Lúc hắn đẩy của vào, thấy quản gia vẫn đang đứng trước cửa chờ mình thì nhíu mày:
- Sao còn chưa ngủ?
- Hiếm khi ngài về muộn nên chờ ngài một lát, với lại chờ ngài không chỉ có mình tôi, còn có thiếu phu nhân nữa.
Yên Nhi...
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, hắn rầu rĩ thầm mắng một câu, mình bận bịu cả ngày lại quên gọi để bảo cô ấy đi ngủ sớm, không cần phải chờ.
Vội vàng cởi áo, dù còn rất mệt mỏi nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Dạ Đình Sâm vọt vào phòng khách, thấy Nhạc Yên Nhi cuộn tròn trên salon như một con mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn.
Quản gia nói rất khẽ vì sợ làm Nhạc Yên Nhi thức giấc:
- Tôi đã nói với thiếu phu nhân là hôm nay ngài có việc rất quan trọng, điện thoại lại hết pin nên đã dùng điện thoại của công ty để báo với tôi. Thiếu phu nhân cũng tin.
Câu cuối cùng, quản gia nói với giọng bất đắc dĩ, dù ông cũng để ý tới việc Dạ Đình Sâm đi đâu, thế nhưng đó cũng là chuyện riêng của thiếu gia, ông không thể nói thêm gì cả.
Quản gia quay người rời đi, để lại không gian cho hai người.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh ghế, quan sát cô nhóc đang ngủ say.
Nhạc Yên Nhi ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích, hắn có thói quen ôm cô vào lòng mỗi đêm, cho tới khi tỉnh lại, cô vẫn giữ tư thế rúc vào ngực hắn.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, không biết có phải do cái nóng đêm hè hay không. Tóc mái mỏng rủ sang một bên để lộ vầng trán đẹp, đôi mi thanh tú giãn ra, bờ mi cong khẽ run như cánh bướm đen xinh đẹp.
Mũi Nhạc Yên Nhi cũng cao, cánh mũi tròn đang khẽ phập phồng.
Phía dưới là cặp môi thơm, dù không bôi bất cứ thứ gì cũng đã hồng tươi khiến người ta muốn âu yếm.
Yên Nhi...
Cô gái bé nhỏ của hắn đang chờ hắn ở nhà, để sáng đèn cho hắn, cảm giác này thật tuyệt.
Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, chỉ có một ngày không thấy cô từ chiều tới tối mà hắn lại nhớ cô đến mức này.
Nhìn thấy cũng nhớ, không nhìn thấy cũng vẫn nhớ.
Dạ Đình Sâm nghĩ chắc chắn Nhạc Yên Nhi đã hạ độc cho hắn, nhưng cho dù là độc dược hắn cũng vui vẻ chịu.
Hôm nay hắn quá bận, lại thêm điện thoại thực sự hết pin mà hắn lại không rảnh bận tâm tới chuyện khác. Vốn tưởng Nhạc Yên Nhi sẽ đi ngủ sớm, chẳng ngờ cô vẫn chờ tới bây giờ.
Nhưng có vài việc chưa thể nói cho cô biết.
Áy náy và tự trách dâng đầy trong lòng Dạ Đình Sâm.
Có lẽ hắn hơi mạnh tay, Nhạc Yên Nhi cảm giác được nên mơ màng mở mắt, thấy trước mặt là một bóng người quen thuộc, cô vội vàng dụi mắt, khàn khàn nói:
- Anh về rồi à?
- Anh về rồi, sao em chờ anh muộn thế, sao không ngủ đi?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, đau lòng hỏi.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, vui vẻ nói:
- Không sao, em vừa ngủ còn gì. Nhưng mà anh làm việc cả ngày cũng mệt rồi, đã một giờ rồi, chắc anh đói rồi phải không. Em nấu cháo cho anh đấy, vẫn còn trong nồi, để em bưng ra cho anh nhé.
Nhạc Yên Nhi liếc đồng hồ treo tường, thấy đã một giờ, cô vội vàng nhảy xuống.
Dạ Đình Sâm còn chưa kịp cản lại thì cô đã đi mất.
Nhưng một lúc lâu sau, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đi ra, Dạ Đình Sâm đành vào bếp.
Chỉ thấy cô cầm bát trong tay, yên lặng nhìn nồi cháo, không hề nhúc nhích.
- Sao vậy?
Hắn hỏi thăm.
Tiếng nói bất thình lình vang lên làm Nhạc Yên Nhi giật mình, cô buông tay, bát rơi xuống đất.
Chiếc bát đập xuống gạch men phát ra một tiếng vỡ vụn.
Nhạc Yên Nhi vội vàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, nhưng càng vội càng cuống, cô bất cẩn bị mảnh vỡ đâm vào ngón tay.
Cô kêu lên, vội vàng nhét ngón tay vào miệng.
Dạ Đình Sâm bước vào ngay lúc chiếc bát rơi xuống, thấy cô đang ngậm tay thì vội vàng vọt tới, nắm lấy ngón tay cô để quan sát.
Đầu ngón trỏ bị rách một vết nhỏ, vẫn đang chảy máu.
- Bị thương thì đừng ngậm, có vi khuẩn đấy. Nên dùng nước để rửa rồi sát khuẩn...
Dạ Đình Sâm còn đang nói nhưng thấy Nhạc Yên Nhi không nhúc nhích, hắn ngẩng lên thì thấy cô đang khóc.
Đôi mắt to ầng ậc nước, những giọt nước mắt tròn lăn xuống, nhỏ vào tay hắn, nóng đến giật mình.
Dạ Đình Sâm cuống lên, hắn vội lau nước mắt cho Nhạc Yên Nhi nhưng lau thế nào cũng không hết.
- Xin lỗi, anh không nên gọi em, cũng không nên về muộn. Anh đảm bảo sẽ không có lần sau, được không?
Dạ Đình Sâm nói, hắn cực kỳ đau lòng.
Nhưng Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu nguầy nguậy.
Hắn cuống hết cả lên:
- Em làm sao thế, chẳng lẽ có ai bắt nạt em à?
- Dạ Đình Sâm, có phải em rất vô dụng không?
Nhạc Yên Nhi cắn môi rất chặt, lời nói thốt lên cũng nghẹn ngào khiến người ta nghe mà đau lòng, chỉ muốn ôm cô vào lòng, che chở cho cô.
Dạ Đình Sâm thực sự làm như vậy.
Hắn ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc cô, nhận ra mái tóc của cô đã dài ra nhiều, mái tóc gợn sóng ngang vai giờ đã qua bả vai.
Sao hắn lại sơ ý như vậy, không hề nhận ra điều này?
- Sao tự nhiên em lại nói thế?
- Em không biết nấu cơm, chỉ biết làm vài việc đơn giản, tối nay em chỉ nấu chút cháo hoa thôi nhưng để thời gian lâu quá, bây giờ khê mất rồi. Anh nhìn xem, em chẳng biết làm gì cả, còn vô dụng đến mức cầm bát cũng làm vỡ, nhặt mảnh vỡ cũng bị đâm vào tay, anh nói xem... Có phải em rất vô dụng không?
Nhạc Yên Nhi khóc thút thít, nghẹn ngào nói từng chữ khiến người ta nghe mà tan nát cõi lòng.
Dạ Đình Sâm chẳng ngờ cô lại buồn khổ vì chút chuyện vặt thế này, hắn càng đau lòng hơn.
Giọng nói dịu dàng của Dạ Đình Sâm vang lên:
- Chẳng phải lần trước em nói thích anh cưng chiều em đến nỗi em không thể tự lo nổi sinh hoạt cá nhân đấy sao? Sao bây giờ lại khó chịu?
- Em... em nói đùa thôi... Làm gì có người vợ nào không biết làm gì cả, Dạ Đình Sâm, có phải em rất thất bại không, sau này anh có ghét em không?
Nhạc Yên Nhi khóc nấc lên.
- Sao thế được? Anh thích em không biết làm gì, cái gì cũng ỷ lại anh, vậy mới thể hiện được sự mạnh mẽ của anh. Với lại đâu phải em không biết làm gì, em có thể làm anh ăn cơm đúng giờ mỗi ngày, bây giờ anh đều sẽ tan làm đúng giờ rồi về nhà, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có. Đó là vì anh lo lắng.
- Anh... anh lo lắng gì?
- Lo lắng ai kia sẽ chết đói.
Dạ Đình Sâm trêu chọc.