Lục Hoàn Thành không khoác áo tơi, vất vả đi tới cửa viện, quần áo bên ngoài đều đã ướt sũng.
Y tung người xuống ngựa, đang muốn tự tay đẩy cửa, lòng bàn tay lại chạm phải gai dằm ẩm ướt, động tác bỗng nhiên dừng lại, đi bộ về phía trước.
Lúc lên dường, trong lòng y chỉ có một ý niệm – muốn gặp Yến Sâm. Mà đến phút chót, khoảng cách chỉ còn một ngưỡng cửa, y lại phiền muộn bứt rứt, hàng nghìn hàng vạn suy đoán xông vào đầu, rối bời như một đám cỏ dại dây leo rậm rạp, che phủ trước ao đầm, khiến trái tim sợ hãi, không dám mạo hiểm bước vào.
Lục Hoàn Thành muốn nhìn thấy Yến Sâm bình yên vô sự.
Mặt ủ mày chau, bày ra dáng vẻ ủy khuất, không vui mà tóm chăn vùi đầu giường, miệng lảm nhảm không ngừng, trách y, mắng y, nguyền rủa y. Nhìn thấy người đến cũng không thèm ra đón, hờn dỗi chui đầu trong chăn nệm, sống chết không chịu ló ra. Bị cưỡng ép ôm vào lồng ngực, liền dùng hết khí lực hung hăng đấm đá, nói y bỏ lại hắn lẻ loi một mình trọn năm ngày, cũng không chịu tự mình đến thăm.
Không có nước, không có nắng ấm, nhưng thần thái Yến Sâm vẫn sáng láng.
Cái gì mà cây cỏ thành tinh, thì ra đều là hiểu lầm hoang đường.
Nếu là như thế, y sẽ vui vẻ đến phát khóc, tùy ý để Yến Sâm phát tiết thù hằn. Dày vò qua lại xong, lập tức cúi đầu, hạ giọng nhận sai mà khẩn cầu đưa hắn về nhà. Từ giờ trở đi hiềm khích tiêu tan, y sẽ nâng niu hắn trong lòng bàn tay mà sủng ái, dùng cả đời bù đắp năm ngày lạnh nhạt này.
Thế nhưng một chút hy vọng này… lại mong manh tựa như ảo tưởng.
Phía sau viện môn, hơn phân nửa cây cỏ đã héo úa, ủ rũ, thân mình cuộn lại, cánh hoa nhăn nheo. Năm ngày khô cằn hòa lo lắng, cướp hết đi sinh lực tràn trề của thiếu niên, càng xác thực, đích thị là cây cỏ thành tinh. Tội danh giết người như ván đã đóng thuyền, không dễ gì lật lại. Y băng qua nửa thành thị, băng qua cả vùng ngoại ô lụt lội, liều lĩnh chạy tới nơi này, ngoại trừ nhìn thấy một thiếu niên sắp chết, còn có thể làm gì?
Cái gì cũng không làm được.
Thị phi đúng sai, tâm mang gương sáng. Dù cho tình xưa khó quên, y cũng không thể nào phụ lòng mẫu thân, khoan dung mà tha chết cho Yến Sâm.
Khoảnh khắc nháy mắt cửa đẩy ra, ý thức Lục Hoàn Thành cuối cùng cũng thanh tỉnh, lần này ly biệt, cũng là tiễn biệt, chẳng thể cứu rỗi, giúp cho Yến Sâm quay về quãng thời gian bên nhau – chết là hết, rút đao chặn dòng, muốn ngăn nước cũng chỉ là hoài công.
Y có yêu thương Yến Sâm nhiều hơn nữa, cũng không giữ được.
Không chút ý nghĩa.
Gian khổ gấp gáp bôn ba đến tận đây…. Không chút ý nghĩa.
Lục Hoàn Thành mê man đứng trước cửa, ngón tay hơi cong, liền lùi bước rời đi. Đúng lúc này, trong viện đột nhiên truyền ra một tiếng kêu gào thống khổ, sợ hãi đến mức khiến người ta không đành lòng nghe tiếp.
Cánh tay cả kinh run run, năm ngón tay theo tiếng kêu liền chậm chạp dùng sức đẩy cửa gỗ.
Lục Hoàn Thành cho tới bây giờ cũng không hề biết, giọng nói mềm mại như tơ của Yến Sâm cũng có thể trở nên sắc như thế, tựa như một cây châm nhọn hoắt, xuyên qua tiếng mưa rơi ào ào làm tê dại màng nhĩ, đâm thẳng vào sâu trong cõi lòng, đau thương buồn bã mà run rẩy, thảm thiết mà khóc than, mỗi một tiếng đều đầy ắp tuyệt vọng, khiến người ta đau đớn đến thắt gan thắt ruột.
Cửa viện im lìm, để lại cho Lục Hoàn Thành tầm nhìn hơn một thước. Qua màn mưa mờ mịt, tầm mắt y dừng lại ở cánh cửa hẹp dưới mái hiên.
Thân ảnh Yến Sâm mơ hồ mà gầy yếu, giống như một pho tượng đất sắp bị tan chảy.
Mưa to ngấm xuống đất bùn, hiện lên một lớp bùn nhão đục ngầu.
Yến Sâm muốn nước ối phá sớm một chút, liền cố gắng vịn tường đứng dậy, muốn trở vào trong nhà sinh nở, không ngờ mới chỉ đi một bước, đầu gối như nhũn ra, cả người nhào vào trong nước bùn, bắn lên khiến toàn thân dơ bẩn. Áo trắng nhiễm bùn vàng, biến thành một pho tượng phật nhỏ trong ngôi miếu đổ nát, ầm ầm đổ xuống, bị nước bẩn ăn mòn sinh mệnh.
Ngã một cú nặng khiến đầu gối bị thương, Yến Sâm lại không dậy nổi, vặn vèo quỳ rạp trong khu đất ruộng. Nước mưa vô tình tưới xuống đỉnh đầu, dội cả toàn thân.
Hắn cúi đầu, đứt quãng rên rỉ.
Từ lúc nước ối phá, lực co thắt trong bụng càng rõ ràng hơn. Yến Sâm vẫn là thiếu niên chưa trưởng thành, khung xương nhỏ hẹp, không thích hợp sinh sản. Đầu Duẩn Nhi xuống thấp, đột nhiên kẹt lại đó, không có chỗ rúc. Căng đau giữa đùi càng kịch liệt, mỗi đoạn xương đều phải chống đỡ đến cực hạn, lúc bị đau bụng sinh buộc phải dùng sức rặn xuống, thậm chí còn nghe được nho nhỏ tiếng xương nứt vỡ.
Yến Sâm trước đây đã quen cắn răng chịu đựng, thế nhưng đau đến mức này, cho dù cắn nát hàm răng cũng vô dụng. Hắn thê lương kêu thảm, hận thân thể mình không tốt, lúc đau đớn lên đến cực điểm, trên mặt đều là lệ nóng.
Duẩn Nhi không sinh được, lại đau từng cơn không chịu dừng.
Yến Sâm ở trong tuyệt cảnh chịu khổ nhiều lần, khí lực khô cạn, hai cánh tay mềm nhũn, thân thể không nhịn được hướng về phía trước lắc lư, cuối cùng vầng trán chạm đất, biến thành tư thế dập đầu, quỳ trong bùn đất.
Một giọt máu lặng lẽ chảy xuống giữa đùi, theo bắp đùi chảy xuống đầu gối. Từng giọt từng giọt, không chịu ngừng lại, càng chảy càng nhanh, tích tụ thành một sợi máu vặn vẹo, hợp thành vũng máu nho nhỏ dưới đầu gối.
Rơi xuống cùng với huyết, còn có một lá trúc xanh.
Nó lìa khỏi cành, từ trên không phiêu đãng, nhẹ nhàng rơi xuống vũng máu. Sau đó, bên cạnh liên tiếp rơi xuống hai ba lá trúc, tạo thành một mảnh xanh ngắt trong vũng máu, đường vân trên gân lá bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Ý thức Yến Sâm bắt đầu tan rã.
Hắn ngửi thấy mùi chết chóc đang tới gần, dần dần bao phủ toàn thân.
Đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng trục cửa gỗ khẽ xoay chuyển.
Kẽo cà, kẽo kẹt.
Mưa lớn át đi tất cả âm thanh trên thế gian, Yến Sâm đắm chìm trong cơn đau bụng sinh, vốn sẽ không chú ý tới, nhưng chẳng biết tại sao, hắn nghe thấy âm thanh này vô cùng rõ ràng, khí lực toàn thân đều hướng tới cánh tay, khởi động thân thể run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện.
Lệ còn nóng hổi nơi viền mắt, trong tầm nhìn tràn ngập hơi nước, cái gì cũng thành mơ hồ.
Nhưng hắn biết, bóng người kia là Lục Hoàn Thành.
Lục Hoàn Thành tới đón hắn.
Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng đôi mắt hơi khép lại, Lục Hoàn Thành liền biến mất không thấy đâu.
Tâm tình chất chứa đã lâu giờ phút này chợt vỡ òa, Yến Sâm cực kì ủy khuất, nhớ tới ban đêm bị bỏ lại không người để ý, nhớ tới lúc đau bụng đến không còn tôn nghiêm, bất chợt không kìm được nước mắt, lệ nóng hổi thi nhau trào ra, thiêu đốt đến đau đớn.
“Hoàn Thành, Hoàn Thành…”
Hắn gian nan rời đầu gối mà bò về phía trước từng tấc một. Máu tươi chảy ra càng nhanh, hóa thành một con suối lúc đầu xuân, bỗng nhiên tuôn thành dòng lớn, tí tách rơi xuống bùn vàng, đỏ thẫm đến chói mắt.
“Hoàn Thành, ngươi mau cứu ta… Mang ta trở về….”
Hoàn Thành, con của chúng ta muốn xuất thế rồi.
Ngươi đưa ta trở về đi, ta cái gì cũng không cần – không cần danh phận phu thê, không cần danh dự, cũng không cần ngươi yêu thương ta như xưa. Ngươi không cần nói chuyện với ta, càng không cần đối mặt với ta, cứ coi ta như một cây trúc không linh hồn, mang ta về nhà đi. Trong trúc đình còn một vùng đất cho ta cư ngụ, ta sẽ ngoan ngoãn đợi ở đó, từ nay về sau xa rời nhân gian, cũng không biến ra nhân thân nữa, tựa như ba trăm năm trước, âm thầm làm một cây trúc.
Nếu ngươi tới, ta liền nhắm mắt lại, sẽ không nhìn ngươi, không làm phiền ngươi, cũng dạy Duẩn Nhi thật tốt, để nó đi theo ta, cả đời bám trong thân trúc, làm một hài tử nhu thuận an tĩnh.
Từ khi sinh ra đến khi chết đi, trừ ngươi ra, trên đời sẽ không có ai biết đến sự tồn tại của ta và Duẩn Nhi.
Nếu như thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, như người dưng nước lã, ngay cả Lục trạch cũng không cho chúng ta ở, ngươi hãy dời cây trúc ra bên ngoài. Cây trúc từ nhỏ mệnh lớn, dễ nuôi dễ sống, một mảnh đất không quá cằn cỗi, một chút ánh mặt trời, một chút nước… là đủ rồi.
Phần bụng kịch liệt xao động, Duẩn Nhi như phát điên, cuồng nộ làm ầm đạp lên xương hông hắn, không màng tất thảy mà chui ra ngoài.
Nó là một hài tử dồi dào linh khí, biết mình và cha sắp không còn cơ hội, cọng rơm cứu mạng cuối cùng là đặt trên người nó, chỉ khi xuất thế trước mặt phụ thân, phát ra tiếng khóc trong trẻo hữu lực, mới có thể giữ lại bước chân rời đi của y.
Duẩn Nhi còn nhỏ, còn có cả đời để sống, không muốn sớm như vậy đã phơi thây nơi sơn dã, bị nước mưa cùng bùn đất đắp thành một ngôi mộ.
Nó nóng nảy, hai chân dùng sức quẫy đạp, liền thúc vào bụng cha. Yến Sâm chỉ cảm thấy thắt lưng co rút, bụng suýt nữa vỡ nát, cả người té nghiêng vào trong bùn, người lật tới lật lui, tựa như mặt trời chói chang tàn ác chiếu lên một chú cá sắp chết.
Lục Hoàn Thành đứng ngoài cửa, mỗi khối xương đều cứng ngắc không thể di dịch, hai chân như bị xích lại, không cách nào vượt qua cánh cửa, đến gần thiếu niên đang chật vật giãy dụa kia.
Vừa rồi lúc Yến Sâm ngẩng đầu, lộ ra gò má teo tóp, gương mặt ảm đạm tuyệt vọng, y gần như không nhận ra.
May mắn sắc trời u ám, rừng rậm che khuất bầu trời, còn dư lại chẳng được bao nhiêu sáng. May mắn mưa rơi nặng hạt, đem từng cơn từng cơn mưa tạt vào ánh mắt, khiến hình ảnh cực kì bi thảm của người kia chỉ hiện ra mơ hồ.
Lục Hoàn Thành không nhìn thấy rõ, cũng không muốn thấy rõ.
Y chỉ biết A Sâm xinh đẹp của y, vĩnh viễn không nên sa sút thành bộ dáng này.
…Đủ rồi.
Y tự cho là mình nhân từ, căn bản không thể đổi lấy một kết cục tốt đẹp.
Dăm ba ngày, con mẹ nó dăm ba ngày!
Ban đầu nếu như một xẻng xúc xuống, đào ra đoạn rễ vụn, ném vào lửa thiêu rụi, trực tiếp dùng mạng đền mạng, từ nay về sau y cùng Yến Sâm thanh toán xong ân oán, hồn phách cùng quên đi, Yến Sâm không nợ y, y cũng không thiếu Yến Sâm, vẫn tốt hơn hôm nay muốn chết không xong, chịu đủ dằn vặt.
Sân viện tan hoang, Yến Sâm đang thống khổ vạn phần gọi y. Mưa lớn át đi tiếng khóc nức nở, nghe không chân thực, có lẽ là trước lúc sinh mệnh tiêu vong mà kể lể khóc than, hận y không lưu một đường sống, cũng không chịu cho hắn thoải mái một lần.
Lục Hoàn Thành không dám lắng nghe. Y từng bước lùi về phía sau, đem tất cả hèn nhát không dám đối mặt kia ném vào màn mưa, xoay người nắm cương lên ngựa, rời khỏi mảnh rừng này.
Y biết mình nên làm gì – y nợ Yến Sâm một lần quyết định dứt khoát.
.