• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Vương Sở Sở cũng rời khỏi thành phố này, trước khi đi, Lâm Thiên Tự vẫn cùng Vương Sở Sở gặp mặt lần nữa, tuy rằng nói sau này cũng sẽ không gặp lại, thế nhưng Lâm Thiên Tự vẫn là nghĩ, cũng nên nói rõ một chút hay không.

Đối với Vương Sở Sở Lâm Thiên Tự vẫn còn có chút hổ thẹn, dù sao lúc đó bản thân còn chưa minh bạch tình huống tình cảm của mình, đem Vương Sở Sở trở thành thế thân của Kỷ Vô Thanh. Nhưng quá nhiều hổ thẹn cũng không có, bởi vì mặc kệ như thế nào, hai người gặp gỡ cũng là ngươi tình ta nguyện, đến cuối cùng chia tay, cũng chỉ nói song phương không hợp mà thôi.

Lời nói của Lâm Thiên Tự với Vương Sở Sở có chút đã thương người, Lâm Thiên Tự không muốn thừa nhận nàng là cố ý, bởi vì lúc trước thấy Vương Sở Sở ôm Kỷ Vô Thanh nên ghen tuông gì đó, chuyện ấu trĩ như vậy, nàng mới không thừa nhận đâu.

Nhưng nàng cũng đối với Vương Sở Sở xin lỗi

Trong nhất thời Vương Sở Sở có tiếp thu những chuyện này hay không, cũng đã không nằm trong phạm vi lo lắng của Lâm Thiên Tự. Giống như theo lời Kỷ Vô Thanh nói, mặc dù có thực tế chút, thế nhưng hai người dù sao cũng đã chia tay, chia tay xong, giữa các nàng đã không có bất cứ quan hệ nào nữa. Chuyện tình của Vương Sở Sở không nằm trong phạm vi lo lắng của Lâm Thiên Tự.

Qua vài ngày sau, Vương Sở Sở rời khỏi, nói là muốn đi thành phố khác phát triển, trước khi rời đi, nàng đi tìm Kỷ Vô Thanh. Hai người cũng nói đến rõ ràng. Vương Sở Sở coi như là triệt để hết hy vọng, kỳ thực, đối với Lâm Thiên Tự, cảm tình của Vương Sở Sở cũng là phức tạp. Không thể nói là dư tình chưa xong, nghiêm mặt lại mà nói, có thể chỉ là chấp nhiệm "cầu không được" mà thôi!

Không muốn tin tưởng bản thân thất bại, ngày rời đi đó, Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh cũng không có đi tiễn nàng.

Kinh nghiệm của người yêu cũ nói cho người khác biết, khi người mình thương có người mới, người yêu cũ gì gì đó chỉ là quá khứ. Nếu như không muốn giữa người cũ và người mới có chuyện gì, như vậy, liên hệ cùng người cũ gì gì đó, vẫn là quăng đi.

Ngày đó, Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh đi công viên vẽ tranh, nàng cầm camera, chụp cảnh xuân sắc, lại quay qua Kỷ Vô Thanhđang chăm chú vẽ tranh chụp chụp. Kỷ Vô Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Thiên Tự, thấy Lâm Thiên Tự hòa toàn không có ý tứ thu liễm, liền cũng mặc kệ nàng, thẳng thắng tự mình tập trung vẽ tranh.

Lâm Thiên Tự chụp ảnh xong, Kỷ Vô Thanh còn đang vẽ tranh, nàng liền ngồi bên cạnh Kỷ Vô Thanh nhìn cô vẽ, đợi được Kỷ Vô Thanh vẽ được rồi, mới mở miệng nói "Vô Thanh, tớ ngồi bên cạnh, nhất định là quấy rối cậu đi?"

Kỷ Vô Thanh quay đầu nhìn nàng "Ôi chao? Vì, vì sao nói như vậy?"

Lâm Thiên Tự cười nói "Bởi vì tốc độ vẽ tranh của cậu rất chậm nha, lại vẽ sai nữa. Cho nên nhất định là do tớ quấy rối."

Kỷ Vô Thanh đỏ mặt, nói: "Còn, còn tốt a... Chỉ, chỉ là có chút."

Lâm Thiên Tự kề sát vào Kỷ Vô Thanh, cười nói "Kia Kỷ Vô Thanh vì sao không đuổi tớ đi xa chút."

Kỷ Vô Thanh đỏ mặt nhìn chằm chằm tranh vẽ, không nhìn Lâm Thiên Tự, cô nói: "Cũng, cũng không phải là vẽ quan trọng gì... có thể, có thể vẽ lại... hơn nữa... hơn nữa..." Kỷ Vô Thanh nói như vậy, câu nói kế tiếp càng ngày càng nhỏ.

Lâm Thiên Tự "Ân?" một tiếng, kề sát vào nói "Vô Thanh nói cái gì?"

Kỷ Vô Thanh quay đầu nhìn Lâm Thiên Tự, mỗi từ mỗi câu nói: "Cậu không phải từng nói thích xem tớ vẽ tranh sao?"

Lâm Thiên Tự ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói "Ý của Vô Thanh là, tớ so với tranh vẽ quan trọng hơn sao?"

Kỷ Vô Thanh oai đầu nhìn Lâm Thiên Tự "Đúng, vốn là như vậy..."

Trước đây có người nói, nàng thích nhất bộ dáng lúc nàng vẽ tranh, cảm giác phi thường thoải mái. Mà nữ sinh lại ngại ngùng không biết làm sao biểu hiện chữ thích trong lòng mình như thế nào, chỉ mong muốn đối phương dừng lại trên người mình nhiều thêm một chút, lại không biết mở miệng thế nào, cho nên, mặc dù đối phương đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng mình vẽ tranh, cô cũng vui vẻ mà chịu đựng.

Thà rằng nửa đêm len lén một mình vẽ lại lần nữa, cũng mong muốn người đó dừng lại trên người mình thêm một giây, sau đó lại đem tranh vẽ len lén giấu đi, viết ngày lên.

Tuy rằng không phải là tốt nhất, thế nhưng mỗi bức vẽ đều ghi lại, ngày cậu làm bạn với tớ.

Tớ yêu cậu, yêu làm cho tớ nghĩ, mặc dù những chuyện này mang đến những phức tạp, thế nhưng rất tốt đẹp.

Lâm Thiên Tự vui vẻ mà giúp Kỷ Vô Thanh chỉnh lý lại dụng cụ vẽ, cười nói "Kia, sau này tớ một mực ngồi cạnh nhìn Vô Thanh vẽ tranh có được hay không?"

Kỷ Vô Thanh một bên dọn dẹp dụng cụ, một bên có chút phức tạp nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng nói "Vẫn là từ bỏ đi"

"Ôi chao?" Lâm Thiên Tự kinh hãi kêu lên "Vì sao? Lẽ nào vợ của tớ đã không còn thương tớ?"

Kỷ Vô Thanh vẻ mặt phức tạp nhíu mày nói "Bởi vì buổi tối cậu luôn... tớ... tớ không có thời gian vẽ lại.."

"Phốc!" Lâm Thiên Tự đột nhiên nở nụ cười "Buổi tối luôn thế nào?"

Kỷ Vô Thanh đỏ mặt không nói.

Mặt Lâm Thiên Tự chà sát tay Kỷ Vô Thanh, nói "Kia, buổi tối ngày hôm nay chúng ta cũng như vậy? Ân?"

"Không... không được... buổi tối có trợ thủ tới... còn phải vẽ tranh."

"Ôi chao? Vậy đến lúc vẽ xong?"

"Không, không được..."

"Ôi chao! Lại không được? Vì sao?"

"Chính là không được a..."

Lâm Thiên Tự vẻ mặt u oán mà nhìn Kỷ Vô Thanh, Vô Thanh luôn làm việc vào buổi tối, này... hảo u oán, rõ ràng hôm nay là ngày tốt như vậy.

Nếu như là ngày tốt như vậy, buổi tối nếu không được, vậy ban ngày cũng có thể a!

Hồ ly đột nhiên kích động hẳn lên, vội vã kéo tiểu bạch thỏ vào xe, nhanh như chớp chạy về nhà...

(con cua....)

- ------------------------

đọc mệt chưa, nữa không các tình eo:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK