cho ngóc đầu lên, mà chơi tấn ba, hai người dồn thì người còn lại đâu thể làm gì được, hắn nhất định, dù có thả tên quản lí, thì nàng vẫn phải bét.
Mỗi lần chồng yêu chiến thắng lại được em gái thưởng cho một câu tán dương, đút nước cho uống…Nàng nóng mặt, vứt chiếc khăn xuống, cơ thể nuột nà hiện lên đầy sống động, cả người được ôm quyến rũ bởi hai mảnh vải rất nhỏ.
Tên quản lí tý sặc, nhìn tới thèm thuồng, hắn giận tím tái, ván bài tiếp theo, hắn thả quản lí về trước, sau đó cũng được một ván nàng về nhì, vừa reo lên sung sướng thì nhìn thấy Át chủ trong tay hắn…mẹ kiếp, rõ ràng cố ý hạ nhục nàng mà…
Em Hương thấy hành động anh Việt cao thượng vậy thì nũng nịu thưởng, tay lần mò vuốt ve ngực anh…hắn thản nhiên như không.
Nàng ở ghế đối diện phát khùng…’Mẹ kiếp, bà mày ngồi đây mà mày nhơn nhơn quyến rũ chồng bà thế à? Cả thằng chồng mất nết nữa, rốt cuộc anh muốn gì?Nhận lời lấy anh chưa đầy 24 tiếng mà tôi hối hận đ… chịu được???’
Nàng phải làm gì? Nàng vuốt ve lại tên quản lí ư? Nghĩ tới đã ghê, không thể…Chả nhẽ đứng dậy chửi bới một trận – thật mất mặt mà, trong đầu xuất hiện suy nghĩ – nàng biết là ngu, nhưng vẫn muốn thử một lần…’Việt – là anh ép tôi trước…tôi cũng chỉ đơn giản muốn xem anh còn quan tâm tới người vợ này không???’
Cầm bài, Lan nhìn thẳng vào Việt, cứ thế mà nhìn, tất nhiên, ánh mắt Việt cũng nhanh chóng đưa về phía nàng, hai người họ, nhìn nhau không chớp mắt. Thế rồi, một tay nàng từ từ đưa lên nút thắt ở cổ, chỉ một cái búng nhẹ, mảnh bikini bên trên dần dần tụt xuống.
Giây phút ấy, cả đầu hắn như nổ tung, mắt đỏ rực, uất hận phun trào ngang núi lửa, chiếc bàn bốn người họ đang ngồi bị lật tung, phản xạ nhanh nhất có thể, hắn ôm lấy con tiểu yêu trước mặt, nhanh chóng dùng người mình che chắn nơi thanh xuân đẫy đà trước khi bị một ai nhìn thấy, với chiếc khăn voan, đặt lên nơi đó rồi bế nàng lôi đi…
Về tới nơi, tuy rằng phòng hắn ở địa điểm độc, xung quanh ít có người, hắn vẫn bực mình ấn nút, toàn bộ rèm cửa từ từ kéo lại, quả thật là hắn không thể chịu đựng được ý nghĩ chia sẻ vợ với người khác, kể cả chỉ là ánh nhìn!!!
Vứt nàng lên giường một cách thô bạo, hắn ức chế quát lớn:
-”Mẹ kiếp, cô làm cái đ…gì thế hả?”
-”Người hỏi câu này phải là tôi mới đúng…”
Hắn tự nghĩ, đúng là mình khơi mào, nhưng cục tức vẫn lớn ngùn ngụt:
-”Cô muốn để thiên hạ xem hết cơ à?”
Câu nói có phần động chạm, nàng cũng không khách khí:
-”Vâng, ông chồng mới cưới yêu quí của tôi ngang nhiên ngoại tình trước mặt tôi, còn quan tâm tới con vợ này cơ à?”
Đuối lý, ức hận, hắn lao vào…nàng còn tức, mím chặt môi không chịu mở. Hắn bị da thịt non lững lờ dưới chiếc khăn trêu người, trong người nổi lửa, chậm rãi liếm môi nàng, tay làm loạn các huyệt chết người, kiên nhẫn dụ nàng mở miệng.
Cuối cùng mèo con không thoát khỏi móng vuốt của cọp già, cơ thể dần thả lỏng, vô ý mà phát ra tiếng ngâm nga đầy mê hoặc. Máu nóng trong người ngập tràn, hắn mạnh mẽ cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, cảm giác như muốn nuốt trôi; đôi môi tiểu yêu bị chà đạp tới mực tấy đỏ.
Nàng lâu lắm mới lấy lại được tinh thần, dùng chân đạp mạnh vào hắn, bất mãn:
-”Thích người đầy đặn mập mạp cơ mà, ở đây làm gì, biến đi!”
Hắn khổ sở, chỉ là muốn nàng ghen thôi, hắn có mất trí đâu mà không nhận ra, cái thân hình kia, dù là gầy gò nhưng lúc nào số đo ba vòng cũng đạt tới mức hoàn hảo…chỉ liếc qua thôi đã làm hắn điêu đứng.
Không thể nín nhịn thêm một giây phút nào, mặc kệ nàng gào tức, hắn xông vào, cơ thể to lớn ép chặt lên nàng bé bỏng, thỏa sức tạo dấu ấn của mình. Bàn tay lanh lợi tách những sợi tơ bao bọc bên hai cánh hoa xuân đầy mẫn cảm, trêu chọc tới khi nàng phải đầu hàng, mới từ từ tiến vào.
Hai con người, tình yêu và khát khao…đốt cháy cả căn phòng…
Đã là lần thứ hai, nhưng cảm giác đau đớn vẫn không dứt, khóe mắt nàng – một giọt nước khẽ chảy…Hắn dịu dàng hôn lên, trìu mến nói:
- “Anh xin lỗi…”
- “Vì sao mà xin lỗi?”
Giọng nàng nhẹ tưởng như không còn sức.
- “Vì anh không tốt, vì cố ý làm bé con ghen, vì làm em đau…”
Thì ra hắn cũng giống nàng, cố ý chọc tức đối phương…trong lòng nàng trào dâng ngọt ngào khó tả, người đàn ông to xác này, bên cạnh nàng sao giống như đứa trẻ; bất giác nàng nhìn hắn trìu mến, tay vuốt nhẹ mái tóc đen ngắn đầy yêu thương…
Hắn áp mặt vào nơi mềm mại, cảm nhận sự ấm áp từ nàng, hạnh phúc thổ lộ: “Vợ đẹp lắm…”
Nàng không tin:
-”Suốt ngày chê ỏng chê eo rồi dị ứng với cái sự gầy của người ta cơ mà…”
-”Anh làm thế là lo cho sức khỏe vợ thôi…chả nhẽ vợ không biết?”
-”Em đẹp thật à?”
-”Thật…hơn cả siêu mẫu …”
Nàng cười, lúc đầu chỉ là tủm tỉm, sau dần vui sướng tới mức không ngậm được miệng.
Đúng thật, tình yêu rất đơn giản!!!
Đồ ăn tươm tất được đầu bếp đưa lên, những chiếc rèm cũng được mở, kính trắng nhấc dần, cảnh vật đẹp tới ngây lòng người, từ trong phòng cũng có thể cảm nhận được gió biển mát rượi, trăng sao sáng tỏ. đất trời bao la như ôm trọn lấy đôi tình nhân.
Cầm chiếc dao, xắt miếng thịt rồi bỏ vào mồm vợ, hắn làm nàng cảm động tới chảy nước mắt..
- “Sao tự nhiên lại trầm mặc vậy cô bé?”
-”Anh à, anh nói xem, nếu có một ngày mình lạc mất nhau, lúc đó biết làm sao?”
-”Trời, cô cứ xem cho lắm phim vào…”
-”Anh trả lời đi???”
-”Tất nhiên là anh sẽ lật tung trái đất này lên để tìm em…”
-”Em thì sẽ không như vậy đâu…”
-”Thật sao? Anh không quan trọng?”
- “Đồ ngốc, anh đã đi tìm em, em cũng đi, nhỡ chúng ta không gặp được nhau thì sao? Em sẽ luôn ở nơi đây thôi nhé…sẽ luôn đợi anh…”
-”Sẽ không có ngày đó đâu…”
-”Nhỡ có thì sao? Em sẽ đợi ở điểm cuối cùng chúng ta gặp nhau, sẽ luôn ở đó…”
-”Được, anh hứa…”