• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lãnh Mạch Thần nhìn thấy bà lão không chịu ăn uống gì rất sốt ruột, đắn đo một hồi rồi mới quyết định cầm cái bánh nướng đi tới đưa cho bà lão.

"A Di! Người mau ăn chút gì lót dạ đi, người cầm lấy bánh nướng rồi ta sẽ lập tức đi ngay."

"Cút! Đám người tiên môn các ngươi hãy tránh xa bà ra, đồ thứ dơ bẩn, rác rưởi."

Lãnh Mạch Thần vẫn không chịu rời đi, nói:"người lớn tuổi như vậy không thể để bị đói được, người mau cầm lấy rồi ta sẽ đi ngay."

"Nếu vậy thì bà đây sẽ giết ngươi trước!" bà lão đứng dậy cầm gậy liên tục đánh vào người hắn.

"Đồ rác rưởi, đồ xấu xa, đồ bẩn thỉu, các ngươi hãy chết đi cho lão nương."

Lãnh Mạch Thần vẫn đứng đó chịu đựng nhất quyết không rời đi.


Những người khác định chạy tới can ngăn bỗng dưng bà lão ngừng lại nhìn chằm chằm vào Lãnh Mạch Thần.

"Thường An! Là con sao? Con trai của ta đã quay về với ta rồi!"

Bà lão nhào tới ôm chặt Lãnh Mạch Thần khóc lóc.

Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đặc biệt là Lãnh Mạch Thần, nhưng tại sao hắn cảm thấy cái tên Thường An này có hơi quen thuộc.

"Thường An! Nương rất nhớ con! Bấy lâu nay con đã đi đâu? Nương đi khắp nơi tìm con rốt cuộc cũng đã tìm ra con được rồi, sau này không được tự ý bỏ nhà rời đi như vậy nữa nghe chưa? Nương thật sự rất lo lắng cho con!"

"A Di!"

Lãnh Mạch Thần nhẹ nhàng đẩy bà lão ra, nói:"có lẽ người đã nhận nhầm ta rồi, ta không phải tên Thường An gì đó đâu, ta tên Lãnh Mạch Thần!"

Bà lão không tin là mình nhận nhầm, liền đưa tay vạch áo hắn ra xem, nhìn thấy phía trên ngực hắn là một nốt ruồi.

Lãnh Mạch Thần hết hồn liền đưa tay chỉnh sửa lại y phục gọn gàng, cũng may là không ai nhìn thấy vết thẹo xui xẻo trên ngực trái hắn.

"Chính là con! Ta không nhận nhầm, phía trên ngực con đúng là có một nốt ruồi y như vậy, Thường An! Có phải con giận nương bấy lâu nay không tới tìm con đúng không? Là nương sai rồi! Con đừng giận nương nữa!"

Bà lão đau lòng giữ lấy hai tay hắn khóc lớn.

Lãnh Mạch Thần loay hoay khó xử, Mặc Chiêu thấy vậy liền đi tới giải vây.

"A Di! Chắc chắn là bà nhận nhầm người rồi, huynh ấy không phải tên Thường An, huynh ấy tên Lãnh Mạch Thần, là đệ tử của Liên Đăng Phái chúng ta."

Bà lão tức giận nhìn Mặc Chiêu quát:"ngươi câm mồm cho ta! Đây chính là Thường An con trai của ta, ta là người sinh nó ra nuôi nó lớn làm sao có thể nhận nhầm được?"


Mọi người cũng vào giải vây nói giúp cho Lãnh Mạch Thần.

"Câm hết ngay cho ta! Nếu không bà đây sẽ giết chết hết cả lũ các ngươi! Đây là con trai ta, là con trai của ta."

Bà lão điên cuồng cầm gậy đánh về phía họ, mắng lớn.

Lãnh Kình Vũ bực bội nói:"bà đừng có quá đáng như thế, ta nhịn bà vì bà đã là người có tuổi, ta không thèm so đo với bà, nhưng hắn chính là đệ đệ của ta, không phải con trai của bà, bà đã nhận nhầm thật rồi."

"Câm mồm! Đám tiên môn các ngươi là một lũ xấu xa bẩn thỉu không có tình người, nếu có người nào dám nói như thế nữa thì lão nương sẽ lập tức giết chết người đó."

Lãnh Kình Thiên tức giận nói:"bà đừng có ăn nói ngang ngược, hắn chính là đệ đệ của ta, không phải con trai của bà, hắn còn là đệ tử của Liên Đăng Phái."

Bà lão nghe vậy lập tức cầm gậy xông lên đánh về phía hắn. Lãnh Kình Thiên chưa kịp trở tay đã bị cây gậy chỉa vào yếu hầu.

Lãnh Mạch Thần thấy tình huống nguy cấp liền nói:"A Nương! Con là Thường An đây! Người hãy tha cho huynh ấy đi."

"Thường An! Rốt cuộc con cũng chịu nhận nương rồi!" bà lão bỏ gậy xuống, đi tới ôm chầm lấy Lãnh Mạch Thần.

Lãnh Kình Thiên run rẩy chảy cả mồ hôi hột.

"A Nương! Người hãy ăn chút bánh lót dạ trước đi!"

Bà lão buông hắn ra, nhận lấy bánh trên tay hắn rồi bẻ ra làm hai chia cho hắn phân nửa.

"Con cũng ăn đi! Bao lâu không gặp nhìn con cũng rất gầy đấy!"

Lãnh Mạch Thần đưa tay nhận lấy nửa cái bánh, đưa lên miệng cắn một cái cười nói:"bánh ngon lắm! Người ăn thử đi!"


"Được được! Ta ăn ta ăn!" bà lão đưa bánh lên miệng ăn lấy ăn để, ăn rất ngon miệng.

Mọi người ở đó cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà lão kéo tay Lãnh Mạch Thần tới gần mình, nói:"con đừng chơi với đám người của tiên môn, bọn chúng rất xấu xa."

Lãnh Mạch Thần cười trả lời:"nương yên tâm đi! Những người này là bằng hữu tốt của con, họ còn từng cứu con nhiều lần nữa, nếu không nhờ họ thì con không thể tới đây gặp người được."

Bà lão gật gật đầu, nói:"vậy thì chỉ được chơi với những người này thôi, không được kết bằng hữu với ai khác nữa biết chưa?"

"Vâng Nương! Con biết rồi!"

Bà lão vuốt vuốt đầu hắn, cười nói:"ngoan lắm! Ngoan lắm!"

Ông lão Trần Hàm đưa tay mời họ vào một căn nhà lớn, nói:"được rồi! Các vị tiên nhân đi đường xa tới đây cũng đã mệt, xin mời các vị vào trong nghỉ ngơi, chỗ này tuy có hơi chật hẹp một chút nhưng đủ để tránh mưa tránh gió."

Bà lão nắm tay Lãnh Mạch Thần kéo vào một căn nhà nhỏ nằm sát bên căn nhà lớn, nói:"mau vào đây! Nương có rất nhiều chuyện muốn nói với con!"

Các đệ tử thấy vậy cũng vào theo sau Lãnh Mạch Thần.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK