• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 9: Kết thúc.

Phóng tầm mắt ra xung quanh là bầu trời, cánh đồng, cùng núi đồi xanh ngắt, kèm theo đó là hương thơm của mùa Xuân bao trùm khắp đất trời. Tưởng Tinh và Tần Du Chu nắm tay nhau, nói nói cười cười, Trương Tuyết Tề và Đàm Lực chậm rãi đi theo họ, người thì thoải mái, người thì một bầu tâm sự.

“Căng thẳng thế cơ à?” Trương Tuyết Tề mỉm cười, nhìn anh ta: “Nếu đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi thì tiến hành thôi.”

Đàm Lực mím môi, chép miệng: “Cậu đúng là cái đồ đứng nói thì chẳng bao giờ thấy đau lưng.” [1] 

“Lưng tôi khoẻ.”

“Mẹ kiếp, cậu có cần phải tởm lợm vậy không?” Đàm Lực cau mày, tránh ra xa thêm nửa cánh tay: “Đừng có dùng mấy chiêu trêu chọc cậu dùng với Twinkle twinkle little star để áp lên người tôi, ông đây là trai thẳng!”

Trương Tuyết Tề mặc kệ, mà vẫn tập trung vào bóng dáng Tưởng Tinh: “Vì cậu mà kỳ nghỉ của tôi và cô ấy không còn là của riêng hai người nữa, cậu nợ tôi một mối ân tình.”

Đàm Lực trợn tròn mắt: “Cẩn thận sau này tôi mách con trai cậu đó, nói với thằng bé rằng ba mẹ của nó thường xuyên quăng nó sang một bên để tận hưởng thế giới riêng.”

“Để thằng bé biết việc ba mẹ nó rất hay ân ái sẽ có tác động tích cực đến sự trưởng thành của nó.” Trương Tuyết Tề thản nhiên nói: “Nếu cậu đã cảm thấy tôi và Tưởng Tinh ở đây cũng được không ở cũng xong, thì tối nay bọn tôi sẽ rời đi, cũng không làm phiền đến việc cầu hôn của cậu.”

Đàm Lực nói: “Người anh em mà tôi quen biết mười mấy năm nay, thế mà lại là một tên phản bội…”

…..

Tần Du Chu nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, bèn nghiêng đầu sang nhìn Tưởng Tinh. Trong mắt Tưởng Tinh là nụ cười nồng đượm, dấu vết của gió vấn vương trên tà áo trắng, cùng với bầu trời xanh và làn sóng xanh của múa mì, tựa như trong tranh. Đến cả năm tháng tàn nhẫn cũng dành cho cô biết bao ưu ái, trông cô hoàn toàn không giống với một người phụ nữ đã từng sinh con.

“Hai người ra ngoài chơi có yên tâm để con ở nhà không?” Tần Du Chu nói đùa.

“Dì Lưu đưa thằng bé về nhà mami tôi rồi, không sao.” Tưởng Tinh lắc nhẹ hai bàn tay đang đan vào nhau: “Mami rất thích thằng bé, vì nó giống Trương Tuyết Tề hồi bé.”

Đàm Lực không khỏi kinh ngạc: “Nhưng mắt của thằng bé giống cậu mà, vừa to tròn lại vừa sáng.”

“Biểu cảm của nó giống Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh nhỏ giọng nói: “Tuy còn nhỏ nhưng lại rất nghiêm túc.”

“Hạo Hạo được sáu tháng rồi nhỉ?”

“Hơn tám tháng rồi.”

“Nhỏ thật đó.” Tần Du Chu thở dài: “Lần trước bế cậu nhóc, mềm như không xương vậy, tôi chỉ sợ làm gãy.”

Tưởng Tinh hái một đám cỏ sậy ven đường, quơ quơ trong tay: “Cô thích con trai hay con gái?”

Tần Du Chu trả lời gãy gọn: “Thích như nhau.”

“Con trai hay con gái đều được, tuy nhiên tôi nghiêng về con gái hơn, mà Trương Tuyết Tề thì lại nghĩ ngược lại.”

Tần Du Chu gật đầu: “Tôi cảm thấy hai người sinh con trai sẽ tốt hơn.”

Hai mắt Tưởng Tinh sáng ngời: “Bởi vì con trai thì giống mẹ, mọi người đều hy vọng thằng bé dễ thương giống tôi, phải không?”

“Đối với nhiều đàn ông mà nói thì con trai có thể nuôi nấng tuỳ ý, còn con gái là bảo bối.” Ánh mắt Tần Du Chu ái muội: “Nhưng, chồng của cô yêu cô nhất thì cô mới là bảo bối của anh ấy.”

Mặt Tưởng Tinh từ từ nóng lên, đầu cúi thấp, tầm mắt là làn váy đung đưa trong gió, trái tim cùng hương với suy nghĩ, cô quay đầu sang liếc nhìn một cái. Trương Tuyết Tề cũng nhìn cô, ánh mắt hai người cứ thế giao nhau.

“Có vẻ như tôi nắm tay hơi lâu, cần phải đổi người rồi.” Tần Du Chu liếc nhìn ra sau, khẽ mỉm cười: “Vẫn có người đang đăm đăm xếp hàng chờ kìa.” Dứt lời, cô ta dừng lại và đi đến gần chỗ hai người đàn ông.

Trương Tuyết Tề vẫn không rời mắt, khi khoảng cách từng bước ngắn lại, anh thấy nụ cười trên môi Tưởng Tinh càng thêm sâu, quả nhiên thời điểm chỉ còn lại một bước cuối cùng, cô đã nhảy lên ôm lấy anh.

Đàm Lực cảm thấy thất bại lớn nhất trong chuyến đi chơi lần này chính là mang theo cặp vợ chồng “phát ngán” kia.

Hai tay Trương Tuyết Tề ôm ở eo cô, đôi mắt rũ xuống: “Vừa rồi Đàm Lực nói xấu en đó.”

Đàm Lực chậm rãi ngẩng đầu lên, ngẩn người không thốt nên lời.

“Nói gì thế?”

“Cậu ta nói rõ ràng là em có chồng, lại không nắm tay chồng, cứ đòi nắm tay Tần Du Chu, cậu ta cũng muốn được nắm tay.”

Mẹ kiếp, đồ ăn không nói có, Đàm Lực thầm chửi rủa trong lòng. 

Ngay giây tiếp theo, Tưởng Tinh lại chớp chớp mắt, chân thành nói: “Xin lỗi nhé Đàm Lực, tôi không ngờ là có mười mấy phút mà cậu cũng không đợi được, là do tôi không hiểu tình hình, cũng cứng đầu quá rồi.”

Như thể bù đắp cho sự tiếc nuối của mình, cô đã nắm tay Tần Du Chu đưa đến trước mặt Đàm Lực: “Nắm tay chị xinh đẹp thích lắm, vừa mềm lại vừa ấm, tôi cũng mê.”

Tần Du Chu khẽ cười, ánh mắt hơi hướng về phía Đàm Lực. Đàm Lực ngậm đắng nuốt cay, kinh ngạc đến mức im lặng hồi lâu, nhưng vô tình lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng bên cạnh, sau đó sắc mặt lập tức đỏ bừng.

“Tôi không…” Đàm Lực mím môi, thấp giọng nói: “Cảm thấy phiền khi đợi.”

“Vậy có nắm tay không?” Tần Du Chu nhẹ giọng hỏi.

Đáy mắt Đàm Lực lập tức xuất hiện nhiều tia cảm xúc, sau đó bèn nắm lấy cổ tay cô ta. Sau khi Tưởng Tinh buông tay, lòng bàn tay Đàm Lực lướt qua mu bàn tay Tần Du Chu rồi nắm chặt lấy.

“Tốt thật đó.” Tưởng Tinh lùi lại một bước nhỏ rồi ngả vào vòng tay Trương Tuyết Tề: “Chuyến du lịch em mong đợi nhiều năm nay cuối cùng cũng thành hiện thực rồi!”

Đàm Lực sầm mặt, liếc qua một cái.

“Đương nhiên, đó là mong ước từ lâu của em, hiện tại em lại có mong ước mới rồi.”

Trương Tuyết Tề phối hợp hỏi: “Là gì thế?”

“Lần tới sáu người chúng ta có thể ra ngoài chơi cùng nhau thì sẽ càng tuyệt hơn.” Tưởng Tinh mỉm cười đáp lại.

Trương Tuyết Tề gật đầu: “Thực hiện được một nửa rồi, nhóm hai người các cậu phải cố gắng hơn nhé.”

Lúc này, Đàm Lực đang nắm tay Tần Du Chu, tâm tình bấn loạn, nào còn tâm trạng đi đấu võ mồm với đôi vợ chồng “thiếu đạo đức” kia chứ, nhưng vốn tưởng rằng im lặng là chiến thắng, nào ngờ cặp đôi “em bé dính liền” bên cạnh lại bắt đầu show ân ái.

Tưởng Tinh: “Trương Tuyết Tề, hình như gần đây em tăng cân thì phải?”

Trương Tuyết Tề: “Vậy sao? Tối nay nhìn lại xem nhé.”

Tưởng Tinh: “Anh thử bế em một cái, xem em có nặng không nào?”

Trương Tuyết Tề: “Lớn bằng ngần này rồi còn đòi bế khi ở ngoài, em là Hạo Hạo đấy hả?”

Tưởng Tinh: “Em là Tinh Tinh, bất luận có lớn thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ bế.”

Tần Du Chu nghe thấy thì che miệng khẽ cười.

Đàm Lực: “…” Ngán muốn chết luôn rồi, tối nay phải tìm cách “tiễn” hai cái con người này đi mới được.

…..

Buổi tối trở lại homestay, khi trong phòng chỉ có hai vợ chồng, thì cuộc nói chuyện lại càng thoải mái hơn. Tưởng Tinh ngã xuống giường, thoải mái lăn lộn: “Ai không biết còn tưởng Đàm Lực là trai còn trinh mất, nắm tay mà cũng đỏ mặt, cậu ta mà hẹn hò với chị xinh đẹp thì chắc chắn sẽ là “người nằm dưới”.”

Trương Tuyết Tề cầm chai nước suối đi tới mép giường, ánh mắt hơi dừng lại. Vì động tác lật người, nên váy của cô bị co lên đùi, gần như chỉ che khuất được cảnh xuân, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra ngoài, trắng đến chói mắt.

Nửa năm sau khi sinh em bé, Tưởng Tinh chăm chỉ hồi phục sau sinh, tập Yoga định hình và tự giác thay đổi thói quen, thậm chí còn khiến anh cảm thấy tích cực hơn trong việc tập thể dục. Trong việc chăm sóc cho cô, Trương Tuyết Tề cũng thu hoạch được sự thoải mái khi luyện tập, nên trạng thái tinh thần của hai người luôn rất tốt.

Tưởng Tinh nằm bò trên giường, cong chân ra sau cầm điện thoại gõ gõ tin nhắn. Đột nhiên một cái vỗ rơi xuống mông, cô quay đầu lại, thấy anh đưa chai nước tới: “Đi chơi cả nửa ngày mà chẳng thấy em uống ngụm nước nào.”

Tưởng Tinh mỉm cười ném điện thoại xuống, chống hai tay lên giường, hướng người về phía anh: “Đút cho em đi.”

“Tự uống.” Anh để cạnh tay cô.

“Không thích.”

“Vậy thì khỏi phải uống.”

Tưởng Tinh lặng lẽ quan sát, Trương Tuyết Tề cũng bình tĩnh nhìn lại. Cô chợt nở nụ cười ranh mãnh, sau đó tiến lại gần hôn lên môi anh một cái rồi nhanh chóng rời ra, tiếp đến nhét chai nước vào tay anh, đồng thời nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

Trương Tuyết Tề không hề rời mắt khỏi Tưởng Tinh, anh chậm rãi mở nắp chai nước, nhấp một ngụm rồi cúi đầu phủ lên môi cô, đôi môi được cấp nước, ẩm ướt và mềm mại. Anh nhẹ nhàng thu đầu lưỡi lại, trầm giọng hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”

Tưởng Tinh muốn hôn, không muốn uống, nhưng vẫn gật đầu, tiếp đến hành động vừa rồi lại được lặp lại. Khi anh lặng lẽ đến gần, tim cô đập thình thịch, như trở về với những tháng ngày căng thẳng khi mới hẹn hò với nhau. Ngẫm lại thì kết hôn gần bốn năm, con cũng đã hơn nửa tuổi, vậy mà mỗi lần ở riêng với Trương Tuyết Tề thì Tưởng Tinh đều có cảm giác như tình yêu mới chớm vậy.

Anh chẳng vội vã tiếp cận mà cảm giác tiếp xúc bình thương ấy cũng là cách khiến tình yêu như ngọn lửa đốt cháy đồng cỏ. Thời điểm đôi môi chạm nhau thì đột nhiên điện thoại trên giường rung lên, là tiếng của cuộc gọi video.

“Chắc mà mami đó.” Tưởng Tinh đưa hai ngón tay áp lên môi Trương Tuyết Tề, rồi vươn tay với điện thoại vuốt màn hình lên để kết nối.

Trong điện thoại xuất hiện cảnh chiếc nôi, bên trong là cặp chân mũm mĩm, Hạo Hạo đang yên tĩnh “ngẫm nghĩ về cuộc đời”. Khung cảnh chuyển sang bà Tô: “Vừa mới ngủ dậy, hai đứa xem này.”

Trương Tuyết Tề lại gần một chút, anh vòng tay ôm eo cô, để cả hai người cùng xuất hiện trên màn hình. Ánh mắt Tưởng Tinh lộ vẻ cưng chiều: “Thằng bé có ngoan không? Có dễ chăm không ạ?”

“Ngoan lắm, không hay khóc, no bụng là lăn ra ngủ, dễ chăm hơn con hồi nhỏ nhiều.” Giọng điệu của bà Tô tràn đầy yêu thương: “Hai năm tới, hai con cân nhắc sinh thêm đứa nữa, sinh được bé gái thì tốt, để anh trai chăm sóc cho em gái, hai đứa nhỏ cũng có thể chơi cùng nhau…”

Cuộc trò chuyện kiểu này vẫn chẳng bao giờ có hồi kết, còn ở bên này thì lại im phăng phắc. Hoạt động tâm lý của hai vợ chồng lúc này:

Tưởng Tinh: “Tìm cớ gì thật hay để cúp máy bây giờ?”

Trương Tuyết Tề: “Cô ấy nói mập lên, là mập lên ở bụng sao? Sờ thích thế này mà, không cần giảm cân.”

…..

Tưởng Tinh ngủ trưa dậy, thấy trong phòng tối om, bên giường trống không, trong Wechat có tin nhắn của Trương Tuyết Tề, anh và Đàm Lực đang chuẩn bị những công đoạn cuối cùng. Cô trả lời, rồi lại lật sang khung chat của Tần Du Chu, tiếp theo sau đây, chính là nhiệm vụ của cô rồi.

Tưởng Tinh và Tần Du Chu đi dạo trên bãi biển, bên cạnh là tiếng cười đùa của du khách lướt qua tai, Tưởng Tinh nhìn bầu trời xanh thẫm, đột nhiên nhớ lại quá khứ: “Tôi nhớ có một lần, bốn người chúng ta cùng ăn cơm, khi ấy cô đã nói cuối tuần phải đi xem mắt, khiến Đàm Lực sợ tới mức lạc cả giọng.”

“Ừm, lúc đó cô và Trương Tuyết Tề vừa mới trở về sau chuyến trăng mật.”

“Sau đó, hai người qua lại với nhau một thời gian, tôi còn tưởng rằng cuối cùng thì sóng gió cũng đã lắng xuống rồi.” Tưởng Tinh khẽ thở dài, thế gian thật là vô thường: “Nào ngờ, cô lại ra nước ngoài học thêm, rồi chọn quay trở lại vào đúng thời điểm công ty khó khăn nhất, quay đi quay lại cuối cùng uổng phí mất mấy năm trời.”

Tần Du Chu ngẩn ngơ: “Tôi, cô, và Zizi, nếu nói đến chuyện tình yêu thì cô là người thuận lợi nhất.”

“Đối với tôi mà nói thì hình như đúng là rất suôn sẻ.” Tưởng Tinh sờ sờ lên mũi, ngượng ngùng nói: “Còn với Trương Tuyết Tề thì không.”

Một câu nói đúng trọng điểm.

Tần Du Chu hoàn toàn tán đồng: “Đúng, đúng, chồng cô mới chính xác là có những biến cố bất ngờ trong tuyệt vọng, mười năm mới đưa được người đẹp về nhà.”

Đàm Lực và Tần Du Chu xa nhau ba năm, Vu Tư Hiểu và Thời Dương vòng vo ba năm, còn Trương Tuyết Tề thì yêu thầm suốt mười năm, ngậm đắng nuốt cay, nhưng lại là người đầu tiên bước vào hôn nhân và tận hưởng việc được bầu bạn với vợ và con. Con người luôn tìm được cảm giác cân bằng trong việc so sánh, dù tốt dù xấu cũng có thể yên tâm và cảm thấy mãn nguyện.

Tưởng Tinh tò mò: “Tôi vẫn muốn biết kết quả buổi xem mắt khi đó của cô ra sao?”

“Tôi không đi.”

“Tôi cũng đoán vậy, nếu mà đi thì không chừng Đàm Lực sẽ còn phải chịu đựng thêm vài năm nữa.”

Tần Du Chu mỉm cười, nói: “Bởi vì tối hôm đó anh ấy đã đến nhà tôi.”

“Ai cơ?”

“Đàm Lực.”

Tưởng Tinh khẽ nhoẻn miệng: “Cái tên xấu xa đó đã làm gì cô rồi…”

“Không làm gì cả.” Tần Du Chu quét nhẹ qua chóp mũi Tưởng Tinh, khẽ cười nhớ lại: “Anh ấy ngốc nghếch đứng trước cửa nhà tôi, cũng không nói được lý do tại sao lại tới, tôi đã mời anh ấy vào nhà uống trà, sau đó tiễn anh ấy về.”

Tưởng Tinh chép miệng hai cái, mím môi lắc đầu, Đàm Lực không được rồi. Nghĩ đến năm đó khi cô và Trương Tuyết Tề xác định mối quan hệ, thì ngay đêm hôm ấy hai người đã chung chăn chung gối ngủ với nhau rồi, tiến độ nhanh chóng, tình cảm thắm thiết, nếu không thì sao có thể kết hôn sau nửa năm được chứ. Còn không phải là do họ đã cùng nhau xác định rằng đêm dài thì lắm mộng sao.

“Vậy sau đó, hai người chia tay…”

Tần Du Chu khẽ nheo mắt đón gió biển, nhẹ giọng nói: “Quá nhiều việc, có yêu, có lo lắng, nên không thể không từ bỏ một thứ, tình yêu của người trưởng thành luôn có rất nhiều đánh đổi.”

“Vì thế, Tinh Tinh à, tôi rất ngưỡng mộ cô.” Tần Du Chu xoa xoa đầu Tưởng Tinh: “Nếu tôi là đàn ông, thì tôi cũng sẽ cưới cô.”

Tưởng Tinh đưa lòng bàn tay lên xoa mặt, vành tai đỏ ửng, mỉm cười: “Hoá ra là tôi tốt vậy sao?”

Tần Du Chu: “Nếu tôi là Trương Tuyết Tề, thì có lẽ sẽ không thể vừa làm trái với mong muốn của mình lại vừa thâm tình được như anh ấy. Còn nếu tôi là cô, thì cũng sẽ không thể thẳng thắn theo đuổi tình yêu đích thực như vậy. Tình yêu của hai người khiến tôi cảm thấy nó không thể tồn tại ở cái độ tuổi này, tình cảm ấy vừa thuần khiết lại vừa chấn động, nó làm tế bào yêu thương đã hoại tử trong lòng tôi một lần nữa được kích hoạt trở lại, khiến tôi muốn liều mình xông lên mà chẳng cần quay đầu lại. Vì vậy, hai người đúng là trời sinh một cặp.”

Nếu là định mệnh của nhau thì đương nhiên sẽ gặp được nhau.

…..

Bốn người gặp nhau và đặt một bàn ăn nhìn ra hướng biển. Khi ăn được một nửa, Tưởng Tinh liên tục nhìn đến ban nhạc nhỏ đang biểu diễn trên bãi biển, thậm chí còn khuyến khích Trương Tuyết Tề lên thể hiện tài năng.

“Đàm Lực lên thì anh mới lên.” Giọng nói của anh không hề dao động.

Đàm Lực bình tĩnh đáp: “Liên quan quái gì đến tôi.”

“Cậu là cây karaoke của khu mà.” Tưởng Tinh nói.

“Còn cậu là một trong top 10 ca sĩ.” Đàm Lực phản bác lại.

“Mọi người muốn nghe cậu hát.”

“Mọi người ở đâu thế?”

“Em cũng rất muốn nghe.” Tần Du Chu đột nhiên lên tiếng, rồi khẽ mỉm cười nhìn về phía Đàm Lực: “Phái nam biểu diễn, phái nữ cổ vũ, không uổng phí đêm nay.”

Tưởng Tinh chắp tay, chớp chớp mắt, cùng nhìn về phía Đàm Lực với ánh mắt đầy mong chờ. Đàm Lực chăm chú nhìn Tần Du Chu, rồi không nặng chẳng nhẹ ừm một tiếng, sau đó cùng Trương Tuyết Tề đi về phía ban nhạc.

Tưởng Tinh chống tay lên má: “Quả là một đêm khó quên.”

Tần Du Chu cười: “Còn không phải sao?”

…..

Hai người thảo luận cùng ban nhạc một lúc, ca sĩ hát chính vô cùng hoan nghênh khi có người tham gia cùng, sau khi cầm micro công bố, thì bầu không khí tại sân khấu lập tức trở nên càng thêm náo nhiệt. Đàm Lực là người hát chính, Trương Tuyết Tề chơi guitar, hiệu ứng ngoại hình cùng giọng hát không tệ, nên càng ngày càng có nhiều người vây đến xem. Sau bài hát “Khúc trăng khuyết trong đêm”, thì ca sĩ chính của ban nhạc đã khuyến khích họ biểu diễn thêm một bài nữa.

Ngay khi Đàm Lực vừa mới nhỏ giọng đàm phán với Trương Tuyết Tề xong, bỗng thấy đoàn người xung quanh tách ra thành một lối đi nhỏ, Tần Du Chu đi đến trước mặt hai người: “Thêm em nữa được không?”

Anh ta có chút giật mình và không lập tức trả lời. Thay vào đó, Trương Tuyết Tề đã khẽ lên tiếng: “Cô hát được bài “Tình đầu” của Hồi Xuân Đan không?”

“Tôi rất thích bài đó.” Tần Du Chu đáp.

Trương Tuyết Tề gật đầu, rồi đưa cho cô ta cây đàn trong tay, sau đó nhường vị trí và quay lại nắm tay Tưởng Tinh, trở thành khán giả.

“Bắt đầu nhé?” Tần Du Chu thử giọng vài lần, rồi mỉm cười với các thành viên trong ban nhạc.

Tất cả mọi người đều chưa hiểu, đồng loạt nhìn về phía Đàm Lực, đợi anh ta lên tiếng.

“Được.”

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Đàm Lực luôn đặt trên người Tần Du Chu, theo nhịp điệu quen thuộc, anh ta cất lên tiếng nói của trái tim mình.

“Từng phút từng giây, tôi đều mong chờ được trông thấy cô ấy, chờ đợi trong im lặng, chẳng bao giờ phàn nàn.”

“Mỗi phút mỗi giây tôi đều khát khao được trông thấy anh ấy, tình cờ gặp nhau trên đường cũng đủ vui vẻ suốt vài ngày.”

Tưởng Tinh dựa vào vòng tay Trương Tuyết Tề, thưởng thức sự thong dong của biển cả, mà chẳng một ai để ý đến sự yên tĩnh này của họ: “Trước đây, em đã từng tưởng tượng rằng không biết anh sẽ chơi đàn trong bữa cơm Giao thừa năm nào của gia đình, rồi đàn tặng em một khúc hát sau đó cầu hôn em. Tuy nhiên, anh đã không làm vậy.”

Trương Tuyết Tề ôm cô, khẽ cười: “Em cũng đâu có hát.”

“Lúc đó, em luôn nghĩ, tại sao anh không cầu hôn em, khiến em héo mòn vì chờ đợi.”

“Vì vậy em mới chủ động đội khăn voan lên đầu để bảo anh cưới em sao?”

“Một đêm mất ngủ, bóng tối xuất hiện trong tâm trí, tự hỏi tại sao chỉ mới nhìn thấy cô ấy, mà ấn tượng lại đẹp đẽ như tình đầu.”

Tưởng Tinh ngẩng đầu lên, ánh đèn phản chiếu xuống khuôn mặt cô, trong mắt cô là bóng hình của anh: “Chẳng lẽ anh cưới em là vì cảm thấy em muốn làm vợ anh sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Bàn tay đang ôm dưới eo cô của Trương Tuyết Tề dần trượt lên lưng, anh ôm cổ cô áp về phía mình rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Là anh muốn cưới em, muốn cầu xin em gả cho anh.”

Nốt nhạc dừng lại, tiếng hát biến mất, đám đông đồng loạt vỗ tay cổ vũ. Đàm Lực vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí của thơ ca, anh ta nhìn Tần Du Chu mà không nói lời nào. Tần Du Chu nhìn lại, dịu dàng hỏi: “Có lời muốn nói với em sao?”

Đàm Lực liếc mắt nhìn xuống một góc, trông thấy cặp đôi anh ôm em, em ôm anh, anh đang nhìn chằm chằm về phía anh ta, bất chợt đại não như ngắn mạch, chỉ có thể máy móc trả lời: “Ừm… Đúng thế.”

Tần Du Chu chậm rãi cong môi: “Thật trùng hợp, em cũng vậy.”

Cả nhóm vẫn chưa giải tán, nên tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên Đàm Lực và Tần Du Chu, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Có thể là một bài hát, có thể là một lời bộc bạch trong bầu không khí mơ hồ.

“Anh nói trước hay là em nói trước?”

“Em, em nói trước đi, ưu tiên phụ nữ.”

“Được.” Tần Du Chu mặc váy dài, trang điểm nhẹ nhàng, đứng trên bãi biển gợn gió cát, tựa nàng tiên trên cung trăng. Cô ta thoải mái cất tiếng ấm áp: “Đàm Lực, em có thai rồi, anh là ba của đứa bé.”

Đàm Lực ngẩn người.

Đúng lúc này, pháo hoa nở rộ trên mặt biển, vụt sáng như sao băng rơi, những câu từ đại diện cho lời thề đã tan vào ánh trăng. Anh ta dùng pháo hoa để gửi gắm suy nghĩ của mình: “Lấy anh nhé.”

Còn cô ta để mượn cuộc vui để thể hiện tình yêu của bản thân: “Anh có cần hai mẹ con em không?”

Dưới ám chỉ của Trương Tuyết Tề, thành viên trong ban nhạc đã theo sự sắp xếp và bắt đầu chơi lại bài “Tình đầu”, đúng với câu hát: “Từng yêu sâu đậm thì mới là tình đầu”.

Tân Du Chu biết, bản thân cô ta không thể nắm giữ tình yêu duy nhất trong cuộc đời như Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh, tình đầu là tình chết đi sống lại, tuy nhiên cô ta có thể nắm chắc hiện tại, yêu sâu đậm tại thời khắc này và biến nó thành mãi mãi.

Đám đông quơ quơ cây gậy phát quang trong tay, đồng thời liên tục hò hét: “Gả cho anh ấy, giả cho anh ấy, giả cho anh ấy…”

Tần Du Chu chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng, còn Đàm Lực thì vẫn chưa hoàn hồn. Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người lại sửa câu nói thành: “Gả cho cô ấy.”

“Anh cần!” Đàm Lực hoàn hồn trở lại trong cơn mộng, vội vàng lấy hộp nhẫn trong túi ra, mở và hướng về phía Tần Du Chu. Nhưng sau đó, lại phát hiện trình tự các bước không đúng, nên đóng hộp lại, quỳ một chân xuống rồi mở ra lần nữa. Anh ta lắp bắp: “Vậy, vậy em có cần anh và nhẫn của anh không?”

Đôi mắt Tần Du Chu dịu dàng và trang nghiêm, vầng trăng lạnh trên đầu tựa như vương miện của giải quán quân, nói với cô ta, cũng nói với người phụ ba mươi tuổi vẫn chưa có được tình yêu đích thực, hay cô gái vừa mới gặp được tình yêu rằng: “Tự do” chỉ khiến cuộc sống của bạn trở nên trọn vẹn mỹ mãn, chứ không hề tước đi sự mềm mại tự nhiên, nhu cầu phụ thuộc và mong muốn được yêu thương của bạn.

Người thực sự yêu bạn, sẽ không vì lý do chẳng thể trở thành công chúa hay hoàng tử mà cảm thấy nản lòng. Anh ấy sẽ nghĩ mình là hiệp sĩ đang bảo vệ công chúa, là thợ săn canh giữ công chúa hoặc chú lùn bé nhỏ khiến công chúa hạnh phúc. Anh ấy mãi dõi theo bạn, đứng phía sau bạn và bạn chỉ cần là chính mình là được.

Đôi mắt Tần Chu Du ngấn lệ, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên rồi, đây là buổi tối thuộc về chúng ta mà, không phải sao?”

……

Bãi biển đang sôi động bỗng trở nên bình lặng. Tưởng Tinh nhìn xuống những dấu chân để lại, nói: “Trương Tuyết Tề, hoá ra cũng có thể rơi lệ khi chứng kiến tình yêu của người khác.”

Anh nắm tay cô, vẫn như mọi khi, đi phía bên trái cô: “Con người luôn bị khuất phục trước sự ấm áp và có xu hướng hướng tới cái đẹp mà.”

“Mọi người đều sẽ ngày tốt đẹp hơn, luôn luôn hạnh phúc, phải không?”

“Mỗi một người đều thuộc về cách sống riêng của họ.” Trương Tuyết Tề dừng lại, ôm cô vào lòng, thì thầm: “Nhưng anh biết, chúng ta sẽ làm được.”

Cho dù cuộc sống có xoay chuyển, anh cũng sẽ sẵn sàng tìm kiếm một phần vạn sự đặc biệt trong hàng vạn lần những hành động lặp lại khi làm với em. Vì nó, anh sẵn sàng dành toàn bộ thời gian của cuộc đời mình, để khám phá và tìm kiếm cùng em hết ngày này qua năm khác, để rồi có thể cùng nhau tiến xa hơn.

Tưởng Tinh yên lặng lắng nghe tiếng sóng, đột nhiên cô ngẩng đầu dậy khỏi ngực anh: “Chúng ta vạch ra “bẫy trong bẫy”, anh nói xem sau khi biết được, liệu Đàm Lực có trách chúng ta không?”

Trương Tuyết Tề mỉm cười trong làn gió biển: “Hồi đó cậu ta cũng gài anh và em, chẳng phải em đã ấp ủ mãi để “chơi” lại cậu ta một vố còn gì? Tại sao lúc này còn để ý đến cậu ta thế?”

“Phương pháp của cậu ta thực sự triệt để, nhưng không thể không nói rằng nó phù hợp với chúng ta tại thời điểm đó.” Tưởng Tinh thẳng thắn thừa nhận: “Là bạn bè với nhau, sau này sẽ là sáu người cùng ra ngoài chơi, nên không thể để bị tách ra được.”

Trương Tuyết Tề an ủi cô: “Em xem dáng vẻ của cậu ta hôm nay kìa, hoàn toàn bị thao túng rồi. Vả lại, hiện giờ cậu ta đã có vợ có con, vui chẳng để đi đâu cho hết, nên sẽ không để ý đến hai ta đâu.”

“Cuối cùng cũng “hất” được cậu ta đi rồi, sau này để cho chị gái xinh đẹp bảo ban, dạy dỗ.” Tưởng Tinh vùi đầu trong ngực anh, ôm anh cọ đi cọ lại vài lần: “Chúng ta có thể tận hưởng thế giới của hai người rồi.”

Sóng vỗ bờ đá ngầm, trên trời là vâng trăng sáng. Trương Tuyết Tề đột ngột nói: “Nếu sau này không có anh thì em sẽ thế nào?”

Tưởng Tinh cứng đờ người, bối rối nhìn lên, ánh mắt Trương Tuyết Tề vô cùng khó đoán, anh không lên tiếng, cũng chẳng bước đi. Một lúc sau, anh khẽ lắc đầu, ôm cô thật chặt, rồi hướng sang đường về: “Về tắm rửa đi ngủ thôi.”

…..

Nửa đêm, cả hai nằm trên giường, lặng lẽ ôm nhau. Ánh trăng ở thị trấn nhỏ thật đẹp, nhẹ nhàng chiếu qua lớp vải tuyn của rèm cửa sổ,

Tưởng Tinh chăm chú nhìn Trương Tuyết Tề, cô đưa ngón tay lên xoa xoa từ chóp mũi anh, đến gò má rồi nhẹ giọng tâm tình: “Anh yên tâm, nếu thực sự có ngày đó, thì em sẽ sống thật tốt, sống đến khi nào “tấm thẻ trải nghiệm” thế giới này hết hạn, thì em sẽ đến một thế giới khác để gặp anh.”

Trương Tuyết Tề siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng: “Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

“Em sẽ rất nhớ anh.” Cô thì thầm, đặt tay lên ngực anh, trong lòng bàn tay là trái tim đang đập: “Nhớ mãi không thôi, là kiểu nhớ ăn không ngon ngủ không yên, nói không chừng còn tương tư thành bệnh, rồi bị bệnh quật ngã mất.”

Trương Tuyết Tề im lặng một lúc: “Vậy phải làm thế nào?”

“Để hoá giải những nỗi nhớ của em về anh, em có thể viết thành một cuốn sách, ghi lại câu chuyện của chúng ta, rồi biến nó thành sổ tay gia đình, truyền từ đời này qua đời khác. Để thế hệ sau biết được câu chuyện tình yêu của anh và em, sau này cũng có thể trở thành truyền thuyết về tình yêu sâu đậm từ đó mọi người sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu.”

“Đến lúc đó, có thể em đã mắt mờ, tay run, cầm không nổi bút cũng chẳng gõ chữ được nữa rồi.”

“Vậy em sẽ bảo con chúng ta viết.”

Tuy câu chuyện có đi chệch hướng, nhưng anh vẫn hỏi: “Vậy cuốn sách đó có tên là gì?”

Cô trầm ngâm: “Để em nghĩ xem nào… Vì đó là câu chuyện tình yêu của chúng ta, vậy chẳng phải sẽ có tên “Không được yêu bạn thân” sao?”

Trương Tuyết Tề khẽ thở dài, bất lực nói: “Không phải tất cả những đôi bạn thân đều giống chúng ta, không nên gây ra tâm lý không thoải mái cho mọi người vẫn hơn, vì nếu vậy thì hầu hết sẽ chẳng được viên mãn, thay vào đó là đau lòng mất.”

“Trời ạ, em chỉ đùa anh thôi mà.” Tưởng Tinh chọc ngón tay trỏ lên ngực anh: “Nếu muốn được lưu truyền từ đời này sang đời khác, thì vẫn nên đặt cho nó một cái tên thật ý nghĩa.”

Anh chống nửa người dậy, cầm cốc nước trên bàn đầu giường, đưa cho cô uống trước một ngụm, sau đó mới uống: “Bà Trương, em cứ nghĩ thong thả nhé, anh sắp ngủ rồi đây.”

02 giờ 26 phút sáng, vợ của ông Trương vẫn đang khơi dậy ước mơ táo bạo.

“Anh ngủ trước đi, hiện tại nguồn cảm hứng của em đang bùng cháy, em quyết định phải nghĩ đã.” Cô cúi xuống hôn lên môi anh, nép người vào lòng anh tìm tư thế thoải mái và nhắm mắt suy nghĩ.

Sau đó, suy nghĩ dần dần phân mảnh và rơi vào bóng tối, khi ánh sáng lại xuất hiện trước mắt, Tưởng Tinh thấy xung quanh mình là những cánh đồng lúa mì xanh mướt. Cô thoải mái chạy ngược gió, còn Trương Tuyết Tề ở phía sau nói: “Chạy chậm thôi.”

Âm thanh ấy đã nắm giữ trái tim cô, khi quay người lại, vạn vật trở nên tĩnh lặng. Trời xanh và mây trắng, nắng gió thật đẹp. Trương Tuyết Tề lặng lẽ đứng giữa ngày Xuân, xuất hiện trong cơn mơ của cô, giữa ranh giới quá khứ và hiện tại, mỉm cười và đưa tay về phía cô.

Tưởng Tinh xách làn váy dài như cánh bướm bay lượn, nhào vào vòng tay anh.

“Anh đang đợi em sao?” Cô hỏi.

“Ừm, anh đang đợi em.” Anh đáp: “Anh biết em sẽ chạy quay lại, chắc chắn.”

…..

Sáng hôm sau, Trương Tuyết Tề tỉnh dậy nhưng không ôm được thân hình quen thuộc, bèn ra ban công nhỏ tìm Tưởng Tinh. Không khí trong lành, hoa thơm chim hót, cảnh Xuân hùng vĩ. Cô ngồi xếp bằng trên chiếc ghế mây, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, gõ ra những dòng chữ. Thấy anh đứng phía sau, hai mắt cô cong cong, vội vàng vẫy tay bảo anh ngồi xuống bên cạnh.

“Em đã nghĩ ra mười mấy cái tên, anh giúp em xem đi.” Tưởng Tinh vô cùng phấn khởi.

Trương Tuyết Tề vòng tay qua eo và chân cô, bế cô đặt vào lòng.

“Đây là thành quả mà em đã nghĩ cả một đêm sao?” Anh cầm lấy điện thoại, mỉm cười hỏi.

“Đêm qua đang nghĩ thì ngủ mất, nhưng em đã mơ một giấc mơ rất đúng với tình hình hiện tại.”

“Mơ gì thế?”

“Chúng ta giữa cánh đồng lúa mì, em chạy nhảy, còn anh thì mỉm cười.”

Trương Tuyết Tề nhướng mắt: “Có phải lại chạy chân trần không?”

Cô hơi ngượng ngùng: “Không để ý, em mặc chiếc váy trắng dài, che lấp chân.”

Anh hơi cong môi, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, còn cẩn thận hơn cả đọc tài liệu hợp đồng, từng chữ từng chữ. Cuối cùng, ánh mắt hơi dừng lại, hỏi: “Em thích cái tên nào nhất?”

Tưởng Tinh nở nụ cười: “Anh chọn trước đi.”

“Ừm.”

“Cái này?”

Trương Tuyết Tề chỉ tay vào một cái tên, Tưởng Tinh nhìn kỹ lại, ánh mắt mang theo nụ cười: “Em cũng chọn cái này.” 

“Chỉ có nó là thích hợp nhất.” Phù hợp với tiết trời, phù hợp với nửa đầu cuộc đời của anh.

“Cũng rất giống với giấc mơ của em.” Cô luôn gặp anh trong những giấc mơ của mình.

Tưởng Tinh xóa những cái tên khác và nói: “Vậy, cuốn sách của chúng ta sẽ mang tên…”

Đợi chờ mùa Xuân.

– HẾT –

[1] Nó thường dùng để chỉ những người không đặt mình vào vị trí của người khác mà nói chuyện hùng hồn, cũng ám chỉ một người không hiểu tình hình thực tế và chỉ biết nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang