Thành Mạc Bắc lâm nguy, Trấn Bắc hầu vì thủ thành, cùng ba vị Tiêu tướng quân mang theo bốn đội nhân mã đi nước cờ hiểm, từ trong bốn hướng binh mã của Mục tộc xé ra một đường máu, đánh trọng thương chủ tướng phe địch, đổi lấy một đường sống cho Mạc Bắc. Nhưng cái giá phải trả quá lớn, bốn đội nhân mã đột kích quân địch không ai sống sót, hiện tại Mạc Bắc như rắn mất đầu, nếu không phải Trấn Bắc hầu đổi về cho Mạc Bắc chút thời gian bình ổn, lại có Tiêu Cẩm Thư ở phía sau bày mưu nghĩ kế, lần lượt ngăn cản địch nhân thăm dò công kích, chỉ sợ Mạc Bắc đã sớm thất thủ.
Rõ ràng cao thấp trong triều đã bị hắn thu phục, còn chém vô số tham quan, Cảnh Nhân đế thật sự không rõ vì sao vẫn còn quan viên to gan như vậy, dám can đảm động tay vào quân nhu, còn xuống tay độc ác như thế.
Trong lòng hắn cũng rõ, chuyện này có liên quan đến việc Mạc Bắc nhiều năm không còn chiến sự. Mấy năm trước Mục tộc đã bị Trấn Bắc hầu đánh tan, dân chúng ly tán, đánh một lần thống khoái, Mục tộc nhất thời rất khó phục hồi như cũ. Trừ bỏ hàng năm vào lúc thu hoạch sẽ có vài nhánh Mục tộc đến biên ải đánh cướp gạo ăn, đã nhiều năm nay Mạc Bắc không có chiến sự lớn. Từ khi Trấn Bắc hầu đánh bại mục tộc, tiên đế chỉ hôn cho Tiêu Cẩm Ý cùng Thái tử xong liền phái một số người đi áp chế cũng như giám thị Trấn Bắc hầu, để tránh lão công cao át chủ. Trấn Bắc hầu cũng biết những người này là tai mắt của tiên đế, vì cho thấy Tiêu gia không có lòng mưu phản, đành kính trọng bọn họ hơn, dù lão biết rõ bọn họ thu vào túi riêng không ít, nhưng nếu bọn họ không quá phận, lão cũng nhẫn.
Ai biết lão càng nhẫn càng như tiếp thêm tâm mưu lợi cho bọn chúng, để túi tham bọn chúng càng lúc càng phình, rốt cục dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.
Trong lúc nội bộ lục đục ăn chia, Mục tộc lại xuất hiện kì tài, hắn chỉ cần thời gian ba năm ngắn ngủi đã thống nhất Mục tộc, thêm năm trước mưa thuận gió hoà, thảo nguyên màu mỡ, hươu nai mập mạp, Mục tộc càng thêm binh hùng tướng mạnh.
Địch mạnh ta yếu, còn có vài người tư tâm cản trở, Trấn Bắc hầu dù phải ra trận cũng chẳng có cách nào vực dậy một đội quân yếu ớt đi đối phó với địch, cuối cùng rơi vào cảnh một nhà chết thảm.
Trấn Bắc hầu đã mất mà Mục tộc vẫn chưa lui binh. Bọn họ vây công Mạc Bắc, lâu lâu lại phái quân sách nhiễu một chút, làm Mạc Bắc người người hoảng sợ. Còn tên Giám quân kia ngay khi nghe tin Trấn Bắc hầu mất đã vạch kế hoạch trốn chạy, sau bị Tiêu Cẩm Thư bắt ngay tại trận trảm thủ tế cờ, dùng đầu Giám quân tế cho bốn vị tướng lĩnh.
Chính bởi vì hành động của Tiêu Cẩm Thư, trên dưới Mạc Bắc khơi dậy tâm huyết, tử thủ cửa thành, chờ đợi viện quân triều đình.
Tiêu Cẩm Thư nhiều năm chưa trở lại kinh thành, cũng không biết triều đình đã bị Cảnh Nhân đế thu phục. Thật ra gã cũng chẳng chờ mong viện quân triều đình, nhưng gã không có ý rời khỏi Mạc Bắc. Tiêu Cẩm Thư còn sống một ngày sẽ giữ thành một ngày, gã sẽ cùng tòa thành này tồn vong.
Cảnh Nhân đế gọi Thượng Thư Bộ Hộ cùng Thượng Thư Binh Bộ đến bàn luận suốt đêm không phải để trách hỏi, việc cấp bách là giải nguy Mạc Bắc, về phần truy cứu trách nhiệm ai, là chuyện sau này.
Hai mươi vạn binh mã cùng lương thảo quân nhu đã chuẩn bị thỏa đáng, vấn đề kế tiếp là, phái ai đi đây, phái ai làm tướng lãnh, ai làm Giám quân.
Lúc Cảnh Nhân đế nêu ra vấn đề này giữa triều, những quan văn bình thường lắm mồm cũng im lặng, những tướng lãnh an nhàn trong thành cũng im lặng. Chiến sự Mạc Bắc căng thẳng như thế, Trấn Bắc hầu lợi hại như vậy mà cư nhiên cả bốn phụ tử đều chết thảm, ai đi đều là chịu chết, lúc này không ai dám lĩnh mệnh.
Thấy cả triều tĩnh lặng, Cảnh Nhân đế hít sâu một hơi: “Chư vị ái khanh đều không muốn đi đúng không? Cũng tốt, vốn trẫm cũng không tin các ngươi. Mạc Bắc đã chống đỡ đến kiệt quệ, nếu còn phái đi một cái giá áo túi cơm, trẫm thẹn với biên cương chiến sĩ cùng dân chúng. Trẫm không cần các ngươi, trẫm ngự giá thân chinh!”
Lời kia vừa thốt ra, triều đình liền vỡ òa. Một đám người sôi nổi quỳ xuống can gián, nói cái gì nước không thể một ngày thiếu vua, Cảnh Nhân đế còn chưa có Thái tử, nếu hắn đi rồi ai sẽ giám quốc. Hơn nữa Mạc Bắc hung hiểm, đế vương vạn nhất có tổn hại gì, Hạ quốc liền xong đời.
Nhưng mà những lời này Cảnh Nhân đế một câu cũng không để bụng, hắn lạnh lùng nói: “Trẫm ý đã quyết, chư vị ái khanh không cần nhiều lời. Về phần giám quốc, là Hoài Nam vương!”
Gã đã được thả khỏi Tông Nhân phủ, nhưng vẫn bị Cảnh Nhân đế giữ ở lại kinh thành không cho về đất phong. Vốn dĩ gã còn định cúi đầu xuôi theo nội dung nguyên tác, ai dè lại nghe thấy Cảnh Nhân đế nói như vậy, gã giật mình, lập tức quỳ xuống.
“Trẫm ngự giá thân chinh, hoàng đệ sẽ chấp chính.” Cảnh Nhân đế phán.
Hoài Nam vương ngẩng mạnh đầu, run run nói: “Hoàng, hoàng huynh, thần, thần đệ chưa xử lý qua quốc sự, sợ không kham nổi trọng trách. Nếu không, vẫn là thần đệ thay hoàng huynh thân chinh Mạc Bắc đi.”
Cảnh Nhân đế lắc đầu, Mạc Bắc dưới trướng hắn bằng mặt không bằng lòng đã nhiều năm, tình huống nơi đó nhất định rất phức tạp, thân phận của Hoài Nam vương tuy đủ cao quý, nhưng gã không có căn cơ, không có khả năng thu phục chúng thần. Mà hiện tại tình huống Mạc Bắc nguy cấp, coi như đến cửa tuyệt vọng, mà đại quân đến Mạc Bắc còn cần một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này Mạc Bắc chỉ cần có chút sai lầm liền sẽ sụp đổ. Mà nếu tin hắn ngự giá thân chinh truyền đến trước, trên dưới Mạc Bắc sẽ biết triều đình không bỏ rơi họ, đội ngũ có hy vọng, không cần biết gặp nguy khốn gì bọn họ đều sẽ kiên trì.
Vì ngàn vạn dân chúng Mạc Bắc, vì ruộng nương Mạc Bắc, Cảnh Nhân đế phải cho đội quân này một liều thuốc cường tâm, làm cho bọn họ lần nữa dấy lên hy vọng, chuyện ngự giá thân chinh là chuyện hắn phải làm.
Đúng là triều đình còn có rất nhiều chuyện cần hắn tự mình xử lý, hắn không thể ly khai. Nhưng chính sự có chuyện nặng chuyện nhẹ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là dân tâm Mạc Bắc.
Một khi phá thành, ruộng nương Mạc Bắc sẽ thành chốn đồng hoang, Hạ quốc không chịu nổi đau thương như vậy.
“Việc này đã định, trẫm ngự giá thân chinh, Hoài Nam vương trị quốc!” Cảnh Nhân đế lạnh lùng nói.
Hạ triều rồi, Hoài Nam vương cùng vài vị trọng thần liền theo tới ngự thư phòng, Cảnh Nhân đế còn chưa hạ lệnh, gã đã buồn rười rượi quỳ xuống nói: “Bệ hạ, thần đệ thật sự là không…”
“Không cho phép nói không được,” Cảnh Nhân đế nói, “Ngươi cũng là hoàng tộc, cũng được phụ hoàng giáo dưỡng, hiện tại Hạ quốc lâm nguy, ngươi không có quyền trốn tránh.”
Dùng một câu cắt ngang Hoài Nam vương xong, Cảnh Nhân đế liền không thèm để ý đến gã nữa, bắt đầu phân phó vài vị trọng thần phụ giúp Hoài Nam vương xử lý chính sự. Những người này hắn đương nhiên chưa kịp thu phục, nhưng việc cấp bách, cũng không có cách nào.
Sau đó, Cảnh Nhân đế hạ lệnh cho con cháu trọng thần tiến quân, ngay cả trưởng tử mà Lý tướng quốc coi trọng cũng phải đi. Hành động này tuy rằng nhẫn tâm, nhưng chỉ cần triều đình không loạn, thì những con tin kia cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Bố trí thỏa đáng rồi, hắn để mấy vị trọng thần rời cung, Hoài Nam vương vẫn dùng vẻ mặt đau khổ nhìn Cảnh Nhân đế.
“Hoàng huynh, chuyện trước đây thần đệ làm thật sự không phải ám sát, ta một chút tâm tư giành ngôi cũng không có, ta chỉ là…”
“Câm miệng,” Cảnh Nhân đế ngăn Hoài Nam vương tiếp tục thổ lộ, “Chờ trẫm trở về, sẽ lo chuyện hôn sự cho ngươi.”
“Không phải, ta…” Hoài Nam vương vội muốn chết.
“Làm hoàng đế, quan trọng nhất không phải quyền lợi này nọ, mà là cái tâm vì vạn dân.” ngữ khí của Cảnh Nhân đế dịu đi, “Trẫm còn nhớ rõ lời ngươi đã nói vào hội rằm, lúc ngoại địch xâm lấn, chúng ta phải biết đoàn kết với nhau. Có những lời này của ngươi, trẫm liền biết ngươi tuyệt đối không phải là người ngay lúc chiến sĩ tiền phương quyết tử lại đem dao ra đâm sau lưng trẫm, trẫm tin ngươi.”
Hoài Nam vương buồn rười rượi nhìn Cảnh Nhân đế, khóe miệng giật giật, rốt cục nhận mệnh mà quỳ xuống dập đầu.
Ở kinh thành mấy ngày nay, mỗi lần hắn thượng triều Hoài Nam vương đều đi theo, gã nhìn Cảnh Nhân đế xử lý chính sự, cũng dần dần hiểu rõ chỗ khó xử của Cảnh Nhân đế. Hiện tại Cảnh Nhân đế không cần một người có năng lực ở hậu phương chi phối hết thảy, hắn chỉ cần một người hắn có thể tin tưởng trấn thủ sau lưng, để cho tướng sĩ quan ải không sợ hãi. Mà người này phải có đầy đủ thân phận cùng địa vị, thậm chí có thể gánh vác trọng trách ngay khi Cảnh Nhân đế lâm nguy.
Tính đi tính lại, cũng chỉ có gã mới thích hợp.
Cho dù không muốn tiếp tục nhiệm vụ này, nhưng Hoài Nam vương biết, lúc này đây là cách tốt nhất để có thể được Cảnh Nhân đế tín nhiệm, chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thấy Hoài Nam vương nhận rõ hiện trạng, nguyện ý gánh vác trách nhiệm rồi, Cảnh Nhân đế nhẹ nhàng thở ra.
Bộ Hộ đi chuẩn bị lương thực, tiền cùng binh khí, Bộ Binh đi tuyển quân, trọng thần trong triều cũng đã an bài thỏa đáng, đêm qua hắn đã mệnh Tỉnh Tây Hiến phủ tai mắt khắp triều, có biến liền báo hắn biết.
Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, tin hắn ngự giá thân chinh cũng đã sai Cẩm Y vệ hộ tống lính truyền tin đến biên ải, nhanh thì hôm nay, trễ thì ngày mai hắn sẽ lên đường.
Hiện tại vấn đề duy nhất là ——
Hoàng hậu.
Từ lúc nhận tin đêm qua đến nay, Cảnh Nhân đế còn chưa gặp Hoàng hậu, nhưng chuyện lớn thế này chắc đã xuyên đến hậu cung.
Đối với hậu cung mà nói, chuyện biên cương có ra sao, chỉ cần còn chưa nguy đến nội thành bọn họ sẽ chưa để ý. Nhưng hoàng hậu thì khác, y sinh trưởng tại Mạc Bắc, nơi đó là nhà của y, Trấn Bắc hầu là phụ thân của y, chết trận cũng là huynh trưởng của y.
Lúc gấp gáp, Cảnh Nhân đế không có thời gian suy xét chuyện đó. Còn lúc này khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn liền không biết nên đối mặt Hoàng hậu như thế nào.
Nhưng hắn vẫn phải đi gặp hoàng hậu, phải an ủi hoàng hậu cho tốt, nói cho y biết, chính hắn sẽ đến Mạc Bắc, sẽ bảo vệ thành trì hào kiệt kia, sẽ bảo vệ dân chúng nơi đó, sẽ giữ tính mạng vị huynh trưởng còn lại của y, sẽ thu lại thi thể gia đình y, đưa bọn về mai táng trên đất Mạc Bắc, không để bọn họ chết tha hương.
Cảnh Nhân đế nện bước nặng nề đi vào Tê Phượng điện, mành che bên trong đều đổi thành màu trắng, xem ra hoàng hậu đã biết chuyện này.
Đi vào nội điện, cung nhân an an tĩnh tĩnh mà đứng ở ngoài cửa, không ai dám lên tiếng.
Cảnh Nhân đế đẩy cửa đi vào, thấy trong nội điện chỉ có hoàng hậu, trên điện lập bốn bài vị, hoàng hậu đang quỳ gối phía trước.
Cảnh Nhân đế lẳng lặng đi qua, đứng bên hoàng hậu, nói với bài vị của Trấn Bắc hầu: “Hầu gia một nhà trung liệt, xin nhận trẫm cúi đầu.”
Hắn, đế vương chỉ cúi đầu kính thiên địa, nay quỳ gối trước bốn bài vị, dập đầu thật sâu.
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Cảnh Nhân đế, đột nhiên hỏi: “Bệ hạ muốn ngự giá thân chinh?”
“Đúng.”
“Thần tử muốn xin bệ hạ ân chuẩn,” hoàng hậu quỳ xuống với Cảnh Nhân đế, còn cúi đầu thật sâu mà nói, “Thần, Tiêu Cẩm Ý, thân là hậu nhân duy nhất tứ chi còn đầy đủ của Tiêu gia, khẩn cầu bệ hạ cho thần lãnh binh, vì Hạ quốc, vì Mạc Bắc, vì phụ thân cùng huynh trưởng đánh lui Mục tộc, bảo vệ ngàn dặm non sông Hạ quốc.”