“Anh đói bụng sao?” Kiều Dư An hoài nghi ngửa đầu nhìn về phía Giang Mộ Trì, lúc nãy vẫn còn chưa nói xong mà, cô vẫn còn chưa nói được mấy câu đàng hoàng với chị Như.
“Em ăn chút gì đi, đừng nóng giận.” Giang Mộ Trì cầm một khối bánh mousse nhét vào tay cô.
“Không đúng, em nói em giận khi nào thế?” Tâm trạng của Kiều Dư An vẫn luôn khá tốt mà, ngay cả sắc mặt vẫn không thay đổi, chẳng phải người tức giận mới là Giang Mộ Trì sao? Vẻ mặt thối giống như ai thiếu tiền anh không trả vậy.
“Vừa rồi cô ta cố ý hạ thấp em mà em không nghe ra được sao?” Giang Mộ Trì đau đầu nhìn cô, cô gái này có phải thiếu cọng dây thần kinh nào không, nói tới thế rồi mà vẫn không hiểu?
“Em nghe ra chứ,” Kiều Dư An nếm bánh kem trên tay, ngọt quá, “Nhưng mà tại sao em lại phải giận vì chuyện này, em cảm thấy không đáng. Cô ta cũng chỉ có thể sử dụng mồm mép của mình, trái lại em còn thấy cô ta thật buồn cười, cô ta cảm thấy hình như mình rất cao quý, nhưng thực tế thì y như một vai hề.”
Với tính cách gây họa này của Kiều Dư An, cô có thể gây chuyện với người khác mọi lúc mọi nơi. Vậy nên nếu vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà tức giận thì không phải cô sẽ bị tức chết sao. Cô sẽ bật chế độ tự động che chắn đối với một ít lời nói, không thèm quan tâm đến nó.
“Sao em lại đi diễn thế tay vậy?” Giang Mộ Trì cúi đầu nhìn chằm chằm tay của Kiều Dư An, thảo nào trước kia cảm thấy quen quen, thì ra là cô ấy.
“Do chán đó, khi đó em không có công việc, vừa lúc tìm chị Như chơi, chị Như nói tay của em đẹp, nhờ em đi giúp đỡ một việc gấp, diễn thế tay một hồi. Nhưng mà em cảm thấy tính tình của cô Hạ Y kia thật sự không tốt, vênh mặt hất hàm sai khiến em, em cảm thấy mình như nô tỳ vậy đó. Sau đó em chạy trốn, cô ta còn muốn tìm em diễn thế nữa chứ, nằm mơ đi, không phải ai cũng xứng với tay của chị đâu.” Nếu không phải vì công ty là của nhà Từ Như thì Kiều Dư An khỏi cho Hạ Y có cơ hội dùng tập phim tuyên truyền ấy luôn.
Kiều Dư An cúi đầu ăn bánh kem, ăn miếng thứ nhất, chế độ ăn uống online ngay, cảm thấy món này cũng khá ngon đấy chứ, phải ăn cho hết luôn, vì thế ăn hết miếng này tới miếng khác. Ăn xong một khối bánh kem nhỏ, cô mới phát hiện nãy giờ Giang Mộ Trì không hề nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy dáng vẻ của Giang Mộ, Kiều Dư An mới nhớ tới một việc, “Giang Mộ Trì, em nhớ khi anh và em quen biết nhau, anh và Hạ Y có scandal với nhau phải không? Không phải hai người có gì với nhau đấy chứ?” Nếu không thì sao một người luôn giữ mình trong sạch như Giang Mộ Trì lại để Hạ Y tạo scandal như vậy được?
“Không có.” Giang Mộ Trì quả quyết phủ nhận.
“Hừ hừ, rõ ràng em nhớ là có.” Kiều Dư An còn muốn nói gì đó, bỗng hội trường ồn ào hẳn lên, “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi trước đi, nghe nói lần này có một chiếc nhẫn nữ nằm trong hàng đấu giá, đến lúc đó mua cho em.” Giang Mộ Trì kéo người đi để chặn miệng cô lại.
Kiều Dư An còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng thấy tình hình bây giờ cũng không hợp nên không hỏi nhiều, đi theo Giang Mộ Trì qua đó.
Người nào cũng có vị trí ngồi của riêng mình, Từ Như ngồi ở bên cạnh Kiều Dư An, hai người thấp giọng nói chuyện phiếm với nhau.
“Hạ Y đi về trước rồi, nghe nói em và Ngụy Nhiêu cũng cãi nhau à?” Mới đây mà Từ Như đã hóng hớt được chuyện về Kiều Dư An rồi, Kiều Dư An chính là điểm tập trung của sự hóng hớt.
“Cô ta trêu chọc em trước, có lẽ em và cô ta không hợp từ kiếp trước rồi, nếu không thì sao cứ gặp nhau là lại đánh nhau chứ, hôm nay cô ta vừa tới là nói ngay em không xứng với Giang Mộ Trì, em không giận được sao.” Chuyện của Kiều Dư An và Ngụy Nhiêu đúng là có nguồn gốc rất sâu xa, có thể là hai người không hợp nhau từ lần đầu gặp rồi, chắc là oan gia kiếp trước.
“Dữ vậy à, em đó, lớn như vậy rồi, ít đối nghịch với người khác đi.” Từ Như vỗ vỗ mu bàn tay cô, lúc nào cũng cần người khác thu dọn cục diện rối rắm cả.
“Em không có nhé, cô ta không chọc em thì em cũng không quan tâm tới cô ta đâu. Chị Như à,” Kiều Dư An quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Mộ Trì, nhỏ giọng nói bên tai Từ Như: “Chị nói xem có phải Giang Mộ Trì thích Hạ Y hay không, nếu không thì sao lại ăn cơm với cô ta chứ?” Chuyện này cứ ghim mãi trong lòng Kiều Dư An, tuy rằng biểu hiện của Giang Mộ Trì đúng thật là giống như lời đồn, nhưng mà hôm nay gặp Hạ Y cô lại nảy ra một ít nghi ngờ.
“Chắc không đâu, có thể là một ít công việc trong kinh doanh thôi, hôm nay cậu ấy cũng đâu có quan hệ gì với Hạ Y, em đừng nghĩ quá nhiều.”
“Em cũng biết, nhưng mà trong lòng cứ cảm thấy hơi khó chịu, nghẹn muốn chết.” Kiều Dư An nhăn nhó, vô cùng buồn bực, tại sao lại như vậy nhỉ?
Từ Như ngẩng đầu liếc nhìn Giang Mộ Trì một cái, khóe miệng hiện lên ý cười, “An An, không phải là em yêu Giang Mộ Trì rồi ấy chứ?”
“A?” Kiều Dư An bị khiếp sợ bởi cái kết luận này, quay đầu lại hoài nghi nhìn Giang Mộ Trì, nhủ thầm: “Đây là yêu sao?”
“Làm sao vậy?” Giang Mộ Trì khom lưng ghé sát vào Kiều Dư An, khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng phóng to lên dọa Kiều Dư An nhảy dựng, “Không có việc gì không có việc gì, anh ngồi trở lại đi.” Kiều Dư An vội vội vàng vàng quay đầu lại, lòng bàn tay che ngực, trái tim nhỏ đang nhảy thình thịch kia ơi, đừng nhảy nữa.
Từ Như hơi mỉm cười, nhìn cô với vẻ thấu hiểu. Xem ra duyên phận trên thế gian này cũng kì diệu thật đấy, hai người kết hôn chớp nhoáng, không đến nửa năm mà An An đã có tình cảm với Giang Mộ Trì rồi, nghe nói Giang Mộ Trì cũng đối xử khá tốt với An An. Chắc là hai người này có duyên phận từ kiếp trước, như vậy cũng tốt, An An quậy như khỉ, Giang Mộ Trì chững chạc, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn chứ đâu.
Sau đó trong lòng Kiều Dư An vẫn luôn nghĩ chuyện này, không có tâm tư xem hàng đấu giá, trong đầu toàn là câu nói kia, đây là yêu sao?
Thích và yêu không hề giống nhau, cô đã loáng thoáng thích Giang Mộ Trì từ cái nhìn đầu tiên rồi. Cô là một người u mê nhan sắc, Giang Mộ Trì đẹp như vậy, đương nhiên thích chứ, giọng nói lại dễ nghe, Kiều Dư An cảm thấy nhiêu đó là quá đủ để thích rồi.
Nhưng mà yêu lại là một trạng thái tình cảm sâu đậm hơn, cô sống nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa cảm nhận được yêu là thế nào đâu, lần này, với Giang Mộ Trì, là yêu sao? Kiều Dư An bĩu môi, trong lòng thật khó xử.
“Quyển Quyển, Quyển Quyển, nghĩ cái gì đấy?” Giang Mộ Trì đẩy đẩy cô, sao cô nhóc này lại phát ngốc ở đây nữa rồi.
“A, làm sao vậy, không có gì không có gì, nhớ tới một ít việc thôi ạ.”
“Sản phẩm triển lãm cá nhân tiếp theo là nhẫn, anh mua tặng cho em, coi như là quà 520.” Giang Mộ Trì nắm lấy tay Kiều Dư An.
“Anh cũng biết 520 sao?” Kiều Dư An kinh ngạc nhìn anh, xem ra anh cũng không phải lạc hậu lắm nhỉ.
Giang Mộ Trì búng nhẹ trán cô, “Em nghĩ rằng anh ngốc lắm sao, cái này cũng không biết, công ty anh có hoạt động ngày 20 tháng 5.”
“Hắc hắc, được đấy, nếu quá đắt thì thôi, dù sao em cũng không thường đeo nhẫn.” Kiều Dư An không thích mang trang sức lên người lắm, cảm thấy gò bó, tham dự tiệc rượu thì mang cho qua chuyện là được, còn ở nhà cô chỉ ước gì tới quần áo cũng không cần mặc, còn thường xuyên để chân trần chạy khắp nơi cơ mà.
“Ừm.”
Rất nhanh đã đến chiếc nhẫn kia, nghe nói là từng được Nữ hoàng Anh đeo, sau đó được nhiều người bán đấu giá, lưu chuyển qua vài quốc gia, bây giờ tới Vân Thành. Đây cũng là cơ hội ngẫu nhiên để được bán đấu giá chiếc nhẫn này, vốn là Giang Mộ Trì cũng không muốn nó, nhưng mà không phải lúc nãy Kiều Dư An chịu ấm ức sao, người phụ nữ của mình chịu ấm ức, làm đàn ông thì đương nhiên phải dỗ dành một chút.
Giang Mộ Trì đã đồng ý với cô rồi, nếu giá cả quá đắt thì thôi, nhưng mà anh lại không làm được. Chiếc nhẫn này ngoài giá trị kỷ niệm thì còn một điểm đặc thù là màu sắc màu đỏ, đây là kim cương đỏ hiếm có trên thế giới, tổng cộng cũng không có bao nhiêu viên, là thành viên đắt giá và hiếm có nhất trong gia tộc kim cương. Cho nên giá khởi điểm là 80 triệu, một lần giơ bảng là 5 triệu.
Tuy rằng ngồi ở đây đều là kẻ có tiền, nhưng nhẹ nhàng lấy ra 80 triệu cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi đây chỉ là giá khởi điểm, khi Kiều Dư An nghe thấy giá khởi điểm thì bắt đầu do dự, đồ quý giá như vậy cũng đâu có thể ăn, mua về trưng trong nhà làm gì, đang định bảo Giang Mộ Trì đừng mua, Giang Mộ Trì lại giơ bảng.
Sau đó cũng có những người khác lục tục giơ bảng, giá cả của viên kim cương đỏ này đúng là cao thật, nhưng mà giá trị cũng cao, nói không chừng có thể trở tay bán lại với giá cao hơn. Có người tăng giá, Giang Mộ Trì cũng tiếp tục tăng, có qua có lại, chờ đến khi tăng đến 130 triệu, Kiều Dư An đứt ruột kéo tay anh, hạ giọng gọi anh, “Anh câm miệng, quá đắt rồi.”