• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sở Luân có thiên tư hơn người, từ nhỏ đã có khả năng xem qua là nhớ.

Hắn chắc chắn chính mình chưa từng gặp hai người này bao giờ, vì vậy sau khi chào hỏi xong, tâm tư có chút cảnh giác.

Tịnh Lâm đáp lễ, từ một vị quần là áo lượt tức khác biến thành một người khiêm tốn, y nói: "Tại hạ là Đông Hải Lâm Kính, nửa tháng trước từng cùng Sở đại nhân gặp gỡ một lần ở thuyền hoa trên sông, không biết đại nhân có còn nhớ không?"
Sở Luân còn đang nghiền ngẫm, thấy y vừa không kinh ngạc cũng không bối rối, đêm tâm tình vừa rồi giấu đi đến giọt nước cũng không lọt, chân thành nói: "Nhất thời vẫn chưa nhớ ra được túc hạ là ai, mong được rộng lòng tha thứ.

Không biết hôm nay túc hạ đăng môn bái phỏng, là có chuyện gì?"
Tịnh Lâm mỉm cười đáp lại, có chút hàm ý.

Sở Luân nói: "Ngày hôm đó uống đến say mèm, nếu có sơ sót, xin túc hạ cứ nói thẳng."
Tịnh Lâm nói một cách tự nhiên: "Đêm đó đại nhân tựa hồ có việc gấp, thời điểm vội vã rời đi có mượn của tại hạ năm mươi kim châu.

Nói ra thật xấu hổ, tại hạ mới tới kinh đô, nhất thời phung phí, đem tiền trong nhà đưa cho tiêu xài sạch sẽ, cho nên tối nay mới muốn đến bái phỏng đại nhân."
Sở Luân nói: "Có biên lai mượn tiền không?"
Tịnh Lâm xấu hổ nói: "Lúc đó cấp thiết, vẫn chưa kịp viết giấy làm chứng."
Nếu không có chứng từ, chính là có thể lấp liếm cho qua.

Mà Sở đại nhân như là thường gặp phải chuyện này, đành chịu ngầm thừa nhận.

"Dạo gần đây cũng thật không khéo." Sở Luân rốt cuộc lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nói: "Năm mươi kim châu trong thời gian ngắn sợ là gom không đủ, không bằng đêm nay làm một cái chứng từ, tương lai sẽ đến nhà trả lại."
Tịnh Lâm cũng rất ôn hòa, chỉ nói: "Cũng được."
Sở Luân liền dẫn hai người vào phòng.

Hắn mặc dù đã là tân khoa trạng nguyên, cũng mới nhận chức hàn lâm, phẩm chức còn chưa được phân rõ, mấy ngày này vẫn cần chờ nội các thương nghị quyết định, vì vậy vẫn ở tạm tại đây.

Trong phòng bài trí đơn giản, nhìn ra được Sở Luân khá là túng quẫn.

Hắn sắp tới sẽ làm quan viên triều đình, mà bên người ngay cả tôi tớ cũng không có.


Thương Tễ lần tìm mùi hương, nhưng chưa nhìn thấy Bút ở đâu.

Chứng từ rất nhanh đã làm xong, Tịnh Lâm cùng Sở Luân lại có chút khách sáo, nên cáo từ thì cáo từ, nên tiễn khách thì tiễn khách.

Thương Tễ phát hiện ra, một khi Tịnh Lâm khoác lên người lớp vỏ bọc khác, lập tức trở thành một loại người khác hẳn, chính là một loại có thể thoải mái tự nhiên mà lừa gạt người khác.

Lúc bọn họ đang muốn ra khỏi cửa thì vừa vặn lại có một vị Sở Luân bước vào cửa.

Hai bên đứng đối diện nhìn nhau.

Vị Sở Luân này không ngờ được rằng mình sẽ đụng phải sát thần, lúc này thần sắc đại biến, hoảng sợ lùi về phía sau, ngay cả chào hỏi cũng không dám, vươn người nhảy xuống lan can, nhanh chân bỏ chạy.

Tịnh Lâm thản nhiên mà đem chứng từ bỏ vào trong tay áo, nói với Sở Luân ở phía sau: "Sao lại chưa từng nghe nói đến, đại nhân còn có huynh đệ sinh đôi?"
Tâm trạng Sở Luân bách chuyển, tức khắc giơ cánh tay ngăn cản, nói: "Hai vị chậm đã! Kia đúng là huynh đệ của ta, bất quá..."
"Bất quá chỉ là yêu quái." Thương Tễ dựa vào cửa cười nói: "Chạy trốn còn rất nhanh."
"Tối nay nếu gặp được chủ nợ thực sự." Tịnh Lâm nói: "Sẽ không dám làm phiền đến Sở đại nhân."
Sở Luân còn muốn ngăn cản, đã thấy hai người biến mất trước mặt hắn.

Hắn vén áo bào chạy xuống cầu thang, vội vã đuổi theo, không ngờ đi đứng không thuận tiện, bị ngã lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.

Cái ngã này vô cùng chật vật, ngoài đường còn có người nhận ra đây là trạng nguyên, đã thấy Sở Luân bò dậy, lảo đảo chạy vài bước, nhưng đến cái bóng của ba người cũng chẳng thấy đâu.

Bút Yêu chạy bạt mạng như đang đánh cược mạng sống, nó vọt người nhảy lên nóc nhà, trên mái hiên cao thấp không bằng nhau giống như một con thỏ bị kinh sợ đang tìm đường bỏ chạy.

Tịnh Lâm bộ dạng nhàn nhã, Thương Tễ lại đuổi theo mãnh liệt, Bút Yêu chỉ cảm thấy sau cổ gió lạnh thổi vèo vèo, làm sao cũng không thoát khỏi được.

Thời điểm đang chạy như bay Bút Yêu nghẹn ngào lên tiếng, cực kỳ không có tiền đồ mà quay đầu hô to với Thương Tễ: "Quân thượng cũng còn không tìm ra được ta, tại sao ngươi lại cứ đuổi theo không buông!"
Thương Tễ tung người lên trước rồi đột ngột dừng lại, Bút Yêu đụng trúng ngực Thương Tễ.

Hắn ngã xuống hiện về nguyên hình, là một thiếu niên lang môi hồng răng trắng.

Bút Yêu giật nảy cả mình, một bên khóc một bên trông về đằng sau, đã thấy Tịnh Lâm đứng ngay sau, nó lại che mặt lăn lộn, khóc nháo nói: "Ta không muốn chết! Đời này ta chưa từng làm chuyện xấu! Cho dù đã từng, đã từng mắng quân thượng, nhưng cũng là thân bất do kỷ!"
Tịnh Lâm nói: "Ngươi từng là bút của ai?"
Bút Yêu khóc nỉ non không đáp, Tịnh Lâm còn muốn hỏi lại, chỉ thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu bất ngờ thay đổi, giữa tầng mây đột nhiên có móng vuốt thò ra, lộ ra một cái đầu lang yêu cực lớn
"Thơm quá!" Con ngươi của Lang Yêu quét xuống phía dưới, nhìn chằm chằm Thương Tễ trầm giọng hừ một cái, "Quy củ trong kinh, yêu quái không được phép một mình săn thức ăn, ngươi là tiểu yêu từ nơi nào đến? Dám to gan vi phạm quy củ!"
Tiếng của Lang Yêu chấn động tứ phương, tiểu yêu quái trong kinh khắp các nơi đều vang tiếng đáp lại.

Hoa Thường đang ở bên cửa sổ hong khô ngón tay, nghe tiếng nói: "Xả cái gì quy củ, chẳng qua là ngươi đánh hơi được mùi ngon, nên muốn đến phân chia thôi."
"Tuy là nói như vậy." Dưới vòm cầu có một lão rùa già đang chậm chạp thả dây câu nói: "Cũng vạn lần không nên đánh lộn ở trên mái nhà, tư oán là chuyện nhỏ, nếu như đưa người của phân giới ty đến, vậy thì mọi người đều gánh không nổi.

"Lão già kia cứ tiếp tục mà làm con rùa đen rụt đầu của lão đi." Châu sai trên đầu Hoa Thường nhẹ lay động, nàng đứng dậy phe phẩy đuôi, "Phân giới ty thì tính là cái gì chứ, lúc chúng ta theo Thương đế oai phong khắp trung độ, bọn chúng vẫn còn là lũ ăn mày ở ven đường đấy.

Bây giờ phong thủy luân lưu chuyển, đến muốn ăn uống cũng phải xem sắc mặt người khác sao?"
Mùi hương của Bút Yêu dần lan ra, Lang Yêu càng thèm nhỏ dãi.

Gã xé màn mây lộ ra toàn thân, thò người xuống phía dưới, đôi mắt ở trên đầu Thương Tễ với Tịnh Lâm xoay một vòng.

"Quy củ là chết, nhưng người là sống.

Muốn ta ngồi nhìn không quản cũng không phải không thể, chỉ cần một trong hai người các người ngoan ngoãn đi theo ta, tên Bút Yêu này sẽ tùy người xử trí.".

truyện đam mỹ
Thương Tễ lại nói: "Một người sao đủ ăn, không bằng lấy cả hai đi, ta với người này còn có thể làm mệnh quỷ uyên ương."
"Vậy cây bút này chẳng phải sẽ cô đơn tội nghiệp sao." Tịnh Lâm nói: "Vẫn là ăn cả ba luôn đi."
Bút Yêu cao giọng khóc lớn: "Ta không muốn chết!"
"Ta lại thấy người một lòng muốn chết." Tịnh Lâm lạnh giọng.

Bút Yêu run rẩy, nói: "Quân, quân..."
Dưới chân Thương Tễ ầm ầm đổ nát, cả người Bút Yêu rơi xuống, chặn đứt lời nói.


Vạt áo Thương Tễ khẽ lay động, Lang Yêu đã nhào người xuống, cự ảnh to lớn kia, nhảy xuống mái nhà gây nên chấn động kịch liệt, mái nhà khắp nơi ầm ầm sụp đổ.

Lang Yêu không chỉ có thân hình to lớn, mà tốc độ cũng cực nhanh.

Thương Tễ chỉ thấy tàn ảnh loáng một cái, móng vuốt sói cứng như thép đã vươn tới giữa mi gian.

Thương Tễ nghiêng thân tránh né, một chân đạp lên nóc nhà nhảy lên, Lang Yêu đến cả góc áo cũng không chạm đến được.

Tình cảnh này tuyệt không có gì là xa lạ, bởi vì thời điểm lần đầu tiên Tịnh Lâm đọ sức cùng Túy Sơn tăng cũng là như thế
Đông Quân đoán không sai, mặc dù có khả năng nuốt linh khí, nhưng Thương Tễ cũng chưa chắc có thể trở thành mối họa lớn, bởi vì hắn không có sư phụ, cho nên mặc dù linh khí dồi dào, cũng không cách nào phát huy được.

Nhưng hắn lại không đoán được là, trong thiên địa này người thích hợp làm sư phụ của Thương Tễ nhất, cho tới bây giờ vẫn luôn gần ngay trước mắt.

Thương Tễ điệu bộ giống như đang trêu đùa trái ngược hoàn toàn với cơn sóng dữ đang dâng lên của Lang Yêu, vốn cho rằng hắn chỉ là một con cá chép gấm nhỏ nhoi, cho dù tu vi khá kỳ quái, nhưng cũng không chênh lệch gì nhiều, nhưng cuối cùng lại khiến cho bản thân bỏ chạy như cẩu vậy.

Gã dồn lực giáng xuống một đòn, chỉ thấy kình phong quét qua mặt, hắc vân bọc lấy nắm đấm, mãnh liệt đánh về phía eo Thương Tễ.

"Cái gọi là cường địch, chẳng qua là có hai loại.

Cường giả bất khuất không thể chống đỡ, giống như hồng thủy chìm vào trong cát, sóng biển đánh vào mặt.

Đối mặt với loại cường địch này chớ nên sợ hãi.

Sợ thì tâm sẽ loạn, tâm loạn thì tinh thần sẽ tiêu tán, thần tiêu thì khiến cho ma quỷ nhân cơ hội ①."
Thương Tễ hỏi: "Ta vốn không sợ, không sợ thì chính diện nghênh đón.

Chính diện nghênh đón liền tất thắng?"
Tịnh Lâm đang cầm một quyển sách còn chưa ngẩng đầu lên, nói: "Không vội, trước tiên làm giảm nhuệ khí của gã, đợi chơi chán rồi mới ra tay."
Thương Tễ nhanh nhạy đỡ được một quyền, hắc vân bao trùm đẩy người hắn lui lại, vạt áo tung bay phấp phới, linh khí trong chớp mắt ngưng tụ lại, ánh sáng mỏng manh tựa như một tấm kính ngăn cản lại cường lực.

Lang Yêu trong nháy mắt đã bị linh khí của Thương Tễ quấn lấy một cánh tay, không cách nào thoát ra được.

Lang Yêu đột nhiên lớn tiếng hét lên, muốn thừa cơ bắt lấy Thương Tễ, nhưng Thương Tễ thân như túy lãng, bắt không được sờ không tới.

Lang Yêu mất đi tiên cơ, ngay sau đó lại cảm thấy cánh tay đau nhức trầm trọng, toàn bộ cơ thể bị sức mạnh khủng khiếp của Thương Tễ quẳng lên không trung.

Cả một con phố dài mái hiên nhà đồng loạt nổ tung, đèn lồng rơi xuống.

Lang Yêu bị ném vào trong nhà, toàn bộ nóc nhà theo tiếng đổ sụp xuống.

Lang Yêu bị đau muốn bắt lấy cánh tay Thương Tễ, Thương Tễ để cho gã bắt được, bất chợt ngoài cửa sổ ầm một tiếng, không phải do Thương Tễ động thủ, mà là bị uy thế nghiền ép.

Một chiêu này không phải của ai khác, chính Túy Sơn tăng cùng Đông Quân đã từng dùng qua chiêu thức khiến người khác khiếp sợ này.

Linh Hải như sóng dữ biển cả, mặc dù không nhìn thấy được nhưng vẫn cảm giác như cổ họng đang bị bóp chặt, so với một quyền một cước càng thêm nguy hiểm.

Lang Yêu vô cùng nghục nhã, lại bị một con cá đạp ngã trên mặt đất! Hắn làm sao có thể chịu được khuất nhục này, tứ chi mạnh mẽ căng chặt, cái đuôi thô to vung vẩy, hiện về nguyên hình.

"Nhuệ khí bị giệt, tức giận liền sinh." Thương Tễ nói: "Nếu như là Túy Sơn tăng, sẽ động bổn tướng.

Bổn tướng của ta không bằng, nên làm thế nào mới được?"
Tịnh Lâm gập sách lại, khẽ ngẩng đầu: "...A?"
Thương Tễ nói: "A?"
"Tức giận dễ loạn tâm." Ngón tay Tịnh Lâm men theo miệng chén gõ nhẹ, "Đánh chết là được."
Lang Yêu vừa mới hiện về nguyên hình, đã thấy cánh tay Thương Tễ che kín vảy.

Lân phiến kia như tấm giáp chắn, cứng rắn không thể phá vỡ.

Gã còn chưa kịp mở miệng gào, đã nhào đến cắn.


Răng nanh sắc nhọn giữ chặt lấy bả vai Thương Tễ, nhưng lại không cắn xé được.

Thương Tễ xoay tay ôm lấy đầu sói của gã, Lang Yêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thương Tễ dốc hết sức quật mạnh vào tường.

Cự lang gào lên một tiếng bi thương, nhưng lúc này có gào khóc cũng không cách nào chạy trốn, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, vách tường đã bị phá đổ, phía sau lưng Lang Yêu bị móng vuốt cào xuống, phía trước lại bị móng vuốt quật xuống, ném về phía vách tường đổ nát
Bút Yêu bị uy thế áp sát, tiểu tử này thấy tình thế không ổn lại muốn nhanh chân chạy đi.

Tịnh Lâm lướt nhẹ rơi xuống đất, một chưởng đã đẻ tại sau cổ nó.

"Lời còn chưa hỏi xong, ngươi đã muốn đi đâu?"
Tịnh Lâm vừa dứt lời, vách tường đổ nát trước mặt Lang Yêu ho sặc sụa bò dậy.

Trên lưng gã có vết cào, hai chân sau đã tập tễnh, đúng là bị một con cá chép gấm đánh thành chó, cong đuôi chút hơi tàn muốn chạy trốn.

Còn chưa kịp bước, đã bị Thương Tễ kéo đuôi lôi trở lại.

Lang Yêu đã không còn đếm xỉa gì đến thể diện mặt mũi, gào to cầu cứu.

Gã vốn tưởng rằng Thương Tễ bất quá chỉ là một con cá, bởi vì thấy Linh Hải của Thương Tễ dồi dào, nhất thời nổi lòng tham.

Gã mặc dù không bằng cửu vĩ Hoa Thường uy chấn bát phương, nhưng cũng vạn vạn không ngờ tới chính mình chỉ trong chớp mắt đã bị đánh thành bộ dạng này.

"Coi như ta có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn!" Lang Yêu tha thiết: "Gia gia tha cho ta!"
Thương Tễ tuy rằng xuất thế không lâu, hắn mới chỉ so chiêu cùng với Túy Sơn tăng.

So về kiên cường, Lang Yêu nào có thể so với Túy Sơn tăng nổi giận lôi đình động hàng ma trượng.

Móng vuốt của hắn hóa thành cánh tay, nhấc gáy Lang Yêu lên, chóp mũi khẽ nhúc nhích, cười nói: "Tha cho ngươi cái gì?"
Lang Yêu nói: "Tha cho ta một mạng."
Đầu ngón tay Thương Tễ thuận theo vuốt lông Lang Yêu, tà khí nói: "Nhưng ta lại cực kỳ đói bụng."
Bút Yêu lại bắt đầu run rẩy, hắn dần dần hít thở dồn dập, đột nhiên bò lui về phía sau, thân thể cuộn tròn bịt mắt lại không dám nhìn nữa.

Tịnh Lâm chậm chạp không nói, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Lang Yêu nghe thấy Bút Yêu khóc nức nở hỏi.

"Quân, quân thượng đã từng...!Trảm yêu trừ ma...!Làm sao hôm nay..." Thiếu niên che mặt gào khóc, " Nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, còn có thể để mặc yêu ma làm càn?"
Hai cánh tay Bút Yêu bịt lại lỗ tai, nhắm chặt mắt khóc lớn, bị Thương Tễ dọa cho phát sợ.

Nhưng mà nó nghĩ không ra, Lâm Tùng Quân trừ ma vệ đạo, sao có thể dung túng cho hành động này?
Tịnh Lâm dường như nở nụ cười, y lạnh nhạt vuốt lại tóc rối cho Bút Yêu, ánh mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn, nói với người thiếu niên: "Đạo của ta đã chết."
Gió đêm quét qua tay áo, hàn ý chạy dọc theo xương sống của Bút Yêu, nó cũng khẽ nghẹn ngào, trong ánh nhìn chằm chằm của Tịnh Lâm không dám trút giận.

Lâm Tùng Quân đã chết.

Bút Yêu không nguyên do mà nghĩ vậy.

Tác giả có lời muốn nói:
①: Lấy tự ( duyệt vi thảo đường bút ký).


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK