Chương Đình Quân cúi đầu nhìn cô một lúc, Đào Tư Khả bị anh nhìn đến mức chột dạ. Sau đó anh quay mặt đi, mỉm cười dịu dàng, ngồi về vị trí của mình, nói không nhanh không chậm: "Đúng, thế nên anh phải canh chừng em cẩn thận."
Nghe vậy, Đào Tư Khả nhíu mày: "Em không phải thú cưng anh nuôi!"
"Tư Khả, anh chỉ không muốn lại thấy em yêu đương với những tên nhóc khác, anh sẽ ghen." Anh rít một hơi thuốc, nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng câu từng chữ, "Có lẽ cũng sẽ phát điên."
"Anh chỉ muốn lên giường với em, chứ không phải yêu em." Đào Tư Khả nhắc nhở anh, "Đừng nói như thể tình nồng sâu đậm lắm, em không phải những người phụ nữ anh từng hẹn hò."
"Đúng, em không phải." Anh cười nói.
Trong xe không bật đèn, phía sau góc mặt nghiêng dịu dàng của anh là ánh sáng neon từ các biển quảng cáo trên đường phố. Anh gạt tàn thuốc, uể oải nói: "Anh nghi ngờ em biết cổ thuật gì đó."
Anh nhíu mày, hỏi cô với vẻ nghiêm túc: "Có phải lần đầu tiên gặp nhau, em đã bỏ bùa anh không, Tư Khả?"
Bây giờ Đào Tư Khả tin rằng anh thật sự đã uống say rồi, nếu anh tỉnh táo, anh sẽ không hỏi câu ngu ngốc này.
"Em thề với trời, em không có bản lĩnh đó." Đào Tư Khả hơi nhíu mày, ánh mắt rơi xuống điếu thuốc trong tay anh, cô khẽ mím môi, nói: "Cho em một điếu thuốc."
Chương Đình Quân lắc đầu không đồng ý, anh giơ tay gõ cửa xe, ra hiệu cho tài xế vào trong. Đào Tư Khả nhân cơ hội này vươn người ra, nhanh như chớp giật lấy điếu thuốc trong tay anh.
Chương Đình Quân nhìn vào bàn tay trống không của mình, anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt cưng chiều: "Em bị nghiện thuốc rồi."
"Em không biết." Đào Tư Khả đá bỏ đôi giày trắng trên chân, ánh mắt Chương Đình Quân rơi xuống chân cô, móng chân cô được sơn màu đỏ hồng, Chương Đình Quân không tỏ vẻ gì, nhanh chóng di chuyển ánh mắt.
Đào Tư Khả buồn bực ôm đầu gối, cô ngẩng đầu, nhả một hớp khói, nhìn khói từ từ bay lên. Sau đó cô lại nhìn Chương Đình Quân, nói: "Hình như chỉ khi thấy anh hút thuốc em mới muốn hút thuốc, có lẽ vấn đề là ở anh."
"Nói vậy có nghĩa là nếu anh muốn em bỏ thuốc, đầu tiên anh phải bỏ thuốc trước à?" Anh nhàn nhã nhìn cô.
Đào Tư Khả hạ cửa kính xe xuống, gió đêm thổi tung tóc cô, cô bất cần nói: "Trước mắt em không muốn bỏ thuốc."
Tài xế ngồi trên ghế lái nói câu đầu tiên trong tối nay: "Thưa cô, trong xe vẫn bật điều hòa."
Chương Đình Quân giơ tay, nói với tài xế: "Không sao, cô ấy muốn mở cửa sổ thì cứ để cô ấy mở."
Đào Tư Khả nói: "Như thế sẽ rất tốn xăng."
"Chỉ cần em vui, có gì không được." Anh nhướng mày, bắt chước giọng điệu thờ ơ của cô.
Đào Tư Khả quỳ gối trên chiếc ghế mềm mại, cô sát lại gần anh, nhìn vào mắt anh nói: "Anh như vậy, em sẽ nghĩ là anh yêu em rồi."
Vừa dứt lời, cô lại nhíu mày: "Em đoán chắc anh chưa từng yêu ai cả, anh chỉ lên giường với rất nhiều phụ nữ thôi."
Chương Đình Quân không trả lời câu hỏi này, anh vẫn im lặng nhìn cô, anh đã uống rượu, tai hơi ửng đỏ. Tiếp đó anh giơ tay chạm vào mặt cô, nói: "Em sát gần thế này, anh sẽ muốn hôn em đấy, Tư Khả."
Trong xe nhất thời yên tĩnh, Đào Tư Khả nghe thấy tiếng tim mình đập vừa nhanh vừa lớn. Cứ như thể có ai đó đang gảy đàn piano trong lòng cô vậy, gõ mạnh vào những phím đàn đen trắng, không hề theo nhịp điệu. Cô đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, tim đập loạn nhịp, cô mím chặt khóe môi, lùi lại về khoảng cách mà cô cho là an toàn.
Cô giả vờ bình tĩnh hút thuốc, Chương Đình Quân nhìn hàng mi cô run rẩy, giống như con bướm đậu trên đá ngầm, nhẹ nhàng vẫy vẫy cánh. Anh giãn chân mày, cười cười, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Suốt quãng đường còn lại, hai người không nói thêm câu nào. Chương Đình Quân dường như cảm thấy men rượu bốc lên, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Đào Tư Khả không làm phiền anh, cô lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian.
Trong khoang xe tối mờ, chỉ có tiếng còi xe bên ngoài, thỉnh thoảng ánh sáng kỳ quái ngoài cửa sổ chiếu qua người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sau và cô gái cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Xe dừng lại bên dưới nhà Đào Tư Khả, cô vốn không định đánh thức anh, nhưng gần như ngay khi cô mở cửa xe, anh đã mở mắt. Anh nhìn cô nói: "Cần anh đưa em lên không?"
Đào Tư Khả lắc đầu: "Em tự lên được."
Chương Đình Quân gật đầu, anh say rượu, thật sự không thể đưa cô lên. Anh vẫn đợi dưới lầu, đến khi thấy đèn ở tầng nhà cô bật sáng, anh mới ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Phần lớn thời gian của hai tháng nghỉ hè Đào Tư Khả đều ở lại ngôi nhà cũ ở ngoại ô.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không ngừng, Đào Tư Khả nằm trên giường, tay và chân lộ ra ngoài. Cô đã đăng ký một trường ở miền Nam, cũng đã nhận được giấy báo nhập học.
Lâm Hải Thanh có chút ý kiến về trường mà Đào Tư Khả đã chọn, nhưng một khi Đào Tư Khả cứng đầu, Lâm Hải Thanh không thể quản nổi cô. Có lẽ việc phát hiện Đào Tư Khả yêu sớm trước đây đã khiến Lâm Hải Thanh hiểu rằng con gái mình không hề ngoan ngoãn dễ bảo như bà nghĩ. Hoặc cũng có thể vì giờ đây Lâm Hải Thanh đã có mối quan hệ riêng, nên bà không còn mấy quan tâm đến Đào Tư Khả nữa.
Đây là điều Đào Tư Khả vô tình phát hiện ra, lúc đó cô không hề cảm thấy buồn, mà ngược lại có cảm giác như được giải thoát. Cô hy vọng người yêu của Lâm Hải Thanh sẽ đối xử thật tốt với bà, đồng thời cũng thầm cầu nguyện mong rằng Đào Thành Văn và Lâm Hải Thanh sẽ ly hôn.
Thẩm Tiểu Địch đã nhận được giấy báo nhập học từ một trường đại học ở thành phố B. Hôm nay cô ấy sẽ lên chuyến bay bay đến thành phố đó cùng với bố mẹ của mình.
Thẩm Tiểu Địch gọi điện đến, giọng điệu không giấu nổi sự phấn khích, như một con chim sẻ vui vẻ líu lo. Cuối cùng, cô ấy hạ thấp giọng, nói: "Cậu không thể học cùng trường với mình, mình chẳng vui chút nào."
"Kỳ nghỉ về nhà có thể gặp nhau mà." Đào Tư Khả nằm trên giường, cắn một miếng táo.
Thẩm Tiểu Địch cũng chỉ buồn một lúc rồi lại hoạt bát ngay, hỏi: "Cậu định khi nào mới đến trường?"
"Thứ Hai tuần sau." Đào Tư Khả đoán.
"Cậu đi một mình sao?"
Đào Tư Khả đáp: "Chắc vậy, tới lúc đó mẹ mình phải đi công tác."
Hai người lại nói chuyện linh tinh một lúc, sau đó Thẩm Tiểu Địch phải đi ăn cơm với bố mẹ cô ấy nên bèn ngắt máy. Đào Tư Khả ném điện thoại lên giường, ngoài cửa sổ có tiếng còi xe ô tô.
Đào Tư Khả nhảy xuống giường, đi chân không chạy đến bên cửa sổ. Cô bám vào bệ cửa sổ nhìn xuống dưới.
Chương Đình Quân bước ra khỏi xe, như thể nhận ra ánh mắt trên lầu, anh vô thức ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau. Đào Tư Khả vội vàng giơ tay đóng sầm cửa sổ lại.
Đào Tư Khả thả mình xuống giường. Cô nhìn lên trần nhà trắng xóa, nhớ lại giấc mơ kỳ lạ kia.
Sau bữa tiệc sinh nhật của Phương Dư hôm đó, Chương Đình Quân đưa cô về nhà. Cô nằm mơ thấy mình và Chương Đình Quân ngồi trong xe ô tô, xung quanh đều là bóng tối, tài xế ngồi ở ghế lái vẫn là người nọ.
Chương Đình Quân mặc áo sơ mi trắng, anh uống say như tối ấy, tai hơi ửng đỏ, nhìn cô nói: "Em sát gần thế này, anh sẽ muốn hôn em đấy, Tư Khả."
Rồi trong giấc mơ, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đặt môi mình lên môi anh, sau đó cô và anh đã làm tình trên ô tô.
Đây là một giấc mơ không thể diễn tả được, có chút xấu hổ, khiến người ta miệng khô rát lưỡi. Đào Tư Khả không biết tại sao cô lại mơ giấc mơ đó, cô cảm thấy mình bị anh quyến rũ mất rồi. Dẫu sao anh cũng rất thành thạo các kỹ năng tán tỉnh. Anh là một con cáo già xảo quyệt bỉ ổi, cô không thể bị anh lừa được, Đào Tư Khả tự cảnh báo bản thân.
Bà nội Đào bước vào nhìn Đào Tư Khả đang nằm trên giường, nói: "Sao thế? Cháu không khỏe à? Mặt đỏ bừng vậy."
Đào Tư Khả ngồi dậy, dùng tay quạt mát, chột dạ cụp mắt xuống, nói: "Cháu hơi nóng."
Bà nội Đào cầm điều khiển bật điều hòa, nói: "Mẹ cháu vừa gọi điện đến hỏi cháu định khi nào đến trường."
"Thứ Hai tuần sau ạ."
"Mẹ cháu còn bảo nếu sớm hơn mấy hôm thì mẹ cháu sẽ đưa cháu đi, nhưng nếu là thứ Hai tuần sau thì không được rồi." Bà nội Đào xoa xoa lưng cô, nói.
"Cháu đi một mình cũng không sao, đâu còn là trẻ con nữa." Đào Tư Khả nhìn ra ngoài cửa, biết rõ còn cố tình hỏi: "Cháu vừa nghe thấy tiếng xe ô tô, là ai vậy ạ?"
"Đình Quân đến tìm ông nội cháu."
"Sao anh ấy đến tìm ông nội suốt vậy ạ?" Đào Tư Khả nhíu mày, "Thật phiền phức."
"Con bé này, đừng nói lung tung, là ông nội cháu bảo cậu ấy đến đấy." Bà nội Đào vỗ vỗ tay Đào Tư Khả, "Dọn dẹp chút đi, lát nữa xuống ăn trưa, hôm nay cháu cũng chưa ăn sáng đâu."
"Cháu hứa ngày mai cháu sẽ dậy ăn sáng." Đào Tư Khả nói.
Trên bàn ăn, Bà nội Đào lại nhắc đến chuyện vài ngày nữa Đào Tư Khả phải đến thành phố C đi học, còn đùa rằng nếu không phải vì bà đã già, bà sẽ tự mình đưa cháu gái đến thành phố C.
Lúc này, Chương Đình Quân lên tiếng, anh nhìn Đào Tư Khả ngồi đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đúng lúc mấy ngày tới em cũng ở thành phố C tham gia Liên hoan phim, không thì thế này, thầy cô cứ để em đưa Tư Khả đến trường ạ."
Dưới chiếc bàn ăn trải khăn vải trắng hoa nhí, một bàn chân trần giẫm lên đôi giày da đen của người đàn ông, móng chân của cô gái sơn lớp sơn màu đỏ hồng, cô hơi dùng lực nên đôi giày da đen bị lõm xuống một chút.
Chương Đình Quân mặt không đổi sắc, ông nội Đào nhìn sang Chương Đình Quân, nói: "Liệu có làm phiền em quá không?"
"Không phiền gì đâu ạ, hôm đó em cũng ở thành phố C, tiện đường mà thôi." Anh lấy hai tờ khăn giấy lau tay, nói qua loa đại khái.