• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra khỏi phòng thi, Đỗ Tiểu Niệm mới phát hiện ra bên ngoài không có một bóng người. Hình như cậu là người làm xong bài thi sớm nhất. Đỗ Tiểu Niệm nhìn xung quanh, nhất thời không biết đi đâu. Trong sân học viện rộng lớn, chỉ có một mình cậu, cảm giác thật quạnh quẽ. 


Từ trời xa một làn gió thổi đến, xuyên qua mái tóc cậu làm chúng bay phấp phới. Trong đầu Đỗ Tiểu Niệm chợt hiện ra một ý nghĩ:


“Hay là đi xem Thiên Vũ thi nhỉ? Mình ngó vào một chút chắc không sao!” 


Xoay bước, Đỗ Tiểu Niệm đi đến hướng khoa chiến sĩ. Đứng phía ngoài phòng thi, Đỗ Tiểu Niệm đưa mắt vào bên trong, rất nhanh tìm thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi ở dãy ba. 


Thấy bóng dáng có người đứng bên ngoài, vài học viên bên trong ngước đầu lên nhìn qua. Lâm Thiên Vũ cũng nhìn theo họ, thấy Đỗ Tiểu Niệm đứng ở bên ngoài cười mỉm với anh. 


Cảm thấy phòng thi không còn sự tâp trung, một giám thị bước ra yêu cầu Đỗ Tiểu Niệm đi chỗ khác. Đỗ Tiểu Niệm thấy thái độ giám thị hơi dữ tợn nên vội chạy mất, không dám ở lại thêm một giây một phút nào! 


Buồn chán, Đỗ Tiểu Niệm đi xuống nhà ăn mua vài món bánh vặt ăn ngấu nghiến. 


Hai mươi phút sau, có thêm vài học viên nữa thi xong đang đi lại loang quang trong khuôn viên. Đỗ Tiêu Niệm nhìn đồng hồ, chưa tới mười phút nữa là hết giờ thi mà bây giờ Lâm Thiên Vũ còn chưa ra nên quở giọng trách móc:


“Anh ấy thi lâu quá, không biết làm bài sao?”


“Em nói ai đấy?” 


Đỗ Tiểu Niệm hơi giật mình, nhìn hướng vừa phát ra âm thanh, Lâm Thiên Vũ đang nhướn một bên mày và bước đến gần cậu. Anh lại nói:


“Ai không biết làm bài, hử?”


Mắt Đỗ Tiểu Niệm láo liên, cậu cười ngu ngốc:


“Đâu có ai đâu! Nói phông lông thôi mà, ai nhột tự biết, ha ha!”


Lâm Thiên Vũ cười mỉm, quyết trả thù Đỗ Tiểu Niệm bằng cách cho tay lên tóc cậu rồi vò vò. 


Đỗ Tiểu Niệm hất tay Lâm Thiên Vũ ra:


“Bỏ tay ra, ở đây có người!!!”


Lâm Thiên Vũ vẫn tiếp tục:


“Có bao nhiêu người đâu.”


Lát sau, hai người cùng leo lên xe về nhà chuẩn bị ôn tập cho lần thi tới vào ngày mốt. 


Mấy ngày thi lý thuyết sau công nhận khó hơn rất nhiều, người có trí nhớ tốt trời cho như Đỗ Tiểu Niệm đối với đề thi còn chào thua. Chưa kể đề thi dày thêm mấy trang, mà câu hỏi trong đề còn tăng lên một đẳng cấp mới, khó không đỡ nổi. 


Ngày thi lý thuyết thứ hai, Đỗ Tiểu Niệm phải mò mẫm đề thi suốt nửa tiếng đồng hồ mới mai mán hiểu được nó đang hỏi gì. Khi hiểu ta, Đỗ Tiểu Niệm đã nghĩ có phải học viện và thầy cô muốn chơi cậu không? Đồng ý là cậu có học bài, còn học rất kỹ lưỡng, câu trả lời chắc chắn cậu đã từng học qua. Nhưng khi đọc câu hỏi, đầu óc Đỗ Tiểu Niệm dường như bị rối. Học viện đã rất thành công làm cho các học viên bị loạn não: đọc được là một chuyện, hiểu được hay không lại là một chuyện khác! 


Mai mắn làm sao, ngày hôm đó Đỗ Tiểu Niệm làm không sót câu nào. Nhưng vẫn còn ngày thứ ba... 


Vừa thi xong lần thi cuối phần lý thuyết, Đỗ Tiểu Niệm ngồi lên băng ghế, giương mắt nhìn trời, gương mặt ảo não. 


Ngồi cùng băng ghế với cậu lần lượt từ trái qua là Phùng Lưu Khánh, Tràm Liên và Đoàn Kim Loan. Gương mặt ba người này còn tồi tệ hơn cả Đỗ Tiểu Niệm, Phùng Lưu Khánh rầu rĩ đặt tay lên trán, Tràm Liên thì gục đầu vào vai Đoàn Kim Loan để cô nàng an ủi. 


Giọng Tràm Liên thì thầm như người chết:


“Chắc tôi sẽ bị đuổi khỏi lớp một...”


Đoàn Kim Loan vuốt tóc Tràm Liên:


“Cậu đừng nói gở, tôi còn không làm bài tốt bằng cậu đây. Nếu cậu bị đuổi tôi sẽ đi theo cậu!”


Tràm Liên bị làm cho cảm động:


“Cậu đúng là người chị em tốt!”


Tràm Liên ngồi thẳng lưng lên, quay trở lại trạng thái bình thường, cô nhìn xung quanh hỏi:


“Nguyên Toàn đâu?” cô muốn Nguyên Toàn mua dùm vài bịch bánh ăn cho vơi nỗi buồn. 


Phùng Lưu Khánh bỏ tay ra khỏi trán:


“Lúc nãy thấy cậu ta trong nhà vệ sinh.”


Tràm Liên thở dài:


“Haizzz, tội nghiệp quá!”


Nói xong cô nghiên người, nói Đỗ Tiểu Niệm:


“Cậu buồn cái gì? Cậu còn làm bài tốt hơn tôi đấy!!!”


Đỗ Tiểu Niệm trả lời một cách chậm chạp:


“Tốt thì tốt, nhưng mà...”


“Mà???”


Phùng Lưu Khánh nói nốt câu cuối:


“Nhưng mà cậu ấy bỏ mười câu cuối do không làm được.”


“Mười câu mà cũng buồn, tôi bỏ cả trang nè!”


Ngồi thêm một lúc Tràm Liên và Đoàn Kim Loan kéo tay nhau đi xuống nhà ăn. Đối với một số loại con gái, ăn là một giải pháp làm tâm hồn hạnh phúc hơn. 


Một lúc nữa, Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh gặp Trần Minh đi ngang liền vẫy tay gọi vào. 


Đỗ Tiểu Niệm hỏi:


“Cậu làm bài ổn không?”


Sắc mặt Trần Minh hơi xấu:


“Cũng ổn.”


Phùng Lưu Khánh hỏi:


“Có bỏ câu nào không? Tôi đây bỏ cỡ chục câu.”


Trần Minh dựa lưng vào ghế:


“Tôi không nhớ bỏ bao nhiêu, chỉ nhớ câu làm được thì làm, làm không được thì bỏ chứ không đếm.”


Trần Minh hất tóc ra sau, nói tiếp:


“Tuần sau thi thực chiến, nếu lý thuyết không tốt thì còn gỡ gạc lại.”


Ba người vừa ngồi vừa nói được một lúc thì Đỗ Tiểu Niệm nhận được tin nhắn của Lâm Thiên Vũ, ghi rằng: “chơi đủ chưa? Về nhà.”


Đỗ Tiểu Niệm vội đứng lên chào hai người bạn rồi nhanh chân chạy mất. Phùng Lưu Khánh dời mắt khỏi điện thoại, nhìn theo hướng Đỗ Tiểu Niệm, nói:


“Có người yêu rồi có khác.” 


Trần Minh nói lại:


“Còn cậu, dạo này nhắn tin với ai đấy? Đừng nói với tôi là cô gái nào nhé!”


Phùng Lưu Khánh cất điện thoại:


“Tui cũng mong là con gái lắm!”


...


Phần thi thực hành đối với Đỗ Tiểu Niệm không khó mấy, có lẽ thường xuyên chế tạo nên cậu thực hành rất thuần phục. Và lần thứ hai, Đỗ Tiểu Niệm lại là người ra khỏi phòng thi sớm nhất. 


Ngày thứ hai của phần thi thực hành, Đỗ Tiểu Niệm phải rèn luyện ba món vũ khí trong vòng 120 phút. Rất nhiều học viên nhìn thời gian xong lại than trời than đất, đối với họ rèn luyện và chế taọ một món vũ khí trong vòng 1 tiếng đã là thành tích đáng kể rồi. Thành ra, các học viên cố ý đẩy nhanh quá trình rèn luyện lên, làm cho vũ khí khi ra lò không được hoàn hảo, còn có vài cái bị hỏng. Đỗ Tiểu Niệm nghĩ, sau phần thi này số người bị tạch chắc sẽ tăng lên khá nhiều. 


Phần thi thứ ba của ngày cuối cùng, là nâng cấp một bộ giáp cấp sáu lên cấp bảy. Đỗ Tiểu Niệm đã chế tạo rất nhiều bộ giáp cấp bảy nhưng với lần thi này vẫn rất cẩn trọng, cậu làm rất cẩn thận, tránh sai sót nên thời gian chế tạo lâu hơn một chút. 


Đỗ Tiểu Niệm đang tập trung để lực tinh thần chảy bao quanh bộ giáp. Qua một lúc lâu, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau đi ngang qua người. 


Người này nâng cấp thành công rồi, không biết là ai? Đỗ Tiểu Niệm rất muốn mở mắt để nhìn xem người vừa lướt qua mình là ai, đây chắc hẳn là một người rất giỏi. Nhưng quá trình chế tạo đang bắt đầu vào giai đoạn quan trọng, cậu không thể mở mắt ra, nếu không sẽ mất tập trung. 


Bộ giáp đã thành công lên cấp bảy, Đỗ Tiểu Niệm tươi cười đứng lên, đi đến bàn giám thị. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn xuống nơi các học viên khác đang nhắm mắt chế tạo, nhìn thấy bàn cách phía dưới chỗ cậu ngồi hai bàn đang trống. Cậu dựa theo trí nhớ nhớ lại hình như người ngồi chỗ đó là Huỳnh Cát Tiên. 


Đỗ Tiểu Niệm ra ngoài, đi chưa được mười bước đã thấy Huỳnh Cát Tiên đang mệt mỏi dựa vào cây, điệu bộ như sắp ngã. Đỗ Tiểu Niệm nhanh đi đến đỡ Huỳnh Cát Tiên:


“Cậu có sao không?”


Huỳnh Cát Tiên đưa mắt nhìn cậu, nhíu mày:


“Không sao... Không cần đỡ... Tôi tự đi được...”


Giọng Huỳnh Cát Tiên vừa thều thào vừa đứt quãng, sắc mặt tái nhợt xanh xao, tay chân lạnh ngắt. Đỗ Tiểu Niệm đoán chắc cô sử dụng lực tinh thần quá độ nên cơ thể mới tồi tệ như vậy, cậu không thể để cô cứ lòng vòng ở đây mãi được:


“Tôi nghĩ cậu nên đi đến phòng y tế...” Đỗ Tiểu Niệm cần tay cô muốn đỡ đi. 


Huỳnh Cát Tiên hất tay cậu ra, nói lớn:


“Tôi không bệnh...! Không đi...”


Đỗ Tiểu Niệm vặn lại:


“Cậu không bệnh nhưng tình trạng cơ thể không ổn!”


Chân Huỳnh Cát Tiên hơi loạn choạng, câu nói lớn vừa nãy như rút cạn sức lực của cô. Cô bất lực ngã vào người Đỗ Tiểu Niệm, Đỗ Tiểu Niệm thấy cô như sắp ngất liền vội đỡ lấy đưa vào phòng y tế. 


Sau khi được bác sĩ khám và cho uống thuốc, Huỳnh Cát Tiên hiện tại đang chìm vào giấc ngủ.


Bác sĩ nhìn Đỗ Tiểu Niệm, giải thích về tình trạng của Huỳnh Cát Tiên một chút:


“Chỉ là sử dụng năng lực quá độ, không có gì nghiêm trọng, ngủ một giấc là khoẻ.”


Đỗ Tiểu Niệm thở phào một hơi, đúng như cậu đoán. Bác sĩ còn nói Huỳnh Cát Tiên cần nghỉ ngơi nên xua cậu ra chỗ khác. Đỗ Tiểu Niệm phải một mình cô đơn đi xuống nhà ăn tìm món gì gặm, vì cậu không còn chỗ nào để đi nữa. 


Quãng thời gian chán nản này cứ kéo dài đến khi Đỗ Tiểu Niệm sắp ngủ mất thì Lâm Thiên Vũ mới xuất hiện. Lâm Thiên Vũ vỗ vào lưng cậu:


“Nếu mệt thì về nhà.”


Đỗ Tiểu Niệm mở căng mắt ra:


“Em không mệt, chỉ hơi chán. À đúng rồi, Cát Tiên bạn anh hiện đang nằm trong phòng y tế, anh đến thăm cô ta một chút đi.”


Lâm Thiên Vũ hỏi:


“Cát Tiên bị gì?”


“Sử dụng năng lực quá độ, là em dẫn cô ấy đến phòng ý tế. Lúc đầu cô ấy còn khăng khăng không chịu, khi sắp ngất mới chịu theo em đi.”


Nghe có vẻ không phải là bệnh nặng, nhưng Lâm Thiên Vũ và Huỳnh Cát Tiên là bạn từ nhỏ nên anh có ghé qua thăm cô một chút. Huỳnh Cát Tiên giờ đã tỉnh, thấy Lâm Thiên Vũ bước vào thì mắt sáng rỡ:


“Anh Vũ!” nhưng khi Lâm Thiên Vũ nhích người qua, để lộ Đỗ Tiểu Niệm phía sau thì cô có vẻ không vui. 


Lâm Thiên Vũ kéo một chiếc ghế cho Đỗ Tiểu Niệm ngồi, còn anh thì ngồi lên một chiếc khác. Lâm Thiên Vũ nhìn Huỳnh Cát Tiên, nói:


“Tiểu Niệm kể cho anh rồi, em giờ thế nào?”


Huỳnh Cát Tiên nâng tay lên xoa trán:


“Đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn choáng lắm.”


Lâm Thiên Vũ dặn, giọng điệu giống như một người anh đang nói với em gái:


“Lần sau phải biết tự lượng sức mình, em như vậy thì anh biết nói sao với ba mẹ em. Đã uống thuốc chưa?”


Huỳnh Cát Tiên gật đầu:


“Vừa uống xong.”


Vừa dứt câu, điện thoại của Huỳnh Cát Tiên reo lên. Cô cầm nghe một chút rồi quay sang Lâm Thiên Vũ:


“Là tài xế, ông ấy đang ở cổng học viện.”


Huỳnh Cát Tiên lật chăn, bước xuống giường. Nhưng không biết là do choáng hay trượt chân mà ngã về phía trước. Làm hai người ngồi đấy thất kinh hồn vía. May là Lâm Thiên Vũ ngồi gần cô nhất nên đỡ được. 


Huỳnh Cát Tiên được Lâm Thiên Vũ đỡ thì trong lòng vui không ngớt, cô vùi mặt vào ngực anh, nói:


“Anh, em không đi được...”


Lâm Thiên Vũ khó chịu kéo cô ra khỏi ngực mình. Đỗ Tiểu Niệm bước đến gần cô, nói:


“Hay là hai chúng tôi đỡ cô nhé?”


Huỳnh Cát Tiên không chịu, cô bắt đầu làm nũng:


“Không, em muốn anh Vũ ẵm em thôi!”


Lâm Thiên Vũ không thích nhất là lúc Huỳnh Cát Tiên dùng giọng nói và giọng điệu này để sai khiến anh làm này kia. Lúc này bỗng một bên góc áo bị kéo, anh quay sang nhìn, thấy Đỗ Tiểu Niệm đang dùng ánh mắt ý bảo: anh cứ ẵm cô ta đi, chứ cứ để thế này mệt lắm! 


Nhăn mày thở dài một hơi, Lâm Thiên Vũ ẵm ngang Huỳnh Cát Tiên lên bước đến cổng học viện với Đỗ Tiểu Niệm đi theo phía sau. May là bây giờ không có học viên nào ngoài sân hết nên rất nhanh Lâm Thiên Vũ đã ẵm Huỳnh Cát Tiên ra khỏi học viện, đặt vào xe. 


Huỳnh Cát Tiên không còn được ẵm nữa, mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối. 


Tài xế nhanh chóng lái xe bay lên không, Huỳnh Cát Tiên vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng Lâm Thiên Vũ qua kính chiếu hậu. Thấy anh bước đến bên Đỗ Tiểu Niệm, sau đó nắm tay cậu ta và bước vào cổng. 


Mắt Huỳnh Cát Tiên mở lớn, sững sờ nhìn bàn tay hai người dán vào nhau...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK