Ngay khi máu chảy dường như có sinh mệnh, đi một vòng trong “rãnh huyết” trên thanh khuê, một luồng ánh sáng ấm gần như màu cam bỗng dâng lên nơi ngực Thi VôĐoan, lại phảng phất hai khối nam châm cùng dấu khắc nhau, bắn văng Bạch Ly khỏi người y.
Bạch Ly bất ngờ không kịp phòng, lui ba bước liền, lưng đâm sầm lên tường, y kêu khẽ một tiếng, huyết sắc trong mắt dường như rút đi không ít, nét mặt lại từ tàn nhẫn biến thành mù mờ, lạnh lùng nhìn móng tay mình vươn dài ra.
Ánh sáng của thanh khuê vừa tan đi, Thi VôĐoan đã nửa hôn mêđập vào mắt Bạch Ly, Bạch Ly trừng to mắt, lại không cầm được lòng, trước là lui một bước, ánh mắt chuyển lên vết máu dính trên tay áo trắng như tuyết của mình, ngẩn ra hồi lâu rồi đột nhiên thét lên: “VôĐoan!”
Là ta sao? Là ta đả thương y? Ta làm sao…
Y cuống quýt bổ qua, lại cảm thấy Thi VôĐoan từ cổđến ngực không đâu không rướm máu, toàn thân cũng chẳng biết thủng bao nhiêu lỗ, nhất thời luống cuống, năm lần bảy lượt luồn tay xuống muốn bế người nọ lên, nhưng mà cổ Thi VôĐoan còn chảy máu, hoàn toàn không thể dùng sức, vừa bị y động thì dường như máu chảy càng nhanh.
Bạch Ly nửa quỳ dưới đất, trong đầu dường như còn trống rỗng hơn vừa rồi, ngực và tay chân đồng thời lạnh ngắt – tưởng như người bị thương sắp chết là chính y chứ chẳng phải Thi VôĐoan.
Thi Vô Đoan vẫn còn tỉnh táo, lại không nói được, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh đến mức gần như hờ hững nhìn Bạch Ly hoảng sợ, ***g ngực vốn phập phồng dữ dội chậm rãi bình ổn, cơ hồ không nhìn thấy đang thở.
Tro tàn của Âm thi hỏa sẽ không triệt để thay đổi một người, thậm chí khiến một người lạc mất bản tâm cũng không làm được, chỉ khiến người đồng nguyên với nó mất đi một phần năng lực tự khống chế mà thôi. Trong lòng Thi Vô Đoan minh bạch – trên thực tế dường như y rất lâu rồi chưa từng minh bạch như vậy, cảm giác nỗi lòng biến thành một mặt gương, tất cảđẹp xấu đều trình hiện trước mặt, chẳng hề che giấu.
Không sai, hoặc giả từ trên mức độ nào đó mà nói, Âm thi hỏa càng có thể biểu hiện ra bản tâm của một người, hóa ra đây là bản tâm của y.
Hệt như sói, cho dùđược nuôi dưỡng, vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân như chó, cũng chẳng đổi được bản tính ăn tươi nuốt sống, chỉ cần răng nanh còn thì một ngày nào đó nó sẽ nhắm ngay cổ chủ nhân. Giống như mình, cho dù bị nhốt trên Cửu Lộc sơn, bị nhốt trong nhược thế cục, phải đẩy chén đổi chung nâng cốc nói cười như người bình thường, cũng chẳng đổi được dòng máu phản nghịch lạnh băng chảy trong lòng, chỉ có máu tươi và sự vỡ nát triệt để của cựu thời đại này mới có thể nhen nó lên, một ngày nào đó, hoặc là nó gây nên trăm vạn khói lửa, hoặc là tự mình tan sạch sẽ.
Thi Vô Đoan bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt quáđỗi, động vật còn không cần làm trái bản tâm, ăn uống nhảy kêu toàn bằng bản năng, vì sao con người phải khổ sở kìm nén như vậy? Kìm nén như vậy lại có thểđổi được cái gìđây?
Y nghỉ một hơi, tích đủ khí lực đập tay Bạch Ly ra, ngón tay tẩm đầy máu nắm đến trắng bệch, kéo gắt gao vạt áo của mình, xé mảnh vải rách dính trên ngực, máu lại bắn lên người Bạch Ly, làm Bạch Ly sợ tới mức hồn bay phách tán: “Đừng nhúc nhích! Ngươi làm gì thế?”
Thi Vô Đoan nhếch khóe miệng, nhìn người nọ lạnh lùng nở nụ cười, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã dúi đầu, nỗ lực giơ tay chặn vết thương trên cổ mình, đứt quãng niệm chú văn đã lâu đến mức cơ hồ chẳng còn nhớ nổi, vết thương méo mó khó khăn khép lại, y giống như may vá kém cỏi, bên này khép miệng thì bên kia sứt chỉ.
Bạch Ly chẳng thèm đểý sự phản kháng của y, cẩn thận luồn tay xuống dưới, Thi VôĐoan mặt vàng như nghệ, mồ hôi trên thái dương chảy xuống làm ướt lông mi, buộc y phải hơi nhắm mắt, trên mặt lại thấp thoáng nụ cười khẩy, y há miệng, Bạch Ly nhận ra khẩu hình của y, Thi VôĐoan đang nói: “Bạch Ly, ngươi được lắm.”
“Ta… Ta không hề cốý.” Y thấp giọng biện giải, lòng như tơ vò, tay lại cẩn thận đỡ thân thể Thi VôĐoan, “Ta đưa ngươi ra ngoài tìm…”
Nhưng mà ngay lúc này, cửa phòng Thi VôĐoan bỗng nhiên bị cưỡng chế xâm nhập từ bên ngoài, cầm đầu là HạĐoan Phương, một đám người tu đạo tự cầm pháp khí như lâm đại địch theo đằng sau, ngay cả Lục Vân Châu cũng cầm kiếm qua đây. Họ là bị sấm sét vừa nãy cùng dị tượng trong phòng này dẫn đến, vừa thấy tình cảnh trong phòng, nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn Thi VôĐoan lại nhìn nhìn Bạch Ly, không biết đây là tình huống như thế nào.
Đúng lúc này, Thi Vô Đoan bỗng nhiên hít sâu một hơi, hung hãn đẩy Bạch Ly ra, lui ba bước liền, phân biệt rõ ràng màđứng ở nơi y nên đứng, dường như có hẹn ngầm, Lục Vân Châu đưa tay đỡđược y, để y tựa lên cửa, sau đó không cần biết đúng sai, hoàn toàn không đểý Bạch Ly là cái gì, chẳng thèm nói một câu rút kiếm bổđến, rõ ràng là tư thế muốn luận sinh tử.
Bạch Ly lập tức dịch bước né tránh, lại không dám đánh trả, đôi mắt chỉ nhìn Thi VôĐoan, thấy mặt y không biểu cảm, trong lòng càng khó chịu, quả thực đã không phân ra làáy náy hay sợ hãi, Lục Vân Châu giang hồ danh túc, kiếm pháp tự nhiên cực kỳ cao, Bạch Ly không tập trung, lại không dám đánh trả, trong nháy mắt đã bị bức vào viện.
Lúc cùng Thi Vô Đoan lướt qua nhau, không nhịn được lại nhìn y một cái, nói: “Vô Đoan, ta… ta không phải cốý…”
Lục Vân Châu phát ra tiếng cười lạnh ngắn ngủi, một chiêu một thức càng hùng hổ, Bạch Ly rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trở tay nắm kiếm của Lục Vân Châu, quát: “VôĐoan!”
Mũi kiếm để lại một vết to trên tay y, dòng máu đen kịt chảy ra, một đám người vừa nãy còn chưa làm rõ tình hình gì chỉ mù tịt quan chiến lập tức khe khẽ nói thầm – người này… sao lại chảy máu màu đen?
Trưởng lão Đại Sa giáo không nhịn được thấp giọng hỏi HạĐoan Phương: “Hạđốc tra, người này là…”
HạĐoan Phương chần chừ giây lát mới thấp giọng nói: “Chỉ sợ chính nhưđạo huynh dự liệu.” Hắn lấy một chiếc gương đồng nhỏ trong lòng, nhưng gương kia không thể chiếu ra mặt người, ngược lại có thể xuyên thấu qua nhìn thấy thứ phía sau, nhóm người Đại Sa giáo trưởng lão tiến lại gần, không khỏi đồng thời rùng mình, chỉ thấy bảy đường sương mù lại treo cao cao trên đầu Bạch Ly, thường xuyên biến hóa hình dạng, lệ khí bức người không nói nên lời.
“Thiên… ma…”
Có người nhỏ giọng nói: “Thường nói quốc sắp vong tất ra yêu nghiệt, hiện giờ… chẳng lẽ vận sốĐại Càn thật sự là…”
Thi Vô Đoan cười lạnh lẽo, thầm nói các ngươi còn chưa biết thiên ma này là ai thả ra, y sửng sốt vì trong lòng mình lại có thể lạnh lùng như thế, phảng phất Bạch Ly trước mắt chỉ biến thành một phù hiệu hư vô, không hề là bằng hữu cũ mà y nhớ mong nhiều năm, cũng chẳng còn là cố nhân tri kỷ y đối đãi thật lòng.
Chỉ nghe HạĐoan Phương nói: “Ta thấy y bị thương rồi, không biết vì sao pháp lực dường như cũng bị tổn, chúng ta nhiều người thế này, khỏi cần sợ y, thời cơ không thể trở lại, bắt!”
Tống Tông Minh trưởng lão Đại Sa giáo không nhịn được nhìn Thi VôĐoan dựa cửa hơi khép mắt một cái, trong lòng cứ cảm thấy việc này quái dị, thoáng chần chừ nói: “Thế…”
Thi Vô Đoan dường như cảm giác được ánh mắt của hắn, ngước lên cười khe khẽ, trầm giọng nói: “Đã như thế, ta giúp các vị một tay.”
Y vừa dứt lời, một hồ nước trong tiểu viện vốn bình bình tĩnh tĩnh bắn tóe lên, rơi trên không trung phảng phất hóa thành màu đỏ, khoảnh khắc tràn ngập cả viện, có người la lên: “Đây làĐại sát huyết trận!”
Trận pháp này cực phức tạp, tuyệt đối không thể nháy mắt hoàn thành, hiển nhiên đã bố trí lâu ngày, đám sương máu phảng phất không thấy rõ kia hóa thành dây thừng, trói chặt Bạch Ly tại chỗ, y xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp những sợi dây không nhìn rõ, dường như khó lòng tin tưởng mà nhìn qua, chỉ thấy Thi VôĐoan nắm thanh khuê quen thuộc kia trong tay.
Huyết quang trên thanh khuê rực lên – dù cho Bạch Ly chỉ hiểu qua loa đối với trận pháp nhưng cũng có thể nhìn ra đó là mắt trận.
Đại sát huyết trận, cần lấy thứ máu người bị nhốt từng chạm qua làm mắt. Thiên hạ không ai có thể khắc ngươi, nhưng máu của chính ngươi thì sao?
“Mảnh thanh khuê này đã ngâm trong máu của ta trăm ngày, có thể thay ta bảo hộ ngươi…”
Nửa đêm không người, thầm thì tha thiết dường như còn thấp thoáng bên tai.
Hóa ra giữa ngươi và ta, thật sự chỉ là gặp dịp thì chơi thái bình giả tạo, Bạch Ly đột nhiên cảm thấy những sợi dây quấn trên tay chân kia phảng phất phải hút khô tinh huyết toàn thân y, nhưng mà y lại không xốc được mảy may tinh thần để chống cự. Y chỉ cảm thấy cuốn lấy y không phải tơ máu, mà như một con nhộng to nhốt y bên trong, chẳng qua giây lát đã ngập đầu.
Nhưng Thi VôĐoan chẳng nhìn y một lần, ngược lại hơi ngẩng đầu lên, dường nhưđón ai đó, bỗng nhiên cố gắng nhổm người dậy, xa xa thi lễ với phương hướng trước cổng, miệng nói: “Đại nhân giá lâm, chúng ta không tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.”
Người khác còn đang giật mình chưa phản ứng được, chỉ thấy đại môn mở rộng, một nam nhân trường y tóc tai bù xùđi đến, một bóng đen như vải bố bay phía sau, bóng đen kia thấy Bạch Ly bị trói, lại nhanh chóng lao đến, nhưng bị sát trận ngăn trở, đành phải nhảy lên nhảy xuống quay vòng vòng.
Nam nhân đánh giá Thi Vô Đoan, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu tiên sinh tương kế tựu kế, hảo thủđoạn.”
Thi Vô Đoan vội nói: “Không dám không dám, vẫn là Trâu đại nhân đốt Âm thi hỏa tốt.”
Ba chữ Trâu đại nhân vừa ra khỏi miệng, liên đới Lục Vân Châu cũng ngẩn ra, không nhịn được hỏi: “Tiểu lục, ngươi nói Trâu đại nhân nào?”
“Cung nghênh Ma quân về triều, trong triều đủ phân lượng này, có bổn sự này, chẳng qua hai ba người, Nhan thái phó ta đã gặp, Trương đại nhân nghe nói đang ở tây bắc làm phép chẩn tai, có lời đồn rằng Trâu Yến Lai Trâu đại nhân chính là cao đồ Mật Tông, phiên phiên công tử, khiến người ta gặp mà vong tục, hiện giờ xem ra quả nhiên như thế.”
Sắc mặt Trâu Yến Lai cứng đờ, Thi VôĐoan cốý bức hắn ra, từđây chuyện triều đình chung đụng với ma vật chỉ sợ không còn là bí mật, nhưng nếu hắn không thừa nhận, chỉ sợ… Hắn nhìn thoáng qua giữa trường – người kia sẽ không bị hắn dẫn đi.
Đại sát huyết trận là huyết của chính mình vây khốn chính mình, dù ngươi bổn sự bằng trời, nếu không phải trận chủ thả người, chỉ sợ cũng khó lòng hành sự.
Trâu Yến Lai nhìn quét một vòng những người trong trường, lòng thầm cân nhắc – chẳng qua là một đám tán phái vô danh tiểu tốt, không đủđể sợ, vậy thì…
Hắn lấy lệnh bài trong tay áo, miệng nói: “Phụng mệnh Thái phó.”
Mọi người đều kinh ngạc, Thi VôĐoan lại cười, chỉnh vạt chắp tay nói: “Tiểu tử không rõ, đãđắc tội nhiều.”
Nói xong phất tay giải trận pháp, ánh sáng trên thanh khuê tan đi, Bạch Ly lảo đảo ngã quỵ xuống đất, Trâu Yến Lai vội đỡ lấy y, Thi VôĐoan hai tay nâng thanh khuê lên, đưa đến trước mặt Bạch Ly, nhẹ nhàng nói: “Nguyên vật xin trả, thỉnh Ma quân nhận lấy.”
Bạch Ly nhìn Thi VôĐoan chằm chằm, nhưng người nọ không hề nhìn y lấy một lần, nhét thanh khuê vào lòng y rồi quay người bỏđi. Ai cũng đừng hòng ngăn cản ta, y hờ hững nghĩ, cắt đứt sạch gọn.
Bạch Ly đột nhiên cười rộ lên, thanh khuê trong tay bỗng hóa thành hình dạng một thanh chủy thủ, y trở tay đâm chủy thủ vào ngực mình, nhưng máu không hề phun ra, chỉ tẩm thanh khuê kia đậm màu hơn.
“Máu của ta?” Y nói khe khẽ, như thểđiên cuồng, “Máu này ta từ bỏ, không ai có thể vây khốn ta nữa, hồ tộc… thân xác máu thịt của hồ tộc sớm nên vứt rồi, thứ yếu đuối như vậy, ta khăng khăng giữ lại vì một người, nhưng y chẳng thèm cảm kích.”
Thi Vô Đoan không hề quay đầu.
Thanh khuê phảng phất hút đầy máu trong ngực Bạch Ly bỗng nhiên rơi xuống đất, hóa thành một làn khói nhẹ, chỉ có vết máu lưu lại trên mặt đất, trong vết máu màu đen kia nở ra một đóa hoa trắng như tuyết.
Trâu Yến Lai không nói một lời, quay người đưa Bạch Ly đi.