Hạnh Dung rất vui vì kể từ hôm nay đã có người đồng hành cùng cô vào Nam ra Bắc. Còn Mai, nụ cười tươi tắn như tấm màn chói sáng che phủ lên nỗi đau đang đục khoét tâm can. Bây giờ thì Mai hiểu rồi, hiểu rõ lắm rồi: Tình yêu không thể xuất phát từ sự vị kỷ của một mình cô, mà yêu là từ bỏ, yêu...cũng chính là hy sinh. Cô đã sống cho bản thân mình quá nhiều mà quên mất phải quan tâm cậu, vậy thì Mai đành ra đi, mong rằng sẽ có người xứng với cậu, quan tâm cậu thật lòng và hơn hết...yêu cậu hơn Mai.
Cậu ơi...cậu ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé, khi nào đủ dũng cảm...em sẽ lại quay về.
Trên con tàu đã cũ với vỏ ngoài gỉ sét, đoàn người nhốn nháo chờ đợi chuyến tàu từ Bắc vào Nam chuẩn bị khởi hành, tiếng người ta nhắc nhở nhau ngồi yên vị ở chỗ của mình, tiếng bánh xe lăn tròn vang lên cót két nghe rùng cả mình. Cây cối, đồng ruộng cứ thế lướt qua tầm mắt của Mai, căn biệt phủ sơn màu trắng sáng cứ thế khuất sau rặng nhãn xanh mướt, có giọt nước trĩu nặng rơi xuống bàn tay Mai, cô nhẹ nhàng dùng chiếc khăn người ấy tặng âm thầm lau đi, chiếc khăn ướt đẫm một mảng.
Tạm biệt...chồng của em.
***
Cậu Quốc không hề hay biết sự tình gì, cậu thực sự không thể ngờ được chỉ vài ngày không kịp trở về, biến chuyển vô cùng to lớn đã xảy đến với mái ấm hạnh phúc của mình.
Ngày hôm đó quyết định không ở lại, mặc cho Mai cầu xin, mặc cho cô nắm chặt bàn tay cậu không buông, mặc cho ánh mắt đau đớn ấy. Cậu không phải con người máu lạnh, cậu yêu Mai vô cùng. Ở bên cậu cô có thể trẻ con, có thể làm nũng, có thể giận dỗi, cậu chẳng những không cảm thấy phiền hà mà còn rất vui vẻ tận hưởng sự ỷ lại của Mai.
Đứng trước ánh mắt như van lơn của vợ ngày hôm ấy, trái tim cậu co thắt lại từng cơn, khoảnh khắc quay lưng đi, ngồi trên xe và ngày càng đi xa khỏi Mai, cậu lâm vào khủng hoảng, đầu đau như muốn nổ tung ra, vô cùng khổ sở. Cậu cực kỳ không muốn rời Mai một bước, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng, cậu muốn cho cô một khoảng thời gian yên tĩnh để Mai ổn định lại tâm lý, đồng thời cậu cũng cần giải quyết rõ ràng với bác Hưng và Cẩm Nghi.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu lâu, cậu nhìn thấu tất cả lời nói, hành động và cử chỉ của họ. Lần này đi, cậu muốn cho Mai một lời đảm bảo, lời hứa và tín vật giao ước của lời hứa ấy là trái tim cậu, thậm chí là cả mạng sống.
Đến nơi, đúng như dự đoán của cậu, Cẩm Nghi hoàn toàn không xước xát gì, cô ta vô cùng khỏe mạnh.
Cẩm Nghi thấy cậu Quốc đến thì không ngừng khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng nay đã tái đi phân nửa càng tô điểm cho vẻ yếu đuối cần người thương tiếc của cô ấy. Cậu Quốc đứng ở cửa phòng không vào, bác Hưng thấy cậu thì đứng bật dậy, cất giọng mệt mỏi:
- Đến rồi à? Cái Nghi nó cứ nằng nặc đòi gặp anh nó bằng được, cứ khóc mãi.
- Tình hình sức khoẻ của Nghi sao rồi chú?
- Ông bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn, xây xát nhẹ thôi.
Cậu Quốc nghe xong câu đó thì im lặng, cậu quan sát tình hình trước mắt, Cẩm Nghi hướng ánh mắt mong ngóng về phía cậu, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn vô cùng long lanh. Cậu Quốc cúi đầu, thở dài một hơi, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào chú Hưng đang đứng trước mặt, cậu nói:
- Chú Hưng, cháu biết chú có ý gì. Cháu xin phép được từ chối ý tốt của chú, hy vọng chú sẽ tìm cho Nghi một người phù hợp với em ấy. Cháu là người đã có vợ và trong cuộc đời cháu chỉ chấp nhận một người duy nhất đó là Mai thôi.
Chú Hưng không ngờ cậu Quốc sẽ nói vậy, chú ngạc nhiên, đôi lông mày lốm đốm bạc nhíu lại, ánh mắt của chú vô cùng không hài lòng. Đúng là chú có ý muốn gả cái Nghi cho Quốc, gả nó ra ngoài làm dâu nhà người khác chú không yên tâm một chút nào. Nhưng với Quốc thì lại khác, cái Nghi là con gái út cho nên tính nết của nó cũng khó chiều hơn, nó thích một cuộc sống giàu sang không cần phải lo nghĩ. Mà cậu Quốc, lại là người chú từng cưu mang, yêu quý như con đẻ, chú hiểu cậu như cha hiểu con vậy. Chú biết cậu Quốc là người tốt, cậu luôn nghiêm túc trong mọi vấn đề chú đưa ra, và hơn hết cậu chưa bao giờ từ chối bất cứ một yêu cầu của chú Hưng.
Chú nhìn về phía con gái, cô Nghi từ lúc cậu bước vào trái tim đã đập thình thịch, sung sướng như muốn vỡ oà. Anh Quốc của cô đến rồi, cô tưởng anh sẽ không đến đâu vì hôm nay mới mùng hai tết thôi mà, nhìn bề ngoài anh quan tâm con Mai như thế, xem ra cũng thường thôi nhỉ. Cẩm Nghi lẳng lặng quan sát anh Quốc nhà mình, khuôn mặt đẹp nhường kia, bàn tay với những đường gân nổi lên rắn chắc, đôi mắt thâm trầm mà chứa chan tình cảm, sớm ngày sẽ thuộc về cô ta thôi. Nghi vui trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ mệt nhọc, ốm yếu như đoá hoa huệ nhợt nhạt cần người tưới nước, cần người quan tâm.
Thấy ánh mắt sáng long lanh của đứa con gái út dại dột, chú Hưng âm thầm cúi đầu, mái tóc điểm bạc chứa đầy muộn phiền, chú thở giấc một hơi rồi nói với cậu Quốc:
- Không thể được sao Quốc? Cháu thấy em nó rồi đấy, nó quan tâm cháu cũng không phải ngày một ngày hai chú không tin là cháu không biết. Hôm ấy chú đã sửa soạn để tác thành cho hai đứa, nhưng ai ngờ đùng một cái cháu lấy con bé Mai làm vợ, nó khóc ngất lên ngất xuống mấy ngày. Chú không cần nó phải làm mợ cả mợ hai của cháu, chú chỉ cần cái Nghi có một cuộc sống hạnh phúc không cần phải lo nghĩ là được, dù sao nó cũng là đứa con cuối cùng của chú.
Chú Hưng quan sát vẻ mặt cậu Quốc đang đứng đối diện mình đây, ánh mắt của cậu vẫn nghiêm nghị và cứng rắn như trước, không có một tia dao động. Chú đành nói tiếp, giọng như cầu khẩn:
- Quốc à, chú cũng già rồi, sản nghiệp cuối cùng cũng phải giao lại cho con cái, cơ ngơi cả đời chú không muốn lọt vào tay người khác, chú chỉ tin tưởng cháu thôi. Được không?
Cậu Quốc phiền muộn, nhưng ý cậu đã quyết. Tình yêu của cậu đối với Mai lớn nhường nào, đâu có ai hiểu bằng chính bản thân cậu. Cậu không muốn vợ mình phải buồn lòng thêm nữa, cậu cất giọng:
- Cháu vẫn sẽ từ chối thôi chú. Cháu vô cùng biết ơn vì chú đã cứu mạng và cho cháu một mái nhà trong những ngày tháng khó khăn nhất. Cháu đã thề trước mộ của mẹ, cả đời cháu chỉ lấy một vợ, cũng như đời này cháu chỉ có Mai thôi. Xin lỗi chú và xin lỗi em.
Cẩm Nghi nghe cậu dứt khoát từ chối như thế thì cái mặt xị ra như tủi thân lắm, lần này thì cô ta khóc thật rồi, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Rõ ràng cô là người đến trước, cô ở bên anh lâu hơn, cô chăm sóc, quan tâm anh thật lòng, tại sao anh lại chọn con Mai? Nó có gì hơn cô chứ?
Cẩm Nghi nói trong nước mắt, giọng cô nghẹn lại nơi cuống họng, để nói được trong thời khắc đau đớn thế này đúng là vô cùng khó khăn:
- Anh Quốc, anh không thể yêu em một chút sao.
Cậu Quốc nhíu mi, cậu không biết phải làm sao để cô ta hiểu ý của mình, chứng đau đầu của cậu lại tái phát, dây thần kinh ở hai bên thái dương căng thẳng, cậu phải bóp chặt chúng lại để giảm bớt đi sự đau đớn ấy.
- Cẩm Nghi, nghe anh nói này, anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Anh đã có Mai rồi và anh chỉ yêu cô ấy mà thôi, mong em hiểu cho. – Cậu nói.
Đoạn cậu quay sang chú Hưng:
- Cháu sẽ giúp đỡ Nghi trong việc "chung thân đại sự" cũng như giúp đỡ em rể tương lai, chắc chắn sẽ đảm bảo cho Nghi có một cuộc sống không phải lo nghĩ, thế nên mong chú hiểu cho cháu không thể vâng lời.
Biết là có ép cậu Quốc cũng chẳng nghe, chú Hưng khoanh tay lại, lưng dựa vào bệ cửa sổ che đi ánh sáng từ bên ngoài hắt vào phòng bệnh, chú muộn phiền nhắm chặt đôi mắt rồi bất lực gật gật đầu như cam chịu, chú chán nản cất lời:
- Thôi được rồi, anh đã kiên quyết như thế thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, anh có thể đi được rồi.
- Vậy chú và em nghỉ ngơi ạ.
Nói xong câu ấy, cậu Quốc không ở lại nữa, cậu quay gót hướng ra ngoài cửa phòng bệnh mà đi. Bước ra ngoài, không khí dần trở về với vẻ nguyên sơ của nó, thoáng đãng, không còn cô đặc và căng thẳng như khi còn ở trong phòng bệnh, nhưng mùi thuốc khử trùng lại làm cậu khó thở. Loáng thoáng có tiếng cô Cẩm Nghi hét lên từ đằng sau:
- Bố, sao bố lại để anh Quốc đi. Con phải gả cho anh ấy làm vợ, con không lấy ai khác ngoài anh Quốc đâu, bố...
Cậu cố đảo bước chân thật mau để không phải nghe những lời van xin khẩn thiết ấy. Chắc chắn qua lần từ chối này, chú Hưng - người mà cậu thân thiết còn hơn cha ruột sẽ thất vọng về người mình từng cưu mang, hết lòng chăm sóc lắm đây.
Vì căng thẳng mà đầu cậu đau không khác gì từng nhát búa bằng sắt đang bổ vào, nhói lên từng cơn đóng đinh vào não bộ, giọt mồ hôi rơi xuống như người bệnh nặng đang cố gắng trốn thoát khỏi cơn tai biến. Bất chợt, không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ngã bệt xuống đất, lưng ma sát với tường gạch, trước mắt như rơi vào màn đêm dài miên man vô tận.
Có tiếng nhốn nháo không dứt cứ léo nhéo xung quanh, tiếng xe đẩy người vào phòng cấp cứu có dán hình chữ thập đỏ chói...